Quyển 2 - Chương 2: Xa lạ
Anh ta nói: "Em không ngại chứ?"
"Không quan trọng."
Tôi bình bình đạm đạm trả lời, trên thực tế là có vẻ rất lo lắng.
Sau khi ngồi xuống không lâu tôi thấy Đồng Tiểu Táp cũng đi vào, dường như bên cạnh anh còn đứng một cô gái, bọn họ đi không tính là quá gần, chỉ là lúc đi ngang qua nơi có nhiều người thì Đồng Tiểu Táp ở phía sau che chở cho cô ta, anh còn có thể quay đầu dịu dàng mỉm cười với cô ta.
"Sao ngẩn người thế? Có phải không thoải mái hay không, nếu không anh sẽ đưa em trở về đi thôi?" Trình Vĩ ngồi vào bên cạnh tôi, nắm lấy tay của tôi.
Tôi ngốc tại chỗ, rất nhanh cứng ngắc lắc đầu: "Không có, em không sao." Vì chứng minh mình thật sự không có việc gì, tôi tự mình rót một ly rượu lớn, uống một hơi cạn sạch.
Trình Vĩ dường như rất ngạc nhiên: "Lần đầu tiên anh thấy em uống rượu."
Tôi mỉm cười, lần này ra ngoài vốn là tính muốn nói chuyện chia tay với Trình Vĩ, nhưng đột nhiên đầu óc bắt đầu không chịu chi phối, tôi không biết phải nói thế nào.
Khi ban nhạc nghỉ ngơi, Đồng Tiểu Táp được người chủ trì mời lên sân khấu, người chủ trì giới thiệu rằng đây là ngôi sao game nổi tiếng nhất. Ở trong nước, Đồng Tiểu Táp là người đầu tiên trở thành thành ngôi sao game là thần tượng của ngàn người trẻ tuổi, thậm chí bây giờ rất nhiều người đều không chơi trò chơi nhưng cũng biết anh.
Trên sân khấu anh cao lớn thon dài, trên mặt mang theo nụ cười, giống như một pho tượng tinh xảo xinh đẹp. Thoạt nhìn anh không có thay đổi gì so với một năm trước, nếu như nhất định phải nói ra một chút khác nhau, thì nhìn anh sáng hơn ánh mặt trời.
Tôi nghĩ rằng, tôi có thể quên Đồng Tiểu Táp. Trên thực tế, tôi đã sai rồi, tôi hoàn toàn cũng không dám nhìn anh.
"Em đi toilet một chút." Tôi đứng lên từ vị trí và nhìn Trình Vĩ xin lỗi, sau đó vội vã chạy đi.
Ở trong phòng vệ sinh tránh rất lâu sau đó, tôi xác định Đồng Tiểu Táp đã từ trên sân khấu rời đi mới trở lại vị trí vừa rồi, Trình Vĩ vẫn chăm chú xem chương trình, thậm chí lúc tôi ngồi xuống anh ta cũng không để ý đến tôi.
Tôi không có đặc biệt đi gọi anh ta, nhìn thấy chai rượu trước mắt, tôi cảm thấy trái tim tan vỡ từng hồi, vì vậy rót tràn đầy một ly.
Edit: Sun520 – D.Đ.L.Q.Đ
Vào lúc này Trình Vĩ xoay đầu lại.
"Thẩm Lam, em......"
"Chương trình rất hay, cho nên muốn uống nhiều một chút. Anh cũng uống đi." Tôi lại rót một ly cho Trình Vĩ.
Anh ta nhận lấy ly rượu lại và để lên bàn: "Nếu như mà anh cũng uống say, sau đó không ai chăm sóc cho em."
"Không sao em … em cũng sẽ không say, tửu lượng của em rất khá." Tuy nói vậy, tôi lại cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, rõ ràng uống có hai ly rượu, nhưng cả người thật giống như thiêu cháy vậy, càng lúc càng khó chịu.
"Thẩm Lam, em có khỏe không?" Trình Vĩ lo lắng nhìn tôi.
"Em không sao." Tôi lại uống một ly. Thật ra thì như vậy không tồi, quả thật tôi rất muốn uống rượu để say, hơn nữa hình như rượu này cũng đặc biệt dễ dàng làm cho người ta say.
Rất nhanh, cả bình rượu cũng bị tôi uống cạn sạch, đầu của tôi lại càng ngày càng nặng, càng ngày càng đau.
"Thẩm Lam? Thẩm Lam?"
Trình Vĩ một lần lại một lần kêu tên của tôi.
Tôi mơ mơ màng màng cười lên: "Tôi không uống say."
"Em say rồi."
"Em không có say......Em còn muốn uống......"
"Em say rồi, chúng ta trở về đi thôi?" Trình Vĩ đi tới bên cạnh tôi, tay của anh ta đặt trên eo của tôi.
"Ừ. Thật giống như hơi mệt."
Tôi hơi sức toàn thân đều giống như bị rút sạch rồi, lúc Trình Vĩ đỡ tôi đứng lên từ vị trí, tôi mềm nhũn dựa vào trên người của anh ta.
Mới đi được mấy bước tôi cảm thấy trên người càng lúc càng khó chịu, thật giống như có thứ gì bóp tim của tôi vậy, cảm giác đó, mặc dù tôi chưa nếm thử, nhưng đã sớm nghe người ta nói qua.
Tôi muốn đẩy Trình Vĩ ra, nhưng tôi lại không làm gì được.
"Trình Vĩ, anh cho tôi uống cái gì." Tôi cảm thấy tức giận, nhưng phát ra âm thanh lại mềm nhũn.
Trình Vĩ cười cười, không giống như trước kia chút nào, anh ta nói: "Anh không có cho em uống cái gì? Thẩm Lam, em quên sao, mới vừa rồi đều là em tự mình uống."
Tôi từ chối: "Anh nhanh lên một chút buông tôi ra. Tôi tự trở về."
"Em say rồi, sao anh yên tâm được chứ." Trình Vĩ không chỉ không buông tôi ra, mà còn ôm tôi chặt hơn đi ra ngoài.
"Trình Vĩ anh buông tôi ra." Tôi lặp lại câu này trong miệng, nhưng dần dần phát hiện mình cách đám người càng ngày càng xa.
Lúc tôi muốn dùng sức hét lên, Trình Vĩ đưa tay bịt kín miệng của tôi. Anh ta lại gần bên tai của tôi nhẹ nhàng cắn: "Ngoan một chút, sau đó tôi sẽ đưa em trở về."
Theo cách nhìn của người khác, tư thế của chúng tôi rất thân mật, giống như tình lữ khác uống say ở quầy rượu vậy.
Sau khi đi ra ngoài tôi mới phát hiện Trình Vĩ cũng không đưa tôi ra khỏi quầy rượu, mà là đến toilet nam. Đến nơi không có ai, anh ta hơi thả nhẹ lực độ, tôi cho là mình tìm được cơ hội sẽ bắt đầu giãy giụa. Nhưng trên thực tế Trình Vĩ chỉ coi đây là một trò chơi, anh ta hình như rất hưởng thụ dáng vẻ tôi luống cuống, lúc tôi sắp tránh thoát lại dùng lực bắt được tôi.Sun520 – D.Đ.L.Q.Đ
Tôi nhỏ giọng khóc, mà lúc này đây, có người từ trong phòng vệ sinh đi ra, lúc anh đến gần tôi mới nhận ra là Đồng Tiểu Táp.
"Đồng......"
Câu nói kia còn chưa nói xong tôi đã bị Trình Vĩ đặt ngay tại trên tường, anh ta cúi đầu xuống hôn tôi. Lần này, tôi thật sự dùng hết toàn bộ sức lực của mình đẩy anh ta ra.
Cuối cùng, tôi thấy Đồng Tiểu Táp cũng đi tới bên cạnh tôi, tôi vươn tay níu vạt áo của anh.
Vậy mà Đồng Tiểu Táp ngẩn người một chút sau đó cau mày nhìn tôi. Nơi đó ánh đèn rất tối, mà tôi nghĩ anh có thể nhìn thấy tôi rõ ràng.
Nhưng, lúc Trình Vĩ kéo tôi trở lại từ phía sau giải thích rằng tôi là bạn gái của anh ta, Đồng Tiểu Táp không nói gì đã mở tay ra.
Vẻ mặt của anh, không có ngoài ý muốn, cũng không có hỉ nộ, anh nhìn tôi giống như nhìn một người xa lạ mà thôi.
Tôi nhìn tay của mình từ trên quần áo của anh bị kéo ra, nhìn anh đi xa chỉ lưu lại một bóng lưng. Khi đó, cả người tôi đã bị Trình Vĩ bế lên, anh ta ôm tôi đi vào một ô nhỏ trong toilet nam.
Lúc cửa bị khóa trái tôi tự giận mình và buông tay. Cả người tôi cũng mềm nhũn, Trình Vĩ đặt tôi ngay tại trên tường, sau đó thô bạo cắn môi của tôi.
Từng cơn đau đớn làm cho não của tôi tạm thời tỉnh táo và cảm thấy càng thêm hành hạ. Trình Vĩ cũng không vội với động tác tiến thêm một bước, một bên anh ta vừa hôn tôi, vừa vươn tay dùng sức vuốt lung tung trên người tôi.
"Cô tốt nhất ngoan một chút, cô cho rằng thân phận của cô như vậy tôi có thể để ý cô sao? Hay là cha của cô có tiền."
Trình Vĩ bắt đầu cởi quần áo của tôi, một tay khác của anh ta lấy di động ra, camera nhắm ngay tôi: "Em yên tâm, tôi sẽ cưới em, nếu như em nghe lời anh thì sau này anh sẽ không ly dị với em.”
"Tôi không muốn, anh bỏ qua cho tôi đi."
"Thẩm Lam, xem ra cô chính là quá ngây thơ rồi."
Khi Trình Vĩ lại tiếp cận lần nữa, tôi cảm nhận được tuyệt vọng. Nhưng, ngay ở lúc đó, cánh cửa nhỏ bị người rất dùng sức đẩy ra từ bên ngoài.
Trình Vĩ buông lỏng tôi ra, anh ta bị người tiến vào nắm cổ áo. Nhưng khi người kia rất nhanh phát hiện được tôi thì buông lỏng tay ra đi tới bên cạnh tôi, anh ta cởi áo khoác ra quấn xung quanh tôi, lúc này Trình Vĩ đã chạy ra khỏi cửa.
"Thẩm Lam? Thẩm Lam? Anh ta có làm gì cô hay không?"
Cuối cùng tôi nhìn anh ta một cái, ngất đi.
※※※
Khi tỉnh lại, tôi nằm trên giường lớn trong khách sạn, Dư Thiên ngồi ở bên cạnh tôi. Anh ta nhíu nhíu mày sau đó đưa một cái ly cho tôi.
"Uống đi."
Khi tôi nhìn thấy anh ta, vốn là đưa tay ra nhưng lại rụt trở về. Tôi ôm chặt chăn mền trên người, quay mặt chỗ khác.
"Thẩm Lam......" Dư Thiên kêu tên của tôi, anh ta thở dài: "Đây là trà giải rượu, sau khi uống xong cô ngủ tiếp đi. Tôi ở bên cạnh, nếu như em có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi." Nói xong, anh ta lấy ra một tấm danh thiếp để lên bàn.
Khi Dư Thiên đi ra đến cửa, vừa quay đầu nhìn tôi một cái, tôi nắm thật chặt chăn. Anh ta không nói gì chỉ từ từ đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Cũng giống như Dư Thiên, đều là đã lâu không gặp. Hai năm trước, khi Đồng Tiểu Táp biến mất khỏi cuộc sống của cô thì Dư Thiên cũng đều biến mất. Bây giờ bọn họ lại cùng nhau xuất hiện một lần nữa, lúc cửa vừa mới mở ra tôi nghĩ rằng người cứu là Đồng Tiểu Táp, nhưng tôi lại thấy Dư Thiên, lúc đó tôi không có cảm thấy được bản thân mình đã được cứu.
Ở trong lòng của tôi, Dư Thiên cũng không tử tế hơn Trình Vĩ bao nhiêu, bọn họ hợp thành một khoác da dê giả nhân giả nghĩa đi tới bên cạnh tôi. Từ một số quan điểm mà nói, tôi và Đồng Tiểu Táp chia tay cũng là một tay Dư Thiên tạo thành, nhưng tôi cũng không biết mục đích của việc làm này từ đầu đến cuối là gì.
Tâm trạng của tôi, mâu thuẫn, hỗn loạn và đầy lo lắng.
Sun520 – D.Đ.L.Q.Đ