Quyển 1 - Chương 42: Tín nhiệm
Tiếng ho khan của Đồng Tiểu Táp khiến tôi chú ý, tôi tạm thời quên mất cơn ghen tuông mà đẩy cửa vào thật nhanh. Nhưng Lâm Sa nhanh hơn tôi một bước, cô ấy đã đến bên cạnh anh.
"Không sao chứ?" Lâm Sa đỡ Đồng Tiểu Táp, nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh với gương mặt lo lắng tột độ.
"Anh không sao." Mỉm cười đáp lại, nói một câu, giọng nói rõ ràng đã thay đổi cao độ, "Thẩm Lam -- "
Đồng Tiểu Táp đã thấy tôi, anh nhất định đã thấu những gì trong lòng tôi rồi.
Từ góc độ của tôi vừa vặn nhìn thấy tư thế thân mật của Lâm Sa với Đồng Tiểu Táp, tôi ném hết trái cây xuống đất, quay người chạy ra ngoài. Đồng Tiểu Táp vừa gọi tên tôi vừa muốn đuổi theo, có thể là Lâm Sa đã ngăn anh lại.
"Em đi."
Bọn họ nói gì tôi đều nghe rõ, tôi có thể cảm nhận được sự tín nhiệm Đồng Tiểu Táp dành cho Lâm Sa, Lâm Sa đuổi kịp tôi ngay tại cửa thang máy.
Tôi lúng túng quay người.
"Thẩm Lam cô đừng hiểu lầm, vừa nãy thực ra tôi chỉ cùng Đồng Tiểu Táp phân tích đối thủ thi đấu lần này thôi, chúng tôi không có gì cả." Lâm Sa giải thích.
"Không sao, chỉ là tôi có chút chuyện, tôi đi trước. Hai người tiếp tục đi."
"Có thể đừng đi theo tôi không."
Nói câu đó xong tôi liền hối hận, thật ra thì tôi biết Lâm Sa không có ác ý gì với tôi, nhưng trong lòng tôi đã dán nhãn tình địch lên người cô ấy, Lâm Sa và Đồng Tiểu Táp có nhiều quá khứ với nhau như vậy, thậm chí đến bây giờ, bọn họ chụm đầu đàm luận với nhau tôi cũng không có cách nào chen vào.
"Hay là tôi đi, cô vào chăm anh ấy đi."
"Không cần đâu."
Tôi xoay người chuẩn bị xuống lầu, có lẽ vì bước vội quá mà bước đầu tiên tôi xém chút nữa bị hụt, may mà Lâm Sa kéo tôi lại, nhưng ngay khi cô ấy kéo tôi, bản thân cô ấy cũng đứng không vững.
Lâm Sa ngã trên mặt đất.
Cả cảnh này, đều đúng lúc được Gary chứng kiến, (Shai) anh ta đi nhanh tới, dùng sức đẩy tôi sau đó khom người đỡ Lâm Sa dậy, "Lâm Sa chị có làm sao không, có phải là cô không?"
"Không phải, cậu đừng có nói nhảm."
Sau khi đỡ Lâm Sa dậy cậu ta lại quay người nhìn tôi, lần này, anh ta đã dùng sự chán ghét tột độ để nhìn tôi, mà ngay khi tôi chuẩn bị bỏ đi thì cậu ta dùng sức nắm chặt cổ tay tôi.
"Buông tay!"
Đồng Tiểu Táp đã đi theo ra ngoài, nhưng vì anh còn chưa khỏe nên đi rất chậm.
Gary vốn dĩ không nghe lời anh, tiếp tục dùng sức siết chặt tay tôi, ép tôi đến bên đầu hành lang.
"Gary cậu buông ra đi, Thẩm Lam đi với tôi." Cuối cùng vẫn là Lâm Sa chắn trước mặt tôi, nếu không tôi cho rằng Gary sẽ đẩy tôi từ trên hành lang này xuống.
"Có phải cậu không nghe lời tôi nữa phải không?"
Gary vừa buông tay ra, Đồng Tiểu Táp chạy đến bên cạnh tôi, khoát tay lên vai tôi.
Gary nhìn Đồng Tiểu Táp nói, "Cô ấy vừa đẩy Lâm Sa!"
"Thẩm Lam là bạn gái tôi, nếu như có lần sau, tôi tuyệt đối không bỏ qua."
Nói xong câu đó, Đồng Tiểu Táp liền kéo tay đưa tôi về lại phòng bệnh. Lâm Sa và Gary không đi theo, Đồng Tiểu Táp kéo cổ tay tôi đến trước mặt anh, "Thế nào, đau không?"
Anh thổi nhè nhẹ.
"Không sao, thật ra thì lúc nãy -- "
Tôi vừa định giải thích, Đồng Tiểu Táp lại nói trước, "Thật ra anh với Lâm Sa không có gì, lúc em đến bọn anh đang nói chuyện tranh tài lần này. Gary cũng phũ phàng quá, trùng hợp là lúc em đến cậu ấy đã đi xuống mua đồ ăn." Đồng Tiểu Táp nâng cằm tôi lên, anh thở dài nói, "Em không nên thù ghét gì cô ấy."