Quyển 1 - Chương 33: Uống nhiều rồi
Cả người tôi bị tạt rượu. Dĩ nhiên là cô ấy không cố ý, Dư Thiên và cô gái xinh đẹp ấy nhìn thấy bộ dạng ướt chèm nhẹp của tôi thì bật cười với nhau.
Dư Thiên cười cười, tầm mắt di chuyển xuống dưới.
Tôi cúi đầu phát hiện áo sơ mi của mình đã ướt đẫm, màu xanh nhạt... Ừ, tóm lại là lộ hết rồi, tôi vội vàng che ngực.
Dư Thiên nén cười, nói, "Theo tôi đi về."
"Tôi không đi." Tôi cảnh giác nhìn anh ta. Dư Thiên lại bật cười, ánh mắt sắc bén quét tới quét lui trên người tôi. "Được thôi tôi đi."
Thở dài chán nản, tôi vừa định đỡ người đẹp ngồi vào ghế sau thì Dư Thiên lại lên tiếng.
"Để cô ấy ngồi trước, cô với tôi ngồi sau."
Tôi đang còn suy tính phải làm thế nào đã bị Dư Thiên nhét ngồi vào hàng ghế sau, sau khi lên xe anh ta vẫn cười, dường như không thể ngưng được.
Sau khi xe chạy tôi cảm thấy lạnh, nhưng không mở cửa sổ tôi lại thấy bí bách, tôi run cầm cập. Dư Thiên nhìn tôi một cái, sau đó hơi đổ người về phía trước cởi áo khoác ra.
Tôi trợn mắt nhìn Dư Thiên lấy áo khoác choàng lên người mình. Vừa định nói không cần, Dư Thiên đã thì thầm bên tai tôi, "Vóc dáng cô cũng không có gì đáng xem, đừng suốt ngày lộ liễu quá."
Dư Thiên đắc ý nhìn mặt tôi đỏ bừng lên.
Quán rượu cách nhà thuê của Dư Thiên không xa, thế nhưng dọc đường đi tôi cảm thấy dài đằng đẵng, qua kính chiếu hậu của tài xế tôi nhìn người đẹp ngồi bên cạnh, trong lòng không tự chủ lại bắt đầu muốn hỏi tối nay cô ta với Dư Thiên đã xảy ra chuyện gì. Càng nghĩ đến chuyện đó, nhiệt độ trên mặt tôi càng tăng lên.
Dư Thiên loạng choạng đưa tay về phía bên này, không thèm để ý cứ thế dán vào mặt tôi, "Lại nghĩ bậy bạ cái gì đây?"
"Không có. Anh không thể im lặng một lúc được à?"
Dù sao thì trên xe ngoài ba chúng tôi ra còn có lái xe thuê. Mặc dù tôi trực tiếp xếp mình với tài xế vào cùng một phe, nhưng Dư Thiên không hề che giấu thái độ mập mờ để tôi giải thoát rửa sạch bản thân.
Sau một lúc vật vã thì chiếc xe dừng dưới nhà Dư Thiên tôi mới hạ xuống được sợi dây thần kinh đang căng cứng, Dư Thiên không làm khó tôi nữa, anh ta xuống xe sau đó mở cửa ghế lái phụ ôm cô gái xinh đẹp lên phòng.
Nhìn theo bóng lưng hai người họ, trong lòng tôi trỗi dậy cảm giác gì đó không nói rõ được, giống như người mấy ngày trước ở làng nghỉ mát không phải là Dư Thiên vậy.
Còn bây giờ, nói không chừng bọn họ đã lên lầu, sau đó, ờm, hình ảnh sau đó không thích hợp để tôi suy nghĩ vào lúc này.
"Cô gái cô muốn đi đâu?"
Câu nói của tài xế kéo tôi khỏi suy nghĩ vớ vẩn, tôi nhìn bên ngoài đường xá, vừa định nói nơi muốn đến, kết quả sờ vào túi áo.
Chìa khóa nhà Dư Thiên rơi trong áo khoác.
"Phiền bác tài quay lại tiểu khu lúc nãy được không?"
Tài xế nghe thấy lời tôi, thái độ lập tức thay đổi, nhìn tôi bằng ánh mát quái đản qua gương chiếu hậu. Tôi biết bác ấy cảm thấy hai nữ một nam thì có hơi phức tạp một chút.
Cuối cùng xe trở lại dưới tiểu khu Dư Thiên ở, giống như tôi nghĩ, anh ta đang ôm người đẹp đứng run run trong làn gió lạnh. Hình ảnh ấy khiến tôi suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười.
Dư Thiên thấy tôi quay trở lại một thân một mình đi đến mở cửa.
Tôi đưa chìa khóa cho anh ta.
"Xem ra cô vẫn còn chút lương tâm."
"Ha ha, đúng vậy." Tôi cười cứng nhắc, khi chuẩn bị đi, Dư Thiên từ phía sau đè vai tôi xuống.
"Tôi đổi ý rồi."
"Hả?" Đầu óc tôi mơ hồ.
"Tài xế phiền anh đưa cô gái kia đến quán bar Lạc Thiên."