Quyển 2 - Chương 14: Nghiêm trọng
Edit: Sun520 - DLQĐ
Vị trí thương tích của Đồng Tiểu Táp rất nghiêm trọng.
Tuy anh bị đánh trên đầu, nhưng trừ rách da ra thì không có chút chấn động nào. Về phần nguyên nhân té xỉu bác sĩ nói có thể là bởi vì cảm xúc khẩn trương quá mức.
Còn vấn đề thật sự là khi bác sĩ bảo anh ngồi xuống.
Đồng Tiểu Táp cau mày nhìn chung quanh một chút, lại cúi đầu nhìn xuống chiếc ghế trước mặt.
Lẽ ra bây giờ Đồng Tiểu Táp cũng coi như một ngôi sao không lớn không nhỏ rồi, nhưng anh chỉ nổi tiếng trong thanh thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi, trong bệnh viện bác sĩ hoàn toàn không biết anh, thấy dáng vẻ Đồng Tiểu Táp không ưỡn ẹo không có khách khí chút nào.
Cuối cùng bác sĩ nam không chịu được đi tới, ấn vai Đồng Tiểu Táp để cho anh ngồi xuống, anh lập tức mở miệng trách móc với vẻ mặt khổ sở.
Chỉ có hai người tôi và Đồng Tiểu Táp mới biết anh bị thương.
Khi ở trong ngõ hẻm Đồng Tiểu Táp mới vừa té xỉu cảnh sát liền chạy tới, bọn họ kiểm tr.a bình nước của kẻ phát cuồng đó rồi nói với tôi: "Các người không cần lo lắng, trong bình chứa chính là nước."
Tôi hơi yên lòng, nhưng nhìn sắc mặt Đồng Tiểu Táp cũng không phải dễ nhìn.
Mặc dù mùa đông quần áo trên người cũng không mỏng manh lắm, nhưng Đồng Tiểu Táp mặc là quần thấp eo, lúc anh ngăn ở trước mặt của tôi lộ ra eo của anh, cho nên nước bị tạt vào trong đó.
Sau đó chảy xuống theo lưng quần......
Cảnh sát chỉ biết là đó là nước, mà sau khi tôi thấy nét mặt Đồng Tiểu Táp, đó là một bình nước sôi, khó trách tên phát cuồng đó cầm bình thuỷ giả bộ.
Nghĩ đến tên phát cuồng đó thiên tân vạn khổ cũng không thể chỉ lấy một bình nước tới dội tôi.
Trên đường đi bệnh viện có một cảnh sát lấy khẩu cung của chúng tôi, Đồng Tiểu Táp chỉ nói bị người nọ đánh xuống đầu, chưa kể đến nơi bị bỏng trên cơ thể.
Vì sợ anh đau, tôi lấy một nệm êm đệm ở dưới người anh.
Đồng Tiểu Táp nói với cảnh sát, thật ra tên phát cuồng đó là fan hâm mộ của Lạc Vi, buổi chiều lúc anh muốn đi ra ngoài tìm tôi thì nhìn thấy trong hộp thư ở cửa để một phong thư đe dọa mới đoán được tôi có thể không an toàn.Sun520 - DLQĐ
Sau đó Đồng Tiểu Táp gọi điện thoại cho tôi và bảo tôi phải đợi anh.
Nhưng chúng tôi cãi nhau ở trong khách sạn, cho nên một mình tôi chạy ra ngoài. Cũng may Đồng Tiểu Táp kịp thời đuổi theo tìm được tôi, nhưng sau đó không lâu thì không tưởng tượng nổi.
Cảnh sát lại hỏi Đồng Tiểu Táp tại sao không báo cảnh sát sớm một chút.
Anh ngẩn người một chút nói cảm thấy có thể là trò đùa, cảm thấy sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng tôi lập tức hiểu ngay, Đồng Tiểu Táp không báo cảnh sát là bởi vì tên phát cuồng đó là fan hâm mộ Lạc Vi, một khi báo cảnh sát tương đương với chuyện này sẽ truyền đi, nhất định sẽ có ảnh hưởng đến Lạc Vi.
Trong lòng tôi cảm thấy ê ẩm, nhưng Đồng Tiểu Táp vì giúp tôi mới bị thương nên tôi không có trách anh.
Có thể nói là, Đồng Tiểu Táp thiên vị bạn gái mình, ủng hộ bạn gái là chuyện đương nhiên.
Sau khi cảnh sát đi rồi, Đồng Tiểu Táp nhìn tôi xin lỗi, tôi đỡ anh đổi lại tư thế nằm ở trên giường: "Mới vừa rồi cám ơn anh."
"Thẩm Lam, thật ra thì......"
"Anh không cần phải giải thích, cho dù như thế nào cũng là anh đã cứu tôi. Lại nói vốn là không liên quan đến anh."
"Thật xin lỗi, nhưng tôi thật sự không nghĩ đến sẽ nghiêm trọng như vậy."
"Ừ, tôi biết rõ mà."
Sau đó tôi mở cửa đi ra ngoài, lúc Tiffany chạy đến trợn mắt nhìn tôi một cái, anh ta không nói bất kỳ gì về chuyện hợp đồng, anh ta nhìn Đồng Tiểu Táp sau đó cảnh cáo tôi: "Nếu có người hỏi cô chuyện Đồng Tiểu Táp bị thương, cô hãy nói là ngoài ý muốn."
"Tôi hiểu rồi."
Sau đó tôi suy nghĩ một chút, tại sao phải hỏi tôi chứ, nếu Đồng Tiểu Táp bị thương không nghiêm trọng vậy thì tôi giữ nguyên kế hoạch trở về thành phố N.
Kế hoạch của tôi, cũng bị phá hủy bởi bác sĩ đặt Đồng Tiểu Táp lên băng dài.
Sau khi từ phòng kiểm tr.a trở lại phòng bệnh, Đồng Tiểu Táp vẫn làm bộ đáng thương nhìn tôi, bao gồm Tiffany cũng không biết chuyện Đồng Tiểu Táp bị phỏng mông.
Đối tượng mà Đồng Tiểu Táp có thể nhờ giúp đỡ chỉ có tôi thôi.
Anh nói chuyện mất mặt có thể ít đi một người biết thì tốt hơn.
Tôi bắt đầu có chút khó khăn, nhưng Đồng Tiểu Táp nói: "Em giúp tôi bôi chút thuốc, nên ngày