Chương 20: Ngon lắm
Uyển Nhi không thèm để ý đến câu nói của Khẩm Thiên mà đưa hai tay ra ôm lấy bát cháo định kéo vào trong lòng nhưng ’’ Ách ‘‘ Cô rụt hai tay đưa lên môi động tác vừa rồi đã đụng đến vết thương Uyển Nhi đưa tay lên ôm lấy vết thương Khẩm Thiên nhìn thấy vậy nhíu mày túm lấy đôi tay của cô và quát lớn Khẩm Thiên lúc này đang thật sự nổi giận:
- ’’ Tôi đã nói rằng em phải nghe lời tôi ‘‘
Uyển Nhi bị mắng đôi mắt lại sương sương như sắp khóc cúi mặt xuống, Khẩm Thiên vuốt nhẹ mái tóc của cô đưa tay xuống cằm và nâng nhẹ lên để cho cô có thể nhìn thấy hắn. Khẩm Thiên nhìn thẳng vào đôi mắt của cô và nói với giọng dịu dàng:
- ’’ Em chỉ cần ngồi đó thôi tôi không khiến em phải động chạm gì hết ‘‘
Nói xong Khẩm Thiên liền đưa tay cầm lấy chiếc thìa múc cháo lên đưa lên môi và thổi nhẹ rồi đưa vào môi cô Uyển Nhi khẽ nói đôi mắt ngước lên nhìn Khẩm Thiên như một chú cún con đang tỏ ra tủi thân:
- ’’ Tôi có thể tự làm được mà ‘‘
Uyển Nhi đưa tay lên nhưng lại bắt gặp ánh mắt sắc bén sát khí nồng nặc lại suất hiện không muốn bị nhịn đói nữa Uyển Nhi rụt ay đưa về phía sau và ngoan ngoãn há miệng. Khẩm Thiên nhìn cô và nói:
- ’’ Ngon không ‘‘
Uyển Nhi nuốt miếng cháo vào bụng rồi nở một nụ cười thỏa mãn hai mắt híp lại và nói:
- ’’ Ngon lắm nha ‘‘
Khẩm Thiên nhìn thấy nụ cười không chút giả dối của cô và nhếc môi lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ. Uyển Nhi ngơ ngác nhìn nụ cười vừa suất hiện trên môi Khẩm Thiên và cười rạng rỡ và nói:
- ’’ Anh vừa cười đó sao ‘‘
Khẩm Thiên nghe thấy vậy đường cong trên môi lại chở về hiện trạng đầu hơi nhíu mày và nói:
- ’’ Tôi vừa cười sao? ‘‘
Uyển Nhi vẻ mặt vẫn vậy gật gật đầu, Khẩm Thiên nhìn thấy vẻ mặt của cô chỉ muốn đấm cho cô một phát tức giận không làm gì được nói:
- ’’ Em có muốn ăn nữa không? ‘‘
Uyển Nhi dập tắt ngay nụ cười trên môi và trả lời:
- ’’ Có Nhi biết lỗi rồi ‘‘
Ăn xong Khẩm Thiên bế Uyển Nhi lên, Uyển Nhi lúc này không còn muốn đóng làm búp bê dễ thương nữa khuôn mắt trở nên lạnh lẽo bất ngờ Uyển Nhi liền hỏi thẳng Khẩm Thiên bằng một giọng lạnh lùng thấu xương nhưng nó không hề làm cho Khẩm Thiên bất ngờ vì hắn đã sớm phát hiện ra
- ’’ Anh đối sử tốt với tôi như vậy có phải muốn biết được nơi hầm bí mật đi đến chỗ viên ngọc nhanh nhất không? ‘‘
Khẩm Thiên mặt tối sầm tay vẫn bế cô chân sải bước nhanh hơn vừa đi vừa nói với giọng lạnh lùng hơn bất cứ lúc nào:
- ’’ Cô đã đoán đúng vì vậy tôi không muốn mất thời gian thêm nữa vào hai ngày nữa chúng ta sẽ suốt phát. ‘‘
Uyển Nhi nhếc môi và nói:
- ’’ Đối với tôi viên ngọc không có giá trị nhưng nếu anh muốn thì tôi sẽ nói ra nơi hầm bí mật đó nhưng anh sẽ phải trả giả ‘‘
Khẩm Thiên cười lạnh
- ’’ Việc phải trả giá tôi không quan tâm quan trọng là tôi giành được viên ngọc đó trước ‘‘
Uyển Nhi mặt nghiêm nghị lạnh giá trả lời có chút cảnh báo:
- ’’ Người đề ra hậu quả khi cướp lấy viên ngọc không phải là tôi, tôi chỉ nghe lão trưởng bối nói rằng khi đem viên ngọc ra khỏi chỗ của nó sẽ bị xuyên không đến nơi nào đó nếu không tìm cách trở về được thì sẽ mãi mãi ở lại đó mỗi lần bị xuyên không đều sẽ có cách trở về khác nhau nên tôi đã không lấy nó về được từ sớm.Tuy không để làm gì nhưng có vẻ nó rất có quyền lực. ‘‘
Khẩm Thiên bất chợt dừng lại đưa mắt nhìn vào Uyển Nhi ánh mắt đầy âm mưu toan tính lạnh như băng trả lời lại ngay:
- ’’ Vậy em có muốn cùng tôi chiếm lấy viên ngọc đó không. ‘‘
Uyển Nhi nhìn thẳng vào Khẩm Thiên cô như bị hớp hồn bơi khuôn mặt của Khẩm Thiên lúc này thật là điển trai. Không để bị mất tập chung Uyển Nhi quay ngắt đi và nói:
- ’’ Tùy anh ‘‘
Khẩm Thiên buông một tay đẩn cô vào tường một tay siết chặt lấy cổ cô nhìn trằm trằm vào đôi mắt kiên định của cô và nói giọng nói mang theo chút cảnh cáo như một khẩu súng đang chĩa thẳng vào cô nó có thể nổ bất cứ lúc nào
- ’’ Tôi không thích người con gái nào trả lời với tôi chống không như vậy và cũng không thích người phụ nữ của tôi không nghe lời. Em nên nhớ em đang ở chỗ nào của biên giới giữa địa ngục và trần thế nên đừng bao giờ chống đối lại tôi. Tôi sẽ không để cho bất cứ ai đọng vào một sợi tóc của em nhưng đừng làm tôi thất vọng. Em cần phải nhớ rằng em là của tôi của mình tôi rõ chưa. ‘‘
Lúc này hắn đang thật sự giống như một con mãnh thú tức giận đang đê dọa con mồi tuy đã ở trong vòng tay nhưng vẫn muốn con mồi biết được địa vị của nó trong thế giới này.
Hết
ily:"Tahoma","sans-serif";mso-ansi-language:FR-LU">