Quyển 1 - Chương 53: Cùng mang bệnh mồ Côi
Vấn đề của Dư Thiên không xem là nghiêm trọng, sau khi được kịp thời chữa trị thích hợp, bác sĩ thông báo anh có thể về nhà, nhưng anh ta phải chú ý tránh ăn uống những món nguy hiểm.
Tôi nghĩ chắc anh ta nói ra nguyên nhân bị dị ứng, nên vị bác sĩ kia mới dùng ánh mắt lườm nguýt gàn dở để nhìn tôi, "Bạn gái cậu cũng cẩu thả quá đấy."
Vân vân --
Tôi còn chưa kịp giải thích đã bị Dư Thiên kéo khỏi bệnh viện.
Cho đến khi chúng tôi ngồi vào xe taxi, tôi vì không giải thích được mà trợn tròn mắt nhìn Dư Thiên, "Tôi muốn xuống xe!"
"Cô thật là không có lương tâm."
"Tôi đã từ chức." Rõ ràng quá rồi mà, tôi cạn kiệt sức lực cãi lại cái quyết tâm vốn dĩ không dao động được của Dư Thiên, bộ dạng của anh ta chẳng giống như bệnh nhân yếu ớt vừa chạy trốn khỏi lòng bàn tay của tử thần, mà anh ta vốn dĩ giống tử thần hơn.
Anh ta dùng ánh mắt giễu cợt ác độc quét qua người tôi, "Nếu như cô không quan tâm đến tiền lương ba tháng và cả tháng này thì tôi sẽ ký tất cả giấy tờ theo lời vậy."
Tôi ngẩn ngơ, những thứ này đều là vấn đề tôi chưa từng nghĩ đến, dẫu sao thì mỗi phút mỗi giây trên người tôi đều không thể sinh ra tiền Buff vàng. Tôi không hề nghi ngờ rằng sau khi mình và Dư Thiên mỗi người một ngã mình sẽ bị đòi nợ, giống như tôi đã nhìn thấy cảnh nhà Ngải Lị phá sản sơn đỏ cả cánh cửa.
Dư Thiên hài lòng nhìn tôi dần dần thu hồi dáng vẻ gai gốc, anh ta đổi sang tông giọng dịu dàng lại mập mờ, "Thật ra thì tôi không yên tâm thả cô ra bên ngoài chiêu phong dẫn điệp (*). Cô ở bên cạnh tôi sẽ an toàn hơn."
(*) Chiêu phong dẫn điệp: thu hút ong bướm, phép ẩn dụ dùng để nói về việc thu hút sự chú ý của người khác.
"Anh cũng tự cao quá đấy, hơn nữa những chuyện đó là chuyện mà một người bạn trai nên quan tâm."
Tôi xoa hai bên thái dương, câu nói của Dư Thiên nhắc tôi chuyện tối ngày hôm qua, nếu như Trương Mật gạt tôi ra khỏi cuộc chơi không phải vì muốn xem cuộc vui mà là đang dự tính để tôi trở thành nữ chính, tôi cũng tựa như khó thoát khỏi tai kiếp. Đây chính là cam kết an toàn của Dư Thiên.
"Sau này trong thời gian làm việc cô cứ đi theo tôi là được rồi."
Anh ta tựa như nhìn thấu mọi chuyện.
"Xin lỗi Thẩm Lam, cả ngày hôm qua tôi không gọi điện cho cô được, sau đó tôi đến tìm Trương Mật. Cô ấy nói cô không sao nhưng tôi không yên tâm nên đã đi tìm cô suốt đêm, kết quả thì cô biết rồi đó, tôi gặp cô ở sân bay chỉ là một bất ngờ, có thể giữa chúng ta thực sự có chút duyên phận nào đó chăng."
Dư Thiên rất hiếm khi, chắc là cho đến bây giờ chưa từng nói chuyện nghiêm túc như vậy với tôi. Giọng nói chân thành của anh ta khiến tôi vì cảm giác mình ngông cuồng mà không có đất dung thân.
Thế là, tôi thành khẩn biểu đạt lòng cảm kích của mình.
"Cảm ơn anh."
"Coi như tôi là cấp trên cần phải bảo vệ thật tốt trợ lý nhỏ của mình."
Dư Thiên tự nhiên chìa tay ra, an ủi vỗ vai tôi.
Nhất thời nhận được sụ quan tâm của Dư Thiên nên đầu óc tôi bị mê hoặc, một lần nữa theo anh ta quay vào trong căn hộ. Lý do là vì anh ta cần được chăm sóc.
Còn tôi thì từ nhỏ đã không biết cách từ chối khi người khác nhờ giúp đỡ, huống hồ bây giờ đã xếp Dư Thiên vào phạm vi nhân vật an toàn rồi.
Cảm giác quay lại căn hộ của Dư Thiên lần này bứt rứt hơn so với lần trước, Dư Thiên còn tự nhiên kéo hết rèm cửa cùng cửa sổ ra, anh ta không thích ánh sáng quá chói mà.
Vào lần đầu tiên tôi đến thăm anh ta, Dư Thiên đã trả lời thế này, "Chẳng lẽ cô muốn tia tử ngoại với bụi bẩn thậm chí là khói mù chạy đến hôn cô à?"
Dư Thiên kéo ghế ra, ngồi xuống trước bàn làm việc của anh ta, bắt đầu động tác đánh máy cứng nhắc. Dáng vẻ ấy khiến tôi nghi ngờ anh ta là một người viết tiểu thuyết chứ không phải là giám đốc của công ty xây cất hạng mục. Thực tế thì từ trước đến nay tôi chưa từng thấy anh ta vẽ bản vẽ, thậm chí lúc ở trên công trường mang cái nón bảo hiểm buồn cười và đôi ủng cao su đi mưa cũng giữ cho bản thân mình được chỉnh tề, nhất là gương mặt đó, mãi mãi đẹp trai từng chi tiết nhỏ nhặt.
"Thẩm Lam cô biết không, dáng vẻ ngây ngô bây giờ của cô giống hệt con gà." Dư Thiên nhìn tôi ngây ngẩn đứng ở cạnh tủ đựng giầy suốt năm phút đồng hồ, giễu cợt nói.
Tôi vì một cái chữ nhạy cảm nghiêm trọng và không ưa, tức giận cãi lại, "Là ngơ như ngỗng cái! Là ngỗng cái!"
"Cô làm thế nào để chứng minh mình là ngỗng cái?"
" --- "
Tôi cuối cùng thất bại, đấu võ mồm với Dư Thiên, ngiêm túc mà nói thì bị anh ta dùng ngôn ngữ vặn lại ngôn ngữ, tâm trạng của tôi lại cực kỳ thoải mái. Dư Thiên cũng thông minh biết lợi dụng thời gian này để kịp thời tán dương, "Cô phải cười nhiều mới trở nên đáng yêu được, nếu như có chuyện buồn phiền trong lòng, tôi không ngại làm thùng rác của cô đâu."
"Vậy chắc tôi phải nhờ anh bỏ Trương Mật vào bao, sau đó đem quẳng cô ấy đi."
"Cô thực sự nghĩ vậy à?"
"Anh nên đi phơi nắng nhiều hơn đấy." Tôi chuyển đề tài, sau đó chạy vào phòng bếp. Đối với chuyện chăm sóc người bệnh, tôi chỉ hiểu thành chuyện đơn giản là đút cho họ no là được rồi.
Gom góp đồ ăn ít ỏi trong tủ lạnh nhà Dư Thiên chế biến thành một món ăn. Đến bây giờ tôi không biết anh ta lại nghiêm túc phê bình thức ăn như vậy, mà sau khi tôi phát hiện màu sắc của món ăn cũng nhàm chán tột độ, tôi mới nhớ đến khi ấy Dư Thiên mắc chứng dị ứng thức ăn.
Cho tới bây giờ anh ta chỉ uống cà phê đen, đó là bởi vì sữa bò cũng là một trong số những nguyên nhân khiến anh ta dị ứng.
"Sinh tôi ra không lâu, bố mẹ đút sữa cho tôi, tôi suýt chút nữa thì ch.ết. Sau đó họ biết tôi mắc chứng dị ứng với thức ăn. Một đứa trẻ sơ sinh mà lại có nhiều thứ không thể ăn uống như vậy, có thể nói là rất khó sống sót. Cho nên tôi đã bị vứt bỏ."
"Dư Thiên."
Đến bây giờ tôi cũng không nghĩ đến anh ta lại là cô nhi, hơn nữa còn bị người thân vứt bỏ.
"Được rồi, tôi không muốn cô tội nghiệp tôi. Tôi cho cô hai mươi phút để chuẩn bị cơm trưa."
"Ừ." Tôi gật đầu, trong khoảnh khắc đó, tôi gần như tìm được một sự đồng cảm nào đó với Dư Thiên, đó là cảm giác bị người thân vứt bỏ, tôi nghĩ chắc anh ta cảm nhận điều đó rõ ràng hơn tôi rất nhiều.
Thiến chút nữa tôi đã đem chuyện ngày hôm qua nói cho Dư Thiên nghe, những chuyện mà tôi không muốn nói với Đồng Tiểu Táp.
Dư Thiên trở về phòng thay một bộ sơ mi trắng, nhìn anh ta sạch sẽ tươi mới khác thường như vậy, cũng thoải mái hơn một chút. Khi anh ta ngồi vào bàn làm việc một lần nữa, chau mày uống cà phê, thật ra thì anh ta không thích thứ mùi ấy, nhưng phải mượn cà phê để trấn tỉnh tinh thần.
"Anh chờ một chút." Tôi chạy đến trước mặt Dư Thiên, giữ cổ tay anh ta lại. Động tác của hai chúng tôi chợt lúng túng vài giây. Sau đó tôi buông tay ra, Dư Thiên buông cái ly trong tay xuống.
"Anh khoan hãy uống, chờ tôi một lát."
Tôi chạy xuống dưới lầu 711 mua một hộp sữa đậu, tôi nhớ vài năm gần đây chất lượng sữa bò xảy ra vấn đề, Ngải Lị đều dùng sữa đậu thay thế cà phê.
Ngay cả loại đầu óc có cấu tạo tinh vi như của Dư Thiên cũng không nghĩ đến cách này, khi tôi đem sữa đậu cà phê về cho anh ta, anh ta rất ngạc nhiên, lắc đầu mỉm cười.
"Anh thử cái này xem, nói không chừng uống rất ngon đấy."
"Vậy sao cô không thử trước đi?"
Cuối cùng Dư Thiên vẫn uống ly cà phê kia, kế đó chuyên tâm vào công việc, còn tôi tốn nửa tiếng đồng hồ mới chế biến xong chế phẩm từ đậu và thịt trâu làm thành một chén canh thuốc mỹ vị.
Trong việc sắp xếp trình bày món ăn thì tôi quả thật có thiên phú, Lộ Phi thường xuyên nói tôi là người trời sinh ra để làm thức ăn ngon mắt, đáng tiếc số lần cậu ta có thể thưởng thức món ăn tôi nấu chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Và đó là nguyên nhân tôi thử làm bánh bích quy.
Dư Thiên là người đàn ông thứ tư có vinh hạnh được ăn món tôi tự tay nấu, trước đó có bố tôi, ba người trước đó, một người là bố tôi, một người là bạn trai tôi, và một người là bạn trai cũ của tôi.
Hiển nhiên là Dư Thiên không biết mình có nhiều vinh hạnh đến thế, mặc dù anh ta không có chọn lựa, nhưng khi uống anh biểu cảm của anh ta từ đầu đến cuối đều trầm tĩnh ung dung. Chỉ đến khi uống xong hớp cuối cùng anh ta đột nhiên nói, "Sau này cơm trưa và cơm tối của tôi đều do cô phụ trách."
Tôi thực sự bất ngờ, lập tức phản đối, "Tôi không phải nữ tỳ của anh."
"Đùa à, đàn ông không đành lòng để người phụ nữ mình thích quanh quẩn trong bếp, nhìn cách cô cắt thức ăn cũng biết cô rất ít khi xuống bếp rồi."
Tôi không nói thêm lời nào nữa.
Một lát sau, Dư Thiên thu gom chén đũa, tôi vẫn ngồi trên bàn ăn.
"Sao? Giận? Không vui?"
Tôi chỉ là muốn bùng nổ với rất nhiều chuyện mà thôi, bao gồm chuyện với Lộ Phi, tôi gần như quá tuyệt tình, so với những điều tốt lành cậu ta từng làm cho tôi. Đối với Đồng Tiểu Táp cũng vậy, nguyên nhân chính có lẽ là vì tôi không biết yêu thực sự thế nào cho đúng.
Nhớ đến Đồng Tiểu Táp, tôi nhìn đồng hồ lúc này chắc anh đã đến khách sạn. Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, nhưng rõ ràng, không thể mở máy.
"Phải dùng điện thoại?"
"Ừ." Tôi gật đầu.
"Gọi cho bạn trai à?"
"Ừ." Tôi không muốn giấu giếm.
Thật ra thì tôi bất ngờ vì Dư Thiên chỉ cần trực tiếp đưa điện thoại cho tôi là được rồi, nhưng anh ta lại không làm vậy, mà lục tung mọi thứ để tìm một cái điện thoại cũ hai năm về trước đưa cho tôi.
"Cô dùng tạm cái này đi."
Vì vậy, tôi không dám tò mò quá nhiều, có một cái điện thoại như vậy cũng không cần quá khách sáo mà từ chối. Ngược lại tôi lấy thẻ điện thoại ra rất nhanh bấm số di động của Đồng Tiểu Táp, anh nhận điện thoại của tôi hệt như chờ tôi là người đầu tiên.
Cho đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy đây là chuyện rất ấm áp, mặc dù đơn giản, nhưng Đồng Tiểu Táp mãi mãi không để tôi phải đợi.