Chương 1
Một khắc sau khi viên đạn xuyên qua thân thể , hắc ám dần bao phủ tứ chi mềm nhũn vô lực ngã xuống . Tủi nhục , uất hận ...
Lưu Dạ Lan cô nên có những cảm xúc đấy sao ? Yêu điên cuồng một người đàn ông , đổi lại cho cô là cái ch.ết . Nực cười ....nực cười ....
Trước lúc cô chuẩn bị buông xuôi cảnh nhìn thấy là đôi cẩu nam nữ ân ân ái ái xoay lưng bỏ đi !
Người đàn ông cô yêu cùng người cô xem là bạn thân . Cẩu nam nữ vụng trộm với nhau . Lăng Thần đáng ch.ết , anh mù sao ! Mơ màng nhắm mắt , cô sai rồi sai đến thê thảm .
Yêu nhiều như vậy kết cục đổi lại là một viên đạn xuyên tim . Vui lắm đúng không Trịnh Yến Vy ? Lưu Dạ Lan này mất trắng rồi ....Cô thắng rồi tiện nhân ạ ! Cố gắng như vậy rốt cuộc lại gậy ông đập lưng ông , tự mình hại mình .
" Lưu Dạ Lan ...tỉnh ...tỉnh lại cho tôi ..."
Ấm áp quá ....Ai vậy ? Là anh... Lăng Phong sao ?
"Lă...ng ....Phong "
Lăng Phong tâm đau đớn nhìn thân thể nhỏ bé nằm trong vũng máu tanh .Đồ ngốc... em sao lại ngốc như vậy ?
" Dạ Lan....để tôi gọi cấp cứu"
Giọng nói lạnh như băng lộ rõ sự bi ai , đau khổ vô tận ! Hắn sai rồi ...Hắn vốn dĩ không nên đứng từ xa bảo vệ cô...vốn dĩ hắn phải ôm cô vào lòng để bảo vệ....Do hắn ...tất cả tại hắn cô mới như vậy !Nước mắt hắn rơi...Lăng Phong hắn rơi nước mắt vì một người !
"Đồ mặt than..anh khóc cái gì ?Cấp cứu...không cần ... Tôi xin lỗi..."
Lưu Dạ Lan cô có mắt như mù , người thật tâm với cô ,cô không thấy còn xa lánh . ch.ết là đáng ...kết cục như vầy là đáng .
" Lăng Phong...kiếp này tôi đáng ch.ết kiếp sau coi như tôi tr..a...ả....."
Dứt lời hơi thở cũng dứt . Ầm....
Bầu trời kéo mây đen rũ rượi , mưa tầm tã rơi ...
Lưu Dạ Lan....
Nữ nhân đáng ch.ết , tôi còn chưa phạt em trả đủ em ch.ết cái gì ?
Nhớ kĩ lời em nói ...kiếp sau phải trả cho tôi hết đấy...ngốc....
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Bộp...
Một bó hoa bị dẫm nát được ném vào bia mộ . Hình ảnh trên bia mộ là một cô gái xinh đẹp , đẹp một cách cao ngạo .
"Lưu Dạ Lan "
Trịnh Yến Vy cười nhạt nhìn bia mộ .
"Vui nhỉ ...trò chơi này Trịnh Yến Vy tôi thắng rồi !"
Trịnh Yến Vy chanh chua nói . Cô ta có một gương mặt xinh đẹp mang nét Thánh thiện nhưng hình tượng lúc này đã triệt để phá nát nó .
Cô ta hận ...hận , rất hận Lưu Dạ Lan . Tại sao cô ta (Lưu Dạ Lan) sinh ra có tất cả còn cô ( Trịnh Yến Vy) thì không thứ gì cả . Rõ ràng cô không thua kém Lưu Dạ Lan thứ gì tại sao cô luôn bị vùi dập ...
Giờ vui rồi ! Cô đã lấy tất cả mọi thứ của Lưu Dạ Lan ...mọi thứ ....
" Tôi thắng còn thắng rất đậm . Cô nghĩ xem sao lại ch.ết một cách không vui như vậy tôi còn chơi chưa đủ mà nhỉ ! ch.ết rồi thì tôi không ngại kể cho cô nghe ....Hào quang của cô...cái video ấy do tôi quay do tôi tung đấy haha .Cho người cưỡng hϊế͙p͙ rồi bước đến kéo cô dậy như thượng đế.... Còn Lăng THần sao nhỉ phải nói là anh ấy yêu tôi chứ không phải cô....ách nói nhiều quá rồi mà cô cũng biết tất cả nói chi vậy nhỉ ...."
Trịnh Yến Vy ngạo mạn cười , ánh mắt nồng đậm sự ác độc cùng tính toán .
"Trịnh tiểu thư...a quên mất chị dâu...có duyên nhỉ "
Giọng nói đùa cợt vang lên . Trịnh Yến Vy giật sững người , hốt hoảng xoay lưng mồ hôi thi nhau chảy . Nở một nụ cười gượng ...
" Phong..."