Quyển 1 - Chương 30: Cảm thông

Nếu như cả đời Đồng Tiểu Táp thật sự chỉ biết ôm máy vi tính, vậy thì chúng tôi không cần nói gì đến tương lai. Tôi hâm lại cháo một lần nữa rồi mới đưa cho Đồng Tiểu Táp. Hai chúng tôi không nói lời nào, anh nhấp môi, đột nhiên kéo tay tôi.
"Có phải em không thích anh chơi game không?"


Tôi ngây ngẩn.
"Thẩm Lam -- "
Tôi quay đầu nhìn Đồng Tiểu Táp, thở dài, cúi đầu."
"Anh ăn nhanh đi, lát nữa cháo lại nguội hết bây giờ."


Đồng Tiểu Táp nghe lời tôi ngoan ngoãn cúi đầu xuống, anh húp cháo, luôn lén nhìn tôi. Lúc hau mắt nhìn nhau, bộ dạng của anh nhìn rất cứng nhắc, vì để cho anh yên tâm, tôi chỉ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nữa vời.


Không lâu sau đó điện thoại tôi vang lên, là cuộc gọi từ người môi giới bất động sản, sau khi đi công tác về Dư Thiên cho tôi nghỉ một tuần, đồng thời nhờ tôi tìm giúp an ta một căn nhà mới gần công ty. Buổi chiều tôi đi xem nhà, sau đó chạm mặt Dư Thiên. Mấy ngày được nghỉ ngơi nhìn Dư Thiên không tệ, anh ta thấy tôi liền hỏi tôi sao lại mang hai cái quầng thâm đen sì như thế.


Ký xong hợp đồng thuê nhà chúng tôi cùng ăn cơm, sau đó Dư Thiên bắt tôi theo anh ta chọn mấy thứ đồ nội thất. Tôi bắt đầu cự tuyệt, kết quả anh ta nói, "Con gái mấy người tương đối tỉ mỉ."
"Thế nhưng -- "
"Đây là công việc."


Đi dạo phố với Dư Thiên rất thoải mái, anh ta đẩy xe đựng đồ theo sau tôi, còn tôi chỉ phụ trách ném đồ vật nhìn được mắt vào xe hàng, hoặc là chỉ số hàng để Dư Thiên nhớ kỹ.


available on google playdownload on app store


Chúng tôi đi dạo hết buổi chiều mới thắng lợi quay về căn nhà nhỏ của Dư Thiên, Dư Thiên đem từng món đồ chúng tôi mua bỏ vào trong phòng thay đổi, mãi đến khi anh ta cầm cái giá đỡ máy tính tôi đã ngăn anh ta lại.
"Thế nào?"
"Cái đó là tôi tự mua."


"À?" Dư Thiên cười một tiếng, "Sao tôi lại nhớ rằng vừa rồi tất cả đều là tôi quẹt thẻ."
"Vậy xem như làm thù lao đi." Tôi không khách khí giành lại món đồ."
"Buổi tối cùng ăn cơm?"
"Không cần, tôi còn có việc phải đi."


Sau khi nói lời từ biệt với Dư Tiên tôi quay lại bệnh viện, trên đường về tôi còn đâc biệt mua bánh matcha Đồng Tiểu Táp thích ăn. Mới vừa đến cửa phòng bệnh, tôi đã nghe được bên trong truyền đến âm thanh.
"Bác sĩ, tôi muốn xuất viện."


"Không được.", Tôi mở cửa đi vào, tức giận nhìn Đồng Tiểu Táp, "Anh vì trò chơi mà không thiết mạng của mình nữa à?"
"Anh không có."


Đồng Tiểu Táp cúi đầu, bác sĩ nhìn thấy chúng tôi như vậy liền đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai chúng tôi. Tôi bước đến suy nghĩ rất lâu rồi chủ động cầm tay Đồng Tiểu Táp.
Anh giât mình nhìn tôi.
"Cái này tặng cho anh. Mấy ngày tới cứ luyện tập ở đây."


Tôi lấy giá đỡ máy tính đưa cho Đồng Tiểu Táp, anh rất bất ngờ.
"Em không phản đối sao?"
"Phản đối."
"Thẩm Lam, thật ra thì anh -- "


"Bởi vì anh thích, cho nên tạm thời em ủng hộ anh. Nhưng anh còn nhớ anh nói gì không? Anh phải nuôi em. Đồng Tiểu Táp, chờ đến lúc anh có thể nuôi em, em sẽ làm bạn gái anh. Cho nên anh nhất định phải nhanh lên, lần tranh giải này, em sẽ đến cổ vũ anh."


Nói ra câu nói ấy chính tôi còn cảm thấy bất ngờ, tôi thậm chí nhìn anh muốn xin lỗi. Đồng Tiểu Táp cười liên tục, giống như anh có lòng tin lớn vào chuyện này.
"Vậy thì em trốn không thoát rồi."


Tôi lấy bánh ngọt cho anh, Đồng Tiểu Táp dựa vào giường ngồi yên, duỗi hai cánh tay ra, tôi ngoan ngoãn dựa vào trong ngực anh. Hình ảnh ấy nếu như có thể ngưng lại thì tốt biết mấy, vào cuối mùa hè, chúng tôi đã trải qua mùa hè hạnh phúc đơn thuần như thế.






Truyện liên quan