Chương 6
Đồng tiền có hai mặt, con người có hai mặt, mọi thứ đều có hai mặt của nó và ngay cả thế giới cũng có hai mặt của nó.
Trắng và đen hay nói cách khác là hắc đạo và bạch đạo. Hắc đạo thế giới hoạt động về đêm, hắc đạo có một quy tắc bất hủ mà khi đặt chân vào phải biết. Kẻ mạnh là vua kẻ thua làm giặc ư ? Không phải hắc đạo đã có vua ngồi vững trên ngôi đế vương cần chi nguyên tắc đó nữa.
Không cần dông dài nói luôn nguyên tắc đó là "Không được đụng độ với Huyết Lân Bang"
Huyết Lân Bang tung hoành hắc đạo không một ai không biết, không kẻ nào không rõ. Huyết Lân Bang xuất hiện trên hắc đạo mười năm, mười năm xưng bá chủ nhân Huyết Lân Bang là vua của hắc đạo, trong hắc đạo không một khu vực nào không có người của Huyết Lân Bang.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Tại một căn nhà hoang đổ nát nằm ở ngoại ô thành phố, căn nhà hoang liêu xiêu tưởng chừng một cơn gió cũng khiến nó thành tro bụi.
Nhưng đâu ai tưởng tượng rằng Huyết Lân Bang hùng bá hắc đạo không tìm thấy nơi giấu người lại nằm ở đây.
Căn nhà hoang liêu xiêu....
Là nơi tr.a tấn phạm nhân....
Sâu dưới lòng đất khô cằn, một cung điện nguy nga nằm dưới đất. Ngọn đuối cháy sáng dọc theo con đường kèm theo những tiếng là hét thảm thiết khiến người ta không tự chủ rùng mình.
Cạnh....
Tiếng mở cửa một người đàn ông bước vào một căn phòng lớn.
"Chủ tử"
Người đàn ông cung kính cúi đầu.
Bên bệ cửa sổ một nam nhân đang nhàn nhã ngôi ngắm....vũ khí -__- Ngoài ai còn Lăng Phong !!
Lăng Phong nhàn nhạt cười, nụ cười không nhìn ra rõ cảm xúc.
Hắn không phải một con người lạnh lùng....
Cũng không phải rất ôn nhu....
Chỉ là hắn đủ tàn nhẫn đủ lãnh khốc để nắm chặt mọi thứ trong tầm kiểm soát nhưng lại để vuột mất một thứ ...Lưu Dạ Lan!
"Nam vương đưa cô ta đến rồi"
"Nhanh vậy sao ta cứ tưởng phải chờ chứ, đi thôi"
Lăng Phong nhếch môi cười, hắn đang rất hưng phấn đây.
Dọc bước theo con đường, rất nhanh đến căn phòng cực kỳ kinh khủng. Trong các nhà giam làm những con người nhưng lại không mang bộ dáng của một con người nữa mà là...ác quỷ.
Những tiếng la hét thảm thiết, xung quanh căn phòng là vũ khí tr.a tấn cùng nhiều thứ khác. Có cảm giác như đang ở dưới địa ngục còn Lăng Phong là
... ....Diêm Vương.... ...
Trịnh Yến Vy thân tàn ma dại treo trên cây cột hình chữ thập. Ánh mắt hoang mang sợ sệt nhìn xung quanh. Lại chạm trúng ánh mắt Lăng Phong khiên cô ta kịch liệt run rẩy...
Nếu biết trước cô ta sẽ phải ở cái địa ngục này thì cô ta đã không làm chuyện ngu dại kia....
Nếu biết trước Lăng Phong là Huyết Lân Bang bang chủ cô ta cũng không si ngốc chạy theo quyến rũ Lăng Thần....
Lưu Dạ Lan rốt cuộc cô ta làm gì số tốt đến vậy gặp được người đàn ông thâm tình như vậy, dù có ch.ết đi vẫn trả thù cho cô ta...
Trịnh Yến Vy cô tưởng như thắng không ngờ lại thua như vậy...
Đúng là cuộc đời đâu ai biết trước tương lai....
"Chủ tử"
Giọng nói trầm ổn vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Trịnh Yến Vy.
Lâm Khiêm nhẹ nhàng trong góc tối bước ra, hắn không chỉ đơn giản là Lâm quản gia của Lăng gia mà còn là Nam Vương hắc đạo....
Kẻ dưới một người trên vạn người...
Là một thiên tài khoa học tr.a tấn....
"Moị thứ đang tiến triển đúng kế hoạch"
Lâm Khiêm vừa nói xong Lăng Phong cũng nhàn nhạt ngồi xuống ghế lười biếng nhếch môi nhìn Trịnh Yến Vy.
"Rất tốt"
"Đa tạ chủ tử khen ngợi"
Lăng Phong khép hờ mí mắt, trầm ngâm.
Cả căn phòng như chỉ còn nghe tiếng hít thở cùng gào thét. Những giọt mồ hôi của các thuộc hạ xung quanh.
Trịnh Yến Vy xanh mặt đến rồi ngày tàn của cô ta đến rồi.
"Bắt đầu đi"