Quyển 1 - Chương 26: Anh còn muốn ôm em thêm một cái nữa

Đồng Tiểu Táp lại hôn tôi.
Nụ hôn này cả hai chúng tôi đều không chuẩn bị trước, cứ bất ngờ mà dính vào với nhau. Ngón tay anh xòe ra ôm lấy đầu tôi, mặt cúi xuống. Tôi cứ trơ mắt ra nín thở nhìn cho đến khi chóp mũi chúng tôi chạm vào nhau.


Tôi nghĩ, tôi thực sự thích Đồng Tiểu Táp, từ tận đáy lòng. Cho nên tôi mới chìm đắm mùi hương trong khoang miệng mát mẽ của anh thậm chí đầu óc tôi cũng chỉ hướng về một phía, tất cả đều là bóng dáng của anh.
“Thẩm Lam, em thích anh à?”


Đây là câu hỏi đầu tiên của Đồng Tiểu Táp sau khi kết thúc nụ hôn sâu đó, nhìn vào đôi mắt đầy mong đợi của anh mà đầu óc tôi lại chẳng nghĩ được gì. Đồng Tiểu Táp không hỏi thêm nữa, chỉ đưa ngón tay thon dài chà chà bên khóe môi tôi. Anh vừa chùi vừa cười, khóe môi mềm mại khẽ nhếch lên, đặc biệt ma mị.


Cuối cùng, tôi nói một câu rất hợp với cảnh vật.
“Chỗ đó của anh, không đau à?” Tôi chỉ chỉ chỗ Đồng Tiểu Táp bị gãy mất ba cái xương sườn.


Câu nói ấy nhắc nhở anh, trong nháy mắt sắc mặt Đồng Tiểu Táp tái nhợt như tờ giấy vậy, chỉ có cánh môi là còn lại chút màu sắc nhàn nhạt.


Tôi nhìn anh mà lòng đau, lại không nhịn được sự buồn cười, đứa nhóc này thực sự có khả năng kết hợp sức hấp dẫn của một người đàn ông và sự đáng yêu làm một, khi anh hôn tôi thì rất chuyên tâm, dáng vẻ đau đớn trách móc cũng khiến cho người khác không có cách nào dời tầm mắt đi được. Tôi sửa gối đặt sau đầu Đồng Tiểu Táp, rồi đỡ anh nằm ngay ngắn trở lại.


available on google playdownload on app store


“Lần sao còn dám nữa không?”
“Dám.” Đồng Tiểu Táp nhìn tôi nửa ngày, sau đó nghiêm túc nói ra mấy chữ này, “Chỉ cần có người xem thường em, anh nhất định đi tìm người ta tính sổ.”


Tôi cười, sau đó nghiêng người sang xác định mình không đụng phải vết thương trên ngực anh, nhiệt độ vẫn không nóng không lạnh như thế, tôi kéo tay anh vòng qua vai mình, nhắm mặt trong niềm hạnh phúc.


Đồng Tiểu Táp giống như lại gầy hơn, vậy là tôi chồm dậy từ trong ngực anh, anh nhìn tôi không chớp, hai mắt sáng lên.


Tôi cười một cái, sau đó lấy bánh bích quy đã chuẩn bị từ trước ra. Khi đưa cho Đồng Tiểu Táp anh rất vui vẻ, trên mặt lại bày ra nụ cười. Anh không kịp kịp mở hộp giấy ra đã cầm một miếng cho vào miệng. Kết quả bánh còn chưa ăn được, anh đã nhíu mày bày ra vẻ mặt đau đớn.


“Có phải tệ lắm không?”
“Không phải.” Đồng Tiểu Táp lắc đầu làm bộ dạng đáng thương, lại chỉ xuống vị trí xương sườn, “Dùng chút sức là lại đau.”


Tôi nghe anh nói như vậy thì sóng mũi cay cay thiếu chút nữa là khóc nấc lên, chắc chắn anh rất đau mới nói cho tôi biết. Tôi cũng không dám tưởng tượng trong mấy ngày trước đến bây giờ, Đồng Tiểu Táp cứ nằm trong bệnh viện ngày lại ngày, ngay cả ăn uống cũng đau đớn như vậy, mà tôi lại còn gây gỗ với anh.


“Không cho phép em khóc, nếu em khóc thì ngay cả nơi này của anh cũng đau nữa.”
Đồng Tiểu Táp kéo tay tôi đặt vào vị trí tim của anh, đầu ngón tay truyền đến nhịp đập ổn định của anh, trong lúc bất chợt càng thêm khó khăn.


Trước kia tôi sẽ vì sự đối tốt của Đồng Tiểu Táp dành cho tôi mà trở nên hư vinh, còn bây giờ, anh đối tốt với tôi tôi lại cảm thấy đau lòng, tôi phát hiện tôi mãi mãi cũng không có cách vượt qua anh, hơn nữa còn luôn luôn vô tình để anh biến thành người bị tổn thương.


Cho nên qua rất lâu, tôi không dám nói ra ba chữ em thích anh. Tôi sợ rằng, tôi không thể cho anh một lời cam kết, tôi sợ mình không làm được.
Đồng Tiểu Táp dịu dàng đối mặt với tôi, ánh đèn màu cam chiếu trên gương mặt anh, anh đột nhiên nói, “Thẩm Lam, anh còn muốn ôm em thêm một cái nữa.”






Truyện liên quan