Quyển 2 - Chương 4-2: Thử dò xét 2
Edit: Sun520 - DĐ.Lê.Quý.Đôn
Mấy ngày sau khi rời khỏi đồn cảnh sát tôi lại nhận được một cú điện thoại, đối phương tự xưng là trợ lý của Dư Thiên. Lúc ấy trong tay tôi bưng một chén nước thiếu chút nữa vẩy vào trên người mình.
Theo đạo lý mà nói, anh ta phải là hậu bối của tôi, nhưng nghe anh ta nói mấy câu nói sau tôi phát hiện trợ lý mới này đầu óc rõ ràng hơn tôi quá nhiều, nói tới nói lui đến rõ ràng mạch lạc, tài ăn nói này có thể đi làm luật sư. Dư Thiên tuyển trợ lý giỏi như vậy, xem ra hai năm qua anh ta cũng thuận buồm xuôi gió.
Trong điện thoại, trợ lý của Dư Thiên nói cho tôi biết vụ án Trình Vĩ sẽ phải lập tức mở phiên toà rồi, tôi không cần có mặt, bọn họ đã sắp xếp xong hết mọi chuyện rồi, lần này Trình Vĩ phải chịu khổ rồi. Anh ta tự thuật đến xem, tội của Trình Vĩ được phóng đại vô số lần, quá trình cũng quá kịch tính rồi, nhưng tôi lo lắng duy nhất vẫn những chứng cứ không có căn cứ để mà tố cáo.
Edit: Sun520 - DĐ.Lê.Quý.Đôn
Trợ lý đoán được ý nghĩ của tôi, vì vậy bổ sung: "Thẩm tiểu thư xin ngài yên tâm, Dư tiên sinh bảo tôi nói với ngài những hình kia anh ta bảo quản rất tốt, tuyệt đối không để cho người thứ tư thấy."
"Vậy nhất định giúp tôi cám ơn anh ta."
Lúc nói cám ơn, tôi dùng sức siết chặt ngón tay.
Trợ lý vừa mới cắt đứt điện thoại, Dư Thiên lại gọi điện thoại đến, giọng nói của anh ta mang theo vui vẻ giống như có chuyện vui.
"Sao thế Thẩm Lam, em hài lòng với sự sắp xếp của tôi chứ?"
"Hài lòng, nghĩ tương đối hài lòng. Dư tổng quả nhiên có thủ đoạn, khó trách ban đầu cũng lừa tôi xoay quanh."
Nói tới chỗ này, Dư Thiên rõ ràng ngẩn người một chút, tôi cũng không lên tiếng. Một lát sau anh ta lại tiếp tục mở miệng: "Lát nữa tôi đi đón em, cùng nhau ăn cơm thuận tiện tôi muốn cầu xin em hoàn thành một chuyện. Nếu như em ——"
"Yên tâm, không có nếu như. 20 phút sau gặp nhau."
Tôi trực tiếp cúp điện thoại, dùng mười phút làm cho thần thái mình nhìn sáng láng, sau đó đến nơi mà chúng tôi hẹn trước để gặp mặt.
Dư Thiên cũng đúng lúc đến đón tôi.
Lúc anh ta nhìn thấy tôi mỉm cười, đi tới: "Sau này thì như vậy đi, chớ làm cho mình bết bát nữa, nhớ không?"
Lời nói của Dư Thiên làm cho tôi có một chút khiếp sợ, đã lâu không quan tâm trong nháy mắt làm cho tôi quên mất anh ta đã từng làm mấy chuyện kia, chỉ là cũng trong nháy mắt đó mà thôi, tôi làm bộ cười nói: "Đi thôi, nếu anh phải cầu xin vậy hôm nay cũng là anh mời khách thôi."
"Dĩ nhiên rồi."Sun520 - DĐ.Lê.Quý.Đôn
Tiếp đó, Dư Thiên đưa tôi đến một nhà hàng Tây, hai năm trước khi chúng tôi cùng đi công tác cũng đã tới nhà hàng này, lúc gọi thức ăn Dư Thiên tự nhiên cúi đầu.
Khi anh ta nói muốn đi nhà vệ sinh một chút, một người phục vụ vội vàng đi tới.
"Thật xin lỗi tiểu thư, mới vừa rồi chúng tôi không cẩn thận quên mất vị tiên sinh kia yêu cầu không thêm sữa tươi chén canh này. Cho nên bây giờ bắt tôi đổi đi."
"Không sao, không cần."
"Nhưng."
"Anh đi làm việc đi chúng ta sẽ ăn phần này."
"Vậy cũng được ạ."
Dư Thiên nói mình dị ứng với thức ăn có sữa tươi, chuyện này tôi còn nhớ, nhưng tôi lại không tin, anh ta lừa tôi lâu như vậy nhiều lần như vậy, ít nhất bây giờ tôi muốn tận mặt vạch trần anh ta.
Tôi cho rằng chỉ có một chút xíu như vậy, cho dù anh ta thật sự dị ứng thì tối đa cũng chỉ nổi chút mẩn đỏ trên mặt mà thôi, chút trừng phạt này căn bản không tính là cái gì, hơn nữa nói không chừng anh ta thật sự chỉ dùng chuyện này lừa tôi và Elle đồng tình thì sao.
Lúc trở lại Dư Thiên hình như không phát hiện dị thường gì, vì che giấu sự chột dạ của mình, tôi cố ý cúi đầu liều mạng ăn trong dĩa, anh ta nhìn thấy tôi như vậy còn mỉm cười hài lòng.
Tiếp đó, anh ta uống một hớp canh.
"Như thế nào? Mùi vị ở đây vẫn không thay đổi phải không, tôi nhớ anh rất thích."
"Ừ, uống rất ngon, chỉ là có mùi vị là lạ."
"Thật sao?" Tôi giả bộ như không biết tiếp tục cúi đầu.
Kế tiếp tôi không nghe Dư Thiên nói chuyện nữa, lúc ngẩng đầu lên thì thấy anh ta đang cau mày, trên mặt ửng hồng, hai tay của anh ta ấn cổ họng của mình giống như không thể thở vậy.
"Tôi không mang thuốc, Thẩm Lam, giúp tôi gọi xe cứu thương."
Ầm, ly nước trong tay tôi rơi trên mặt đất, tôi vừa gọi điện thoại gọi xe cứu thương xong thì đến đứng bên cạnh Dư Thiên, tay chân tôi luống cuống vuốt ngực của anh ta giúp anh ta hô hấp.
Cũng may, xe cứu thương tới rất nhanh. Lúc Dư Thiên được đưa lên đi cấp cứu tôi cũng đi theo sau.
Lần này chính tai nghe được bác sĩ nói, tôi mới biết chuyện này tôi thật sự trách lầm Dư Thiên. Sau khi anh ta được đưa vào phòng bệnh tôi cũng đi theo vào.
Tôi đứng ở cửa, Dư Thiên gọi tôi đi vào.
Thật ra thì, có một số việc tôi vẫn ghi hận anh ta, hơn nữa còn là đặc biệt hận, thế nhưng lúc sống ch.ết trước mặt cũng có vẻ quá nhỏ bé, bởi tôi vì một chút lòng riêng lại làm cho Dư Thiên xoay một vòng trước mặt thần ch.ết, anh ta tựa vào bên giường bệnh, sắc mặt rõ ràng tái nhợt.
"Được rồi tôi đã không sao, nghỉ ngơi một tiếng là có thể đi."
"Tôi...... Thật xin lỗi......" Tôi vẫn nói xin lỗi.
"Em không phải cần tự trách. Tôi,.." Dư Thiên nhìn tôi: "Thật ra thì tôi chỉ ngửi một chút cũng biết trong chén canh kia trong có thêm sữa tươi, tôi chỉ muốn giống như em chứng minh một chút, tôi cũng không gạt em mỗi chuyện. Có phải rất ngây thơ hay không? Cũng là các cô gái đều cảm thấy nói dối một lần thì cả đời đều không đáng được tin tưởng."
#Sun520 - DĐ.Lê.Quý.Đôn
"Không có." Tôi lắc đầu một cái: "Thật ra thì chuyện kia đều đã qua lâu rồi, bây giờ anh xem tôi trôi qua cũng rất tốt, là tôi không nên thử dò xét anh như vậy, thật xin lỗi Dư Thiên."
Dư Thiên cúi đầu: "Em hận tôi hay trách tôi cũng là việc nên làm, trên thực tế, đúng là tôi làm hại em bị Đồng Tiểu Táp hiểu lầm. Hai năm qua tôi luôn tìm em, nhưng vẫn không có một chút đầu mối, không ngờ cuối cùng lại gặp ở đây."
Elle sớm nói với tôi Dư Thiên luôn tìm tôi, tôi bảo cô ta che giấu giúp tôi, tôi không hiểu Dư Thiên muốn tìm tôi có mục đích gì, quan trọng hơn là, hai năm qua cuộc sống mà tôi đã trải qua không giống với người bình thường, tôi nghĩ trong khoảng thời gian này sinh mệnh của tôi sẽ biến mất.