Chương 4: Osin của thiếu gia
Từ nãy giờ Uyển Tinh đã thử biết bao nhiêu bộ đồ mà vẫn chưa ưng ý cái nào, ít ra phải ăn mặc đẹp một chút để không làm hắn phải mất mặt. Uyển Tinh thẫn thờ ngồi trên giường, nhìn đống quần áo đó mà cô chán nản. Chợt cô dừng lại ở chiếc váy màu tím nhạt, đây là chiếc váy mà Triệu Vỹ đã tặng cô năm ngoái đúng ngày sinh nhật thứ 17 của cô. Mỗi khi vào dịp lễ đặc biệt cô mới mặc nó. Cô thay chiếc váy vào, đứng trước gương nhìn. Chiếc váy rất đẹp, Triệu Vỹ nói rằng chỉ có cô mới hợp với nó, váy có màu tím nhạt, màu mà cô yêu thích nhất. Áo không dây để lộ bờ vai trắng ngần của cô, viền áo, viền váy, thắt lưng đều có màu trắng. Phần trước ngực còn được đính những hạt ngọc nhỏ xíu màu trắng, phát sáng lấp lánh trông thật đẹp. Váy ngắn chưa tới gối để lộ đôi chân thon dài. Có lúc anh hỏi rằng màu trắng rất hợp với cô vì nó đi liền với sự trong trắng tinh khiết thánh thiện và trinh nguyên mà tại sao cô lại thích màu tím nhạt đến thế. Cô mỉm cười với anh rằng màu tím nhạt đem lại cảm giác lãng mạng và hoài cảm về quá khứ. Uyển Tinh mệt mỏi ngồi xuống giường, trong đầu lại hiện lên một mớ kí ức đẹp giữa cô và anh
Chợt có tiếng bước chân đi vào, phá vỡ cảm xúc hỗn độn của Uyển Tinh. Đứng trước mặt cô là hai tên to con mặc bộ vest màu đen, mắt đeo kính râm nhìn chung rất phong độ lịch lãm. Một trong hai tên đó lên tiếng
"Cô Diêu! Chúng tôi được lệnh của Đàm thiếu gia đến đón cô"
"À! Vâng"
Uyển Tinh chậm rãi đi trước hai tên vệ sĩ theo sau
Một chiếc BMW màu xanh đứng đỗ trước đường lớn. Hai tên vệ sĩ chạy nhanh về phía trước mở cửa mời cô lên xe
15 phút sau, chiếc xe dừng lại tại một trung tâm mua sắm rất sang trọng. Cô đứng ngơ ngác, đôi chân dường như không nhúc nhích nổi nữa rồi. "Đừng nói là hẹn hò ở đây chứ?" Uyển Tinh ngán ngẫm
Ngay lúc đó, một cô gái trông rất xinh đẹp đi ra, nhìn cô lịch sự
"Cô Diêu! Mời cô đi theo tôi!"
Uyển Tinh chậm rãi bước theo sau, mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi, nếu như hẹn hò ở đây thì thật không bình thường
Cô gái đưa Uyển Tinh vào khu bán quần áo. Ở đó có một đám nhân viên đứng thành một hàng cúi đầu 45 độ chào Uyển Tinh
"Chào Diêu tiểu thư!"
Uyển Tinh còn ngơ ngác chưa hiểu được chuyện gì thì đám nhân viên đó đưa cô đi thử quần áo. Sau một hồi quay như chong chóng cuối cùng cũng chọn được áo váy vừa ý. Chưa kịp ngồi nghỉ thì Uyển Tinh lại bị cô gái xinh đẹp lúc nãy đưa qua khu giày dép. Lại là một đám nhân viên đứng thành một hàng, họ lại đưa cô đi thử hết đôi giày này đến đôi giày khác, cuối cùng chọn một đôi guốc đẹp nhất, nó rất hợp với đôi bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo của cô nhưng có điều nó quá cao. Báo hại cô nhiều lần suýt té. Ấy thế mà cô gái kia vẫn không chịu để cô yên, hết đưa cô qua khu đồng hồ rồi lại đến khu trang sức. Toàn hàng hiệu vừa xa xỉ vừa đắt tiền. Gì đây chứ? Quần áo của hãng Louis Vuitton, đồng hồ hãng Lorex, đồ trang sức hãng Harry Winston, toàn là những hãng thời trang nổi tiếng nhất thế giới
Sau khi lựa đồ xong, cô gái xinh đẹp kia nhìn Uyển Tinh trầm trồ khen ngợi
"Tôi chưa bao giờ thấy cô gái nào xinh đẹp như thế này cả. Đàm thiếu gia quả là sáng suốt"
Uyển Tinh bực mình
"Rốt cuộc chuyện này là sao?Tại sao lại đưa tôi tới đây?"
Cô gái kia cười tươi
"Đó là mệnh lệnh của Đàm thiếu gia, chúng tôi chỉ làm theo thôi ạ. Đàm thiếu gia đang đợi cô ở bên ngoài. Mời cô!"
Uyển Tinh chẳng biết nói gì hơn, ngán ngẫm nhìn cô gái vẫn đang cười tươi kia. Chợt nhớ ra điều gì đó, Uyển Tinh nói với cô ta
"Phiền cô gói lại chiếc váy lúc nãy cho tôi!"
Cô gái xinh đẹp ngạc nhiên
"Cô Diêu, ý cô là chiếc váy màu tím nhạt đó?"
"Đúng vậy!"
Mặc dù không hiểu vì sao Uyển Tinh lại bảo gói bộ váy đó lại nhưng cô ta cũng không hỏi gì thêm
"Vâng! Thưa cô"
Lúc bước ra tới cửa, một tên vệ sĩ chạy lại cung kính chào Uyển Tinh
"Diêu tiểu thư! Mời cô lên xe!"
"Là chiếc xe kia ư?"
"Vâng, thưa cô"
Trước mắt Uyển Tinh là chiếc xe Lamborghini Veneno Roadster màu đỏ với dàn áo đen bóng nổi bật với một số chi tiết màu đỏ. "Siêu xe Lamborghini? Chẳng phải chiếc Lamborghini Veneno Roadster này mới xuất hiện tại nhà máy của Lamborghini sao? Anh ta có nó từ lúc nào chứ? Nó có giá 5, triệu đô chứ chẳng ít". Uyển Tinh đứng đơ tại chỗ, mở mắt thật to nhìn chiếc siêu xe đang đứng trước mặt cô (T_T)
"Diêu tiểu thư, cô có sao không? Diêu tiểu thư!"
"À, vâng, tôi không sao"
Uyển Tinh xấu hổ, cảm thấy suy nghĩ của mình hơi thừa thải. Đối với hắn, một chiếc siêu xe thì có đáng gì chứ
Tên vệ sĩ mở cửa, Uyển Tinh chậm rãi bước vào. Đàm Âu Phong đang ngồi tựa người ra sau, mắt đeo kính râm, tay khoanh trước ngực
"Đi thôi!" Đàm Âu Phong ra lệnh
"Vâng thưa thiếu gia"
Chiếc siêu xe bắt đầu lướt nhanh trên dòng đường đông đúc. Nó đi quá nhanh đến nỗi Uyển Tinh không nhìn được phong cảnh ban đêm thế nào. Cô chán nản đặt tay lên khung cửa kính, chống cằm nhìn ra màn đêm . Đàm Âu Phong đôi lúc vô tình nhìn người bên cạnh, thoáng chút sững sốt. Đêm nay cô rất đẹp, nhìn cô rất giống một tiên nữ giáng trần trong chiếc váy trắng tinh khiết lộng lẫy. Sắc đẹp của cô thật ma mị, nó cứ cuốn hút, hút hồn người khác khi nhìn vào cô. Có lẽ đây chính là sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành . Nhưng sao trông Uyển Tinh cô đơn quá! Ánh mắt vô hồn nhìn ra khoảng không, phải chăng trong đôi mắt đẹp ấy đang chất chứa một nỗi niềm nào đó mà người khác không thể được biết. Đàm Âu Phong giật mình, quay mặt đi nơi khác, từ khi nào anh lại quan tâm đến biểu hiện của người khác như vậy? Một điều mà trước đây chưa từng có. Ngay cả chính anh cũng không thể lí giải được điều đó. Cố lấy lại bình tĩnh, Đàm Âu Phong không suy nghĩ gì thêm, anh sợ rằng nếu càng suy nghĩ thì càng loạn mất thôi
"Cô nên biết rằng lần hẹn hò này là để trả nợ cho cái ôm lúc sáng hôm qua"
"Tôi biết"
"Tốt! Vì vậy cô nên biết điều một chút"
"Vâng"
Những câu trả lời hết sức ngắn gọn của Uyển Tinh khiến Đàm Âu Phong cảm thấy bực mình, giống như là trả lời cho qua chuyện vậy
"Hẹn hò với tôi khiến cô không vui sao?"
"Không! Miễn là anh vui, anh muốn tôi làm gì tôi cũng làm hết"
"Đó là do cô nói đó, lát nữa thì cũng đừng có mà hối hận"
"Tôi không hối hận. Chỉ cần điều đó không trái với lương tâm là được"
"Tốt"
Đàm Âu Phong giở bộ mặt hết sức cáo già, môi mỏng khẽ nhếch lên nở nụ cười nguy hiểm. Uyển Tinh lúc đó chỉ nghĩ rằng chỉ cần Triệu Vỹ vui, bảo cô làm gì cô cũng làm nhưng bây giờ nhìn thấy điệu bộ cáo già của Đàm Âu Phong không khỏi làm cô cảm thấy lo âu, chột dạ
Chiếc siêu xe dừng lại tại một nhà hàng sang trọng . Ngay lúc đó có một toán nhân viên chạy ra cung kính cúi đầu chào 45 độ. Uyển Tinh ngơ ngác hết nhìn đám nhân viên rồi lại nhìn Đàm Âu Phong
"Sao lại tới đây?"
"Tới đây không được à?"
"Không...không phải"
"Vậy thì xuống xe đi!"
Uyển Tinh bước xuống xe, đi theo sau hắn. Lúc bước vào nhà hàng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người. Uyển Tinh và Âu Phong cứ như hai vì sao tinh tú rơi xuống trần gian để giờ đây khiến cho người người phải ước ao ngưỡng mộ để rồi tự hỏi "Tại sao trên đời lại có người đẹp đến thế?". Đàm Âu Phong đi lại chiếc bàn đã đặt sẵn, ung dung ngồi xuống, khí chất lạnh lùng khinh đời của hắn không những không khiến người ta ghét mà lại càng làm cho người ta thêm phần say mê hắn thôi. Nhân viên phục vụ đi lại cúi đầu chào 45 độ rồi đứng trong tư thế "sẵn sàng phục vụ". Đàm Âu Phong ra hiệu bảo lui, ánh mắt cáo già nhìn Uyển Tinh khiến cô nàng phải rùng mình
"Cô phục vụ đi!"
Như không tin vào tai mình, Uyển Tinh mở to hai mắt nhìn hắn
"Tôi...tôi phục vụ sao?"
Đàm Âu Phong khẽ nhếch mép
"Đúng vậy!"
"Tại sao lại là tôi?"
"Tôi thích, chẳng phải cô đã nói miễn là tôi vui thì bảo cô làm gì cô cũng làm sao? Giờ cô muốn lật lọng?"
Uyển Tinh khẽ rùng mình, bây giờ hắn đã lộ ra bộ mặt cáo già của mình rồi, thật đáng sợ
"Được rồi...miễn là anh vui"
Uyển Tinh đứng dậy, lại gần hắn và đưa menu ra. Đàm Âu Phong nhìn một lượt rồi gọi món, không biết bao tử của hắn lớn đến cỡ nào mà gọi nhiều món đến thế, Uyển Tinh cảm thấy hoa mắt, tia ù đi, thật sự chóng mặt, hắn gọi gần như muốn hết luôn cả thực đơn. "Ăn hết không mà kêu nhiều món quá vậy, phung phí vừa thôi chứ" ấy là cô nàng chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra. Sau khi gọi món xong Âu Phong nhìn Uyển Tinh như muốn nói "Cô vào mà bưng hết ra đây!". Uyển Tinh như hiểu được ý hắn, quay mặt đi vào. Dường như đã có sự sắp đặt từ trước hay sao mà khi Uyển Tinh đi vào mang thức ăn ra, đám nhân viên chỉ nhìn nhau thở dài chứ không dám phụ giúp hay hó hé nửa tiếng. Chân mang guốc cao, trên người toàn đồ hiệu lại phải phục vụ một tên đang ngồi ăn ngon lành vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý đó không khỏi khiến những vị khách ở đây ngạc nhiên, tò mò. Có người nói "Cô gái xinh đẹp đó là phục vụ sao? Nhưng có phục vụ nào mà nhìn quý phái sang trọng thế đâu chứ?", có người lại nói "Bộ cô ta muốn làm nổi sao?", có người bảo Uyển Tinh dở hơi, có người lại bảo Âu Phong quá đáng. Chung quy cũng chỉ dừng lại ở đó vì không ai hiểu được nguyên nhân của nó là gì. Uyển tinh mồ hôi nhễ nhại cứ đi ra đi vào, hết bưng món này rồi lại món khác, hết bưng nước rồi lại rượu, bình thường đi đã mệt đằng này lại mang đôi guốc cao tới 7 phân (T____T). Nhưng Uyển Tinh cũng không than phiền vì điều cô muốn chỉ có 5 chữ "Chỉ cần Triệu Vỹ vui" so với những gì mà anh làm cho cô, thế này thì có đáng gì chứ
Rời khỏi nhà hàng, Âu Phong lại cho đến trung tâm giải trí lớn nhất thành phố. Hắn vào khu trượt băng nghệ thuật. Tụi con gái vừa nhìn thấy hắn thì la lên như bắt được vàng. Bao nhiêu cặp mắt hình trái tim cứ dán chặt vào hắn. Nhìn hắn xì xầm chốc chốc lại rú lên, cười đến tít cả mắt. Vì biết rõ hắn là người khó gần, lạnh lùng, kiêu ngạo nên đám fangirl đó không dẫm vào nhau mà chạy đến vây quanh hắn chứ nếu không thì ngạt thở đến ch.ết mất. Ấy thế mà Uyển Tinh vẫn thấy sợ, lạnh đến sống lưng khi bao nhiêu ánh mắt của đám fangirl đó nhìn cô không mấy thiện cảm
Âu Phong cảm thấy chướng mắt, nói gì đó với quản lí, chỉ một phút sau, trên sân trượt đã không còn một ai. Âu Phong quay qua nói với Uyển Tinh
"Cô ngồi đây đi!"
Nói rồi lập tức quay đi không quan tâm đến thái độ của Uyển Tinh. Âu Phong mang giày vào, bướt vào sân khấu và bắt đầu trượt. Hắn trượt một cách chuyên nghiệp, điêu luyện. Từng đường nét trên người hắn rất, rất giống Hàn Triệu Vỹ, cứ như là bản sao của anh vậy. Ánh mắt của Uyển Tinh đã trở nên ấm áp, yêu thương, ánh mắt đẹp mê hồn mà chỉ dành cho Triệu Vỹ, và giờ đây người ở phía trước cô là Triệu Vỹ chứ không phải Âu Phong nữa rồi. Chợt Âu Phong dừng lại, trượt lại gần cửa ra vào, hắn hơi bất ngờ, Uyển Tinh vừa nhìn hắn bằng ánh mắt mà trước đó hắn chưa thấy bao giờ, đó không phải là ánh mắt ngưỡng mộ, say mê mà là triều mến yêu thương. Điều đó không khỏi làm hắn bối rối nhưng nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ đó vì bản tính của hắn vốn lạnh lùng, băng giá nên hắn không cho phép mình có những ý nghĩ kì quặc như thế
"Diêu Uyển Tinh!"
"DIÊU UYỂN TINH!"
Uyển Tinh giật mình, lắc đầu nguầy nguậy "Không! anh ta là Đàm Âu Phong không phải Hàn Triệu Vỹ", bối rối cúi đầu không dám nhìn Âu Phong
"Cô sao thế?"
"Không...tôi không sao"
"Vậy thì đi mua nước cho tôi, tôi khát rồi"
"Nhưng..."
"Sao?"
"Thôi được rồi, tôi đi"
"Tốt"
Uyển Tinh đi nhanh ra ngoài, lồng ngực co thắt lại sao nó vẫn đau thế này dù biết đó không phải là Triệu Vỹ nhưng sao cô vẫn cứ ảo tưởng để rồi khi tỉnh giấc, mọi thứ vụt bay hết, còn lại trong cô là sự cô đơn lạnh lẽo
Nguyên buổi tối hôm đó, Uyển Tinh cứ như là ôsin của Âu Phong, một ôsin không hơn không kém. Đến gần 11 giờ, Âu Phong có việc nên đi đâu đó và bảo hai tên vệ sĩ lái chiếc BMW đưa Uyển tinh về. Trước khi đi còn buông lại một câu
"Khi nào tôi gọi là phải đi"
"Anh..."
Không để Uyển Tinh nói hết câu hắn đã lái chiếc Lamborghini Veneno Roadster lao nhanh xuống dòng người đông đúc.