Chương 12
Vất vả lắm mới chờ cho hai người kia kết thúc cuộc vận động, An Linh ngay lập tức rời khỏi vòng tay của Nhậm Hiền. Cô cảm thấy vô cùng ngại ngùng, chuyện vừa diễn ra cũng chẳng phải vui vẻ gì, An Linh thực sự không biết phải cư xử như thế nào cho phải. Không đợi cô kịp nghĩ ra cách, một vòng ta mạnh mẽ đã cuốn lấy cô. An Linh còn chưa kịp hoàn hồn, cô đã ngửi thấy một mùi hương nam tính vô cùng thanh mát, là Tần Nam.
Ngẩng mặt lên nhìn anh, gương mặt Tần Nam lúc này đã đen xì rồi. Anh phải cố gắng lắm mới không xông ra lôi An Linh trở lại bên cạnh mình. Sự tự chủ của anh đúng là không phải bình thường mà, nhìn hai người xa lạ kia đang nhiệt tình vận động thân thể, lại nhìn thấy An Linh trong vòng tay một tên đàn ông xa lạ, Tần Nam chỉ muốn ngay lập tức giết ch.ết anh ta cho xong. Cùng là đàn ông, làm sao anh không hiểu, chẳng có tên nào có thể kiềm chế được khi nhìn cảnh nóng bỏng dây dưa kia khi trong lòng còn đang ôm mỹ nhân tuyệt sắc.
Nhìn Tần Nam, An Linh thực sự sợ anh sẽ một cước đánh bay Nhậm Hiền, cô là người yêu hòa bình có được không hả. An Linh vội vàng ôm chặt lấy anh, kéo anh ra khỏi nơi khó xử đó. Mặc kệ có chuyện gì, về nhà rồi giải quyết, cô tuyệt đối không thể để đại chiến xảy ra ở đây được.
***
Tần Nam mặt đen thui, để mặc An Linh kéo anh vào nhà. Anh cũng biết chuyện lúc nãy không thể trách An Linh được, thế nhưng chính anh lại không thể kiềm chế nổi bản thân mỗi khi nghĩ lại cảnh đó. Cô gái anh hết lòng nâng niu lại mềm nhũn trong vòng tay tên khác, anh chỉ muốn xé nát tên Nhậm Hiền kia ra, để hắn không còn sức mơ tưởng đến bảo bối của anh nữa.
Biết anh vẫn còn giận, An Linh cũng không dám nhắc đến đề tài đó nữa. Cô để anh một mình trong phòng khách, còn bản thân thì đi tắm, cô cũng mệt mỏi lắm rồi. Vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp làm gì thì cô đã bị anh kéo lại, đôi môi anh nóng bỏng nhanh chóng khóa chặt lấy miệng cô. An Linh mềm mại đáp trả lại sự cuồng nhiệt của anh, hai tay Tần Nam nhanh chóng đi xuống phía dưới, làn váy của An Linh nhanh chóng bị anh kéo lên đến eo. Cơ thể cô rất nhạy cảm, lúc này đây lại càng không thể suy nghĩ được gì, An Linh gần như không hề phản kháng, để mặc đôi tay anh mò mẫm trong nơi riêng tư của mình.
“Em ướt rồi”. Tần Nam đưa hai ngón tay thấm đẫm nước giơ đến trước mặt cô, gương mặt anh càng thêm tà mị, đôi môi nóng rẫy để lại vô vàn ấn ký trên cơ thể trắng muốt của An Linh.
“Là bị khung cảnh lúc nãy kích thích sao, cô bé”.
An Linh mềm yếu không thể trả lời anh, cô chỉ biết cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng để không bật ra những tiếng rên rỉ dưới sự kích thích của anh. Chỉ cần nghĩ đến vùng tư mật của An Linh ướt đẫm khi cô đang trong lòng của một thằng đàn ông khác thì ngọn lửa trong mắt Tần Nam lại bùng lên mạnh mẽ, nếu không phải anh đến đúng lúc, có phải cô bé này cũng để mặc cho tên kia khám phá thân thể mình giống như anh bây giờ không.
Sự giận giữ khiến Tần Nam không khống chế được dục vọng của mình, anh vội vàng lôi vật nam tính ra, chưa kịp để An Linh điều chỉnh tư thế, anh đã ngay lập tức tiến vào.
Ghế sofa đã ướt đẫm nước của An Linh chảy ra, Tần Nam vẫn không ngừng chăm chỉ cày cấy trên cơ thể cô. Da thịt trắng nõn trở nên ửng hồng mê người, hai bầu ngực no đủ di chuyển theo từng nhịp lên xuống của hai người. Khung cảnh diễm lệ khiến Tần Nam không nhịn được, anh khẽ cắn nhẹ lên hai điểm hồng hồng của cô, An Linh đột ngột bị anh kích thích như vậy khoái cảm đột ngột tăng lên, đôi môi khẽ bật ra những tiếng rên rỉ phóng đãng.
An Linh đưa chân quấn chặt lấy eo anh, cô hơi điều chỉnh cơ thể cho vật của anh càng đi sâu vào trong cơ thể mình hơn. Cử động của An Linh làm hai mắt Tần Nam tối lại, ch.ết tiệt, quá chặt, cơ thể cô như hàng nghìn miệng nhỏ vỗ về cắn nuốt cậu bé của anh, cảm giác sung sướng đến tột cùng khiến anh chỉ muốn mãi mãi ở trong cơ thể cô như vậy.
Đây không phải lần đầu tiên hai người bọn họ thân mật, kể từ khi quen nhau, ngày nào bọn họ cũng thực hiện loại vận động này đến mấy lần, thế nhưng chưa bao giờ lại đạt đến sự hòa hợp như lần này. Cả hai đều muốn dùng hành động cơ thể để nói hộ cảm xúc bản thân, không có bất cứ điều gì cố kỵ, chỉ có hai tấm thân đang không ngừng dây dưa, một thứ ngôn ngữ nồng nàn đến không thể diễn tả bằng lời.
Ghế sofa dường như quá chật hẹp khiến Tần Nam không thể tự do vận động, anh cũng sợ mặt da không đủ mềm mại sẽ làm tổn thương An Linh. Nâng cô nằm trên người mình, anh ngồi dậy, ôm chặt lấy cô muốn đi vào phòng ngủ. An Linh đang được cậu bé của anh chăm chút đến không biết trời đất gì, tự nhiên lại thấy anh không động nữa, cô khẽ bất mãn:
“Anh….”.
“Ngoan, đợi anh một lát thôi, sẽ để em thoải mái mà”. Tần Nam khẽ an ủi cô gái nhỏ ham ăn này.
Thế nhưng An Linh nào có đợi được nữa, anh dừng lại một lát là cơ thể cô cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, chỗ tận cùng trong cơ thể khao khát được an ủi, từng trận cảm xúc đè lên nhau khiến cô không thể chịu đựng được. An Linh đưa tay vuốt nhẹ nơi cơ thể hai người giao nhau, vật đàn ông của anh được cô nắm trọn, An Linh hơi cử động thân thể, khẽ đưa cái thứ nóng hổi kia tiến sâu vào hoa tâm của mình.
Hành động nhiệt tình của cô khiến Tần Nam có muốn nhịn cũng khó, anh không đưa cô vào phòng ngủ nữa, hai người họ cũng ngã xuống tấm thảm ngay phòng khách, anh lập tức tăng tốc độ ra vào trong cơ thể cô, vật kia càng ngày càng lớn, từng thớ gân hiện lên rõ mồn một cho biết chủ nhân của nó có bao nhiêu hưng phấn.
Dưới thân anh An Linh cũng vô cùng hưởng thụ, nụ hôn của hai người vẫn dây dưa không dứt, nơi nào đó của cơ thể cũng không tách rời. Tần Nam là một người vô cùng tinh tế, anh nắm bắt từng nhịp cảm xúc trên cơ thể An Linh, phân thân vận động lúc nông lúc sâu, khi nhanh khi chậm khiến cho An Linh sung sướng không thôi. Cô chỉ biết ôm chặt lấy anh, miệng nhỏ không ngừng cầu xin tha thứ:
“Chậm lại… chậm lại đi anh,… em không chịu nổi“.
Chỉ một câu nói mà cô cũng phải khó khăn lắm mới thốt lên lời. Cơ thể bị anh xâm chiếm dâng lên từng đợt sóng cao triều mãnh liệt, cô sợ cứ như vậy thì bản thân mình sẽ hư mất, lúc nào cũng cần đến anh an ủi.
“Em chịu được mà, bảo bối, chẳng phải lúc nãy em còn thèm muốn đến mức chảy nước ướt đẫm cả qυầи ɭót hay sao, để anh bù đắp cho em”.
Tần Nam khẽ nhả khí bên tai cô, từng lời nói ɖâʍ đãng như đưa An Linh vào cơn mê ȶìиɦ ɖu͙ƈ không bao giờ kết thúc.
Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks
Xem thông tin cá nhân
3 thành viên đã gởi lời cảm ơn yukichan về bài viết trên: Candy2110, Meoconsieuluoi, mybo199
Có bài mới Hôm qua, 19:50
Hình đại diện của thành viên
yukichan
Thủ quỹ
Thủ quỹ
Ngày tham gia: 01.02.2015, 16:39
Bài viết: 81
Được thanks: 180 lần
Điểm: 7.57
Có bài mới Re: [Hiện đại] Yêu em hơn tất cả những gì anh có - Yukichan - Điểm: 11
Hôm nay An Linh phải về An gia, mặc dù cô không hề muốn về lại nơi đó nhưng đây là ngày đầu tiên An Mai Mai trở về nhà sau ngày cưới nên cô rất mong được gặp chị ấy.
Biệt thự chỉ có một mình An lão gia là An Chính sống ở đó. Ông có hai người con là An Nghĩa Thành và An Nghĩa Nhân, cả hai đều sống ở nơi khác, chỉ có những dịp đặc biệt thì tất cả thành viên trong gia đình mới tụ tập về đây.
An Chính năm nay đã lớn tuổi, ông sống trong một căn biệt thự ở trên núi thuộc phía Nam thành phố. Khi An Linh đến thì mọi người trong nhà đã có mặt đông đủ, cô giúp việc mở cửa giúp cô, sau đó còn niềm nở hỏi thăm An Linh muốn ăn món gì trong bữa trưa. Đây không phải lần đầu tiên An Linh đến đây, khi vừa mới về nước cô đã từng ghé qua thăm ông nội của mình, thế nhưng buổi gặp mặt nhanh chóng kết thúc trong không khí căng thẳng. Cả An Chính và An Linh đều không muốn nhớ đến ngày hôm đó, thế nên cô rất bất ngờ khi hôm nay gì giúp việc lại tỏ ý quan tâm đến cô như vậy. Phải biết rằng bao nhiêu năm qua, mọi người sống trong căn nhà này đều phải nghe theo sự sắp đặt của An Chính nếu muốn được yên ổn.
An Nghĩa Nhân và Mai Tuệ, cha mẹ của An Mai Mai đều ngồi ở bên trái, còn bên phải là vị trí của An Nghĩa Thành và Đào Ái Lục, tiếp đến là hai vị tiểu thư của An gia, An Tiếu Tiếu và An Chu Nhi.
An Chính ngồi chính giữa, khi thấy An Linh bước vào, ông ta cũng chỉ ngẩng mặt lên nhìn một cái rồi lại tiếp tục thưởng thức trà ngon. An Linh cũng không bận tâm, cô đã sớm quen với bầu không khí như vậy từ lâu rồi. Sau khi chào hỏi một lượt tất cả mọi người, An Linh ngồi xuống vị trí của mình, chiếc ghế được đặt sát bên cửa sổ, thuận lợi cho cô ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cho đỡ buồn chán.
Nhậm gia còn chưa đến vậy mà tất cả mọi người của An gia đã sớm có mặt để tiếp đón, điều này khiến An Linh cảm thấy không được tự nhiên, một mối quan hệ mà luôn đặt mình ở thế dưới như vậy liệu sẽ bền vững được bao lâu.
Tâm tư không hề đặt ở phía mọi người trong căn phòng, đầu óc An Linh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Hôm qua cô đã dùng mọi biện pháp từ cứng rắn cho đến mềm mỏng, ép buộc Tần Nam dọn ra khỏi nhà mình. Dù sao thì anh cũng có công việc của mình, cứ suốt ngày ở bên cạnh cô như vậy cũng không hay. Tất nhiên cô biết là anh lo lắng bản thân cô chưa quen với cuộc sống mới nên mới ở bên cạnh giúp cô thích nghi dễ dàng hơn, thế nhưng bản thân An Linh tự biết mình không phải là cô gái yếu đuối như vậy. Nếu không mạnh mẽ, chỉ sợ cô đã bị chính cái gọi là gia giáo trong An gia giết ch.ết từ lâu rồi. Nhớ đến gương mặt giận dỗi như trẻ con của Tần Nam khi cô tiễn anh ra tận cửa chung cư, An Linh lại muốn bật cười, con người này lúc thì chững chạc, lúc thì lại nhõng nhẽo như trẻ con, cô cũng không biết phải làm sao với anh đây.
Suy nghĩ của An Linh đang du ngoạn chín tầng mây, An Chính cũng đã uống mấy tuần trà thì cuối cùng Nhậm gia cũng đến. Chẳng mấy chốc cả căn phòng đã chật kín người. Ngoài Nhậm Doanh và An Mai Mai, buổi gặp mặt lần này còn có cả Nhậm lão gia, Nhậm phu nhân và cả Nhậm Hiền nữa. Cả Nhậm gia đều đến đông đủ khiến An lão gia mừng rỡ không thôi, liên tục sai người làm châm trà rót nước, các thứ đồ ăn vặt cũng được để đầy bàn.
Phòng khách khá rộng nên không gian vô cùng thoải mái, các ghế được sắp đặt khá xa nhau khiến An Linh rất thích, ít nhất thì cô cũng không phải ngồi cạnh mọi người quá gần. Kể từ khi An Mai Mai bước vào, cô đã chú ý nét mặt của cô ấy. Có lẽ sáng phải dậy sớm để chuẩn bị nên sắc mặt của An Mai Mai không được tốt lắm. Mọi người đều trò chuyện vui vẻ, duy chỉ có An Mai Mai là không hề chủ động nói bất cứ điều gì, chỉ có khi được hỏi cô ấy mới lên tiếng.
An Linh cũng muốn ngồi gần trò chuyện với An Mai Mai, thế nhưng giữa khung cảnh như thế này thì điều đó chắc chắn là không thể. Chị ấy lần đầu về thăm nhà, chắc chắn mọi người có nhiều chuyện muốn hỏi, thế nên An Linh định để đến cuối buổi mới gặp riêng chị ấy.
An Linh không phải người giỏi xã giao nên cô hầu như im lặng cả buổi, Nhậm Hiền và Nhậm Doanh cũng chẳng khá hơn cô là bao. Thế nhưng chỉ cần có dịp là Nhậm Doanh lại nhìn ra phía bên ngoài, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ giống như có việc gì gấp gáp lắm vậy. An Linh khẽ đưa mắt nhìn kỹ anh ta, gương mặt ngũ quan rõ ràng nhưng không thể tính là đẹp trai được, dáng người anh ta cao gầy, nhưng lại toát lên vẻ âm trầm khó đoán. Cho dù là khi nhìn Mai Mai thì ánh mắt anh ta vẫn tràn đầy sự cảnh giác, không hề buông lỏng một giây nào, mặc dù miệng vẫn tươi cười xã giao. Đây đúng là loại người mà An Linh sợ nhất, thủ đoạn khôn lường, tâm tính âm hiểm.
Ánh mắt của cô chạm phải cái nhìn rét lạnh của Nhậm Doanh, An Linh vội vàng dời tầm mắt. Chưa kịp trấn an tâm hồn nhỏ bé của mình thì An Linh lại đụng phải cái nhìn của Nhậm Hiền. Kể từ sau tình huống khó xử hôm lễ cưới, cô luôn dặn mình phải tránh mặt anh ta, cũng may hai người ít khi có dịp gặp mặt nên cô tạm yên lòng. Ngay từ lúc Nhậm Hiền đến, An Linh đã không nhìn thẳng vào mắt anh ta, cho dù là chào hỏi cũng chỉ qua loa có lệ. Thế nhưng bây giờ, anh ta nhìn cô chằm chằm như vậy, An Linh hơi lúng túng, cô không dám nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm đó, cũng không biết nên làm thế nào để thoát khỏi tình huống khó xử này.
Đúng lúc đó thì Tần Nam gọi điện đến, anh vẫn giận cô từ hôm qua đến giờ, bây giờ chắc là hết giận rồi nhỉ. An Linh xin phép ra ngoài nghe điện thoại trước ánh mắt như muốn giết người của An Nghĩa Thành và An Chính.
“Alo”. An Linh lên tiếng.
“Sao mãi em mới nghe điện thoại thế”.
“Em có chút việc nên nghe hơi lâu”. An Linh ấp úp đáp, dù sao cô cũng không thể nói thẳng với anh là đang chạy ra chỗ vắng người mới dám nghe điện thoại của anh. Anh mà biết vậy chắc từ mặt cô luôn quá.
“Em có bận gì không, anh đón em đi ăn”. Tần Nam nhanh chóng nói, giọng điệu giống như chắc chắn rằng cô sẽ đồng ý, dù sao thì cô cũng không có việc gì để làm, ở nhà cả ngày cũng chán.
“Em…”
“Sao vậy?”
“Anh, để hôm khác được không, em có chút chuyện…”. An Linh cố dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nhất có thể, hy vọng anh sẽ không giận, dù sao thì chuyện anh chuyển ra khỏi nhà cô cũng chưa giải quyết xong nữa.
An Linh còn chưa nói hết câu thì Tần Nam đã ngắt điện thoại luôn. Anh chán nản cầm lấy ly rượu trên bàn, uống từng ngụm lớn giống như uống nước lọc khiến đám bạn bè xung quanh phải sợ xanh cả mặt. Làm ơn đi, đó là loại rượu nặng được ủ nhiều năm, thế mà anh ta lại uống mà không hề chớp mắt.
Cả đám bạn thấy Tần Nam sau khi nghe xong cuộc điện thoại thì tâm trạng tồi tệ hẳn đi, không ai dám lên tiếng chọc cậu ta tức giận, dù sao thì ông trời con này cũng chẳng phải nhân vật hiền lành gì, tốt nhất là nên tránh xa thì hơn.