Chương 3: Ăn cơm nát (chỉ đàn ông ăn bám phụ nữ)
“Gan của cô quả không nhỏ? Tôi cho phép cô thích tôi sao?”
***
“Các bạn nhỏ đã đăng ký tên rồi thì chào tạm biệt bố mẹ mình, sau đó đến ngồi ở phòng học trên tầng ba nhé.” Một nữ giáo viên tràn đầy tình yêu và nhiệt tình với sự nghiệp giáo dục vỗ tay, cất cao chất giọng ngọt ngào, dễ nghe, vóc dáng nhỏ nhắn, thướt tha trong bộ trang phục màu hồng phấn bận tới bận lui giữa bọn trẻ và phụ huynh của chúng, bụm miệng dỗ dành những em bé đang khóc vì lần đầu tiên phải xa bố mẹ.
Hồ Bất Động ngáp dài, thật không hiểu tại sao cô phải lãng phí thời gian ngủ nướng của ngày nghỉ chạy đến đây để xem cảnh tượng chẳng khác gì mấy cảnh mở đầu trong loạt phim “người lớn” biến thái của Nhật Bản, cô đang thiếu ngủ trầm trọng nên hoàn toàn chẳng có chút hưng phấn gì, hơn nữa diễn viên chính ở kia còn là người đồng giới tính với cô.
“Người tiếp theo...” Cô giáo mặc bộ đồ hồng phấn vừa nói tới đó thì im bặt khi ngó thấy cái tên tiếp theo trong tờ danh sách học sinh, lát sau cô run run đọc tiếp: “... Ý, em nào là bạn nhỏ Hạ Phạn Đoàn?”.
“Có!” Một cậu bé dũng cảm, không... nói một cách chính xác là một cậu bé đầy hứng thú với sự mất mặt, hùng hổ giơ tay, trưng ra cái bộ mặt cười toe toét, nghoe nguẩy như muốn khoe bộ đồng phục mới thay sáng nay.
Cô giáo mặc bộ hồng phấn nhịn cười, hỏi:
“Em... chính là... bạn nhỏ Hạ Phạn Đoàn? Ý... phụ huynh của em đâu?” Chắc chắn phải xem xem mặt ngang mũi dọc vị phụ huynh đã đặt cho con cái tên chẳng có dinh dưỡng, cũng chẳng có tiền đồ thế này, kể cũng khá hợp với cái tên là Hồ Bất Động của cô.
“Bố, cô giáo tìm bố.” Thằng nhóc quay sang, vẫy vẫy người đàn ông đang bị vây kín giữa ánh mắt soi mói của đám đông.
Người được gọi đến lách từng bước qua, hoàn toàn chẳng quan tâm đến đám phụ huynh đang dấy lên ý đồ muốn đem bảo bối thân yêu của mình chuyển trường, thản nhiên đi đến đứng trước mặt của cô giáo mặc đồ hồng kia.
“Sao... sao... anh chính là phụ huynh... của bạn nhỏ Hạ Phạn Đoàn?”
“Vâng”
“Xin... xin hỏi, anh tên là gì vậy?” Cô giáo áo hồng cười khan một tiếng, cố hết sức có thể để giả bộ ngó lơ người phụ huynh ăn vận kỳ cục kia, giơ bút chuẩn bị điền các thông tín đăng ký của phụ huynh.
“Hạ Thiên Lưu”
“Phù...” một cái tên cũng coi là bình thường! Hồ Bất Động và cô giáo áo hồng cùng thở phào một tiếng, đưa tay quẹt mồ hôi trán, nhưng mà...
“Bao nhiêu tuổi?”
“Mười chín.”>
“…..’
“….”
“…..’
Toàn hội trường im lặng như tờ, tất cả mọi người đang tính nhẩm một phép toán đầy logic - mười chín trừ bảy bằng bao nhiêu?... Hóa ra sinh mệnh là ngoan cường và thần bí, hóa ra mấy cậu oắt mười một, mười hai tuổi đã được coi là nam nhi chân chính trong thời cổ đại kia vẫn còn tồn tại trong xã hội ngày nay, hóa ra... tảo hôn tảo dục vẫn là vấn đề lớn của dân số...
“Nhân... nhân tiện hỏi địa chỉ liên hệ của anh được không? Như vậy chúng tôi có thể thuận tiện thông báo cho anh tình hình của... con trai anh...” Nụ cười của cô giáo áo hồng sao mà giống đang mếu thế?
“Chúng ta ở đâu?” Chỉ một câu hỏi, một cái nghiêng người và một cái quay đầu của anh ta, đã khiến sự chú ý của tất cả mọi người nhất loạt di chuyển đến chỗ Hồ Bất Động đang nép sát vào cửa lớp, chuẩn bị tư thế sẵn sàng bỏ chạy.
Xã hội thay đổi từng ngày... Luân lý thoái hóa... đạo đức suy đồi... con người cũng thay đổi... sinh đẻ có kế hoạch... “tuổi xuân” chính là nguồn cơn của mọi sai lầm thời niên thiếu... con cái của tôi phải chuyển trường... đây có lẽ là tâm lý chung của tất cả những phụ huynh có mặt trong phòng lúc này.
“….” Cô lãng phí cả một buổi sáng ngày nghỉ đẹp đẽ, không phải là để đến đây mà hứng chịu sự phê phán... Cô giận dữ đến trước mặt cô giáo mặc bộ đồ màu hồng, giật lấy cái bút trong tay cô ta, “soạt, soạt, soạt” viết địa chỉ nhà mình
“Cảm... cảm ơn...” Cô giáo áo hồng cười khan một tiếng, nhìn cô với ánh mắt dò xét. “Vậy xin hỏi, anh chị định nộp học phí bằng tiền mặt hay thẻ vậy?”
“Anh... có tiền không?” Cô máy móc nghiêng nghiêng đầu, quay sang phía Hạ Thiên Lưu, hỏi một câu mà gần như chẳng hy vọng về một câu trả lời vừa ý.
“Không có.” Anh ta dõng dạc trả lời, rồi còn dõng dạc hơn nữa nói tiếp. “Nhưng, cô có”.
“Tôi nhớ là giao tình giữa chúng ta vẫn chưa tốt đến mức độ này...”
“Tối qua đến mức độ đó rồi.”Anh ta toét miệng cười quái dị.
“…” Đến rồi sao, sao cô không biết?
“Cô không nhớ sao? Đêm trăng tròn, cô phải đến tìm tôi”, anh ta nói.
“…” Đây là sự uy hϊế͙p͙, cô hiểu rất rõ, nhưng mà lọt vào tai người khác mọi chuyện lại không phải là như vậy..
Cắn răng cắn lợi nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà kẻ nào đó xong, cô rút thẻ ngân hàng ra, bực bội nhét vào máy quẹt, ấn mật mã, quẹt thẻ xong, như không thể chịu đựng được sự đả kích về kinh tế nữa, cô chạy như bay ra cửa, nỗi đau xót như cắt ruột tưởng chừng không thể vượt qua nổi!
"121212?" Phạn Đoàn nãy giờ vẫn luôn đứng cạnh bố chớp chớp mắt, lay lay cánh tay Hạ Thiên Lưu, nói: "Bố... bố không cảm thấy chúng ta nên khuyên chị Hồ đổi m mt mã sao? Mật mã này giống như là gọi người ta đến ăn trộm tiền vậy!". Đơn giản đến mức có chút đần độn.
“Ừ”
“Còn nữa, bố à, con nghe người khác nói chỉ có kẻ vô tích sự mới tiêu tiền của phụ nữ..”
“….”
“Cũng có người gọi là ăn bám.”
“….”
“Bố à, con vẫn cảm thấy tốt nhất là bố nên đuổi theo chị Hồ thì hơn.”
“…” Anh nhướn mày, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
“Bố... chắc là bố không nhớ đường về nhà nhỉ?”
“….”
….
“Vô tích sự, ăn bám! Tiêu tiền của phụ nữ mà vẫn thản nhiên như thế. Đường đường một người đàn ông sức vóc, khỏe mạnh lại bắt một cô gái trả tiền cho con của mình, chẳng trách vợ anh ngày trước không chịu nổi mới bỏ chồng bỏ con ra đi không lưu luyến! Tôi chúc vợ anh tìm được đức lang quân như ý và sống cùng người ta đến bách niên giai lão, con cháu đầy nhà!” Hồ Bất Động vừa sắp xp số phận cho người khác vừa mở cửa tiệm sách mình làm thêm rồi quay người, phăng phăng sải bước.
“Tại cậu suốt ngày nguyền rủa bọn đàn ông, cho nên nhân duyên mới lận đận như vậy đấy”, một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ trong quầy sách.
“Khốn kiếp, tôi chính là tấn bi kịch mà cái xã hội này tạo ra!” Cô đập tay xuống mặt kính quầy sách, nhìn cô nữ sinh ngồi trước mặt, mái tóc đen dài chấm vai, chiếc áo sơ mi đính đăng ten ở mép không cài cúc trên làm lộ ra cái cổ trắng ngần, trong tay đang lật một cuốn tiểu thuyết ngôn tình để giết thời gian. “Cậu nói xem, Tả Gian Lăng, cậu có thể xuất hiện trước mặt tớ một lần mà không mặc đồ có đăng ten không?”
“Đăng ten tương đối hợp với khí chất cao quý của mình.” Tả Gian Lăng gạt mái tóc đen trên vai, tiếp tục vùi đầu vào cuốn sách trong tay.
“Nếu cậu thích ‘tự sướng’ đến như thế thì trực tiếp đi mà soi gương, hà tất phải làm bộ cầm cuốn tiểu thuyết rồi soi mặt kính thủy tinh?"” Hồ Bất Động trừng mắt lườm, bước qua cô ấy chẳng chút nể nang.
Mà Tả Gian Lăng cũng chẳng buồn để ý người khác nữa, cô gạt luôn cuốn sách trong tay ra, soi lên mặt kính thủy tinh trên mặt quầy tự tán thưởng: “Mình nói này, Bất Động, mình thực sự rất đẹp mà! Đúng không?”.
“Ừ, cậu cũng chỉ được mỗi ưu thế về ngoại hình mà thôi.” Cô leo lên chiếc ghế cao đối diện với Tả Gian Lăng, tiếp tục gặm cái bánh bao của mình.
“Vậy tại sao nhân duyên của mình cũng lận đận chẳng khác gì cậu nhỉ?” Ngón tay nõn nà của cô cào trên mặt kính nghe sao ấm ức, phẫn nộ.
“S lại nói là lận đận giống mình?”
“Đúng rồi, mình tốt hơn cậu, mình chỉ là lận đận, còn cậu là không có, ha ha ha!” Tả Gian Lăng chẳng chút nể nang, cười đắc ý.
Hồ Bất Động ngồi đối diện chỉ im lặng gặm bánh bao, không bình luận thêm gì nữa.
“Cậu biết không? Gã đó mới tối qua thôi còn hôn mình, vậy mà khi nghe mình nói, mình là kết quả sau một đêm ‘ăn sương’ của mẹ bất cẩn sinh ra, thái độ của anh ta tức cười vô cùng, sau đó mình lại hỏi anh ta, ‘anh sẽ kết hôn với em chứ?’. Anh ta liền bỏ chạy mất dép. Mình đáng ra nên chụp mấy bức ảnh lại cho cậu xem, anh ta gần như vắt chân lên cổ mà cố chạy cho thật nhanh!” Vừa nói, tiếng ngón tay cô cào vào kính càng lúc càng to hơn.
“Cậu... lại yêu một anh chàng khác rồi?” Cô vừa cắn bánh bao vừa cẩn trọng hỏi như dò xét: “Nhất Nhị biết không?”.
Tả Gian Lăng khựng tay, hơi nhếch khóe miệng, cười nhạt. “Cậu coi mình là kẻ ngốc chắc? Nhất Nhị là bạn trai của mình, mình đi yêu người khác, còn phải báo cáo với anh ấy sao?”
“Ồ …” cô nuốt ực miếng bánh bao mà hoàn toàn không biết nó có mùi vị gì.
“Yên tâm, đợi mình tìm được một người bạn trai không chê bai mình như Nhất Nhị, mình sẽ nói bye bye với anh ấy.” Tả Gian Lăng dường như đang chắc chắn cái gì đó, cô hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
“Nếu như... không tìm được thì sao?” Cô cúi gằm mặt, khe khẽ hỏi.
“….” Tả Gian Lăng quay đầu lại, nhăn mày nhìn c bạn đối diện, chỉ cúi gằm mặt không dám nhìn cô. “Nếu như không tìm được vậy thì xin lỗi, mình đành chiếm anh ấy thôi.” Câu xin lỗi kia chẳng biết nói với ai.
“…” Cô ngừng lại hồi lâu, rồi mới gặm nốt cái bánh bao đã sắp hết.
“Cậu định ăn cả túi nilon à?”, Tả Gian Lăng nhắc nhở. Nhìn Bất Động nhè miếng túi nilon trong miệng ra, cô lạnh nhạt hỏi tiếp: “Cậu còn thích anh ấy không?”
“Ai?”
“Nhất Nhị.”
“Đâu có! Anh ấy cũng chỉ có bộ mặt đó có thể lừa người.” Cô ăn hết chiếc bánh bao, cầm túi nilon nhảy xuống ghế, toan đi tìm thùng rác. “Việc gì mình phải thích tên lông bông Huỳnh Nhất Nhị đó chứ, tên khốn đó suốt bao năm cứ trêu ghẹo cái đầu trọc của mình, còn nói gì mà chưa từng thấy cái đầu trọc nào tròn như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy mình ở trường học, gọi mình là ni cô. Mình nhớ, lúc còn nhỏ hắn ta ngã gãy răng, chảy đầy máu, xấu kinh đi được, mình mất hình tượng từ hồi đó, còn nữa, khi hắn ta dính mưa bị viêm phổi, được chị hắn là Huỳnh Nhất Nhất đưa đi bệnh viện, vừa co giật vừa run rẩy, dáng vẻ vô dụng hết mức! Lần gần đây nhất, cậu không nhìn thấy đâu, nhà hắn ta tự nhiên bốc cháy, hắn ta vác khuôn mặt đen sì chạy ra ngoài, còn may là chưa cháy đến nhà mình, loại người xui xẻo như hắn ta không nên ở làm hàng xóm của hắn thì hơn!”
“…”
“Hơn nữa, gần đây mình bắt đầu phát số đào hoa rồi!” Cô nhướn mày, vứt toẹt chiếc túi nilon vào thùng rác. “Nếu không thì việc gì mới sáng sớm mình đã phải nhờ cậu ở đây trông cửa hàng.
“Cậu phát số đào hoa rồi?”
“Cậu làm gì mà nhăn mày nhăn mặt vậy chứ? Mình chẳng nhẽ không thể phát số đào hoa sao?”
“Không, mình chỉ lo lắng cho người con trai kia, không biết anh ta còn có thể thấy nổi ánh sáng mặt trời ngày mai không?”
“Yên tâm, lần này mình tìm được ngươi mạng lớn gánh hạn, tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ trước đây nữa!”
“Anh ta tên là gì?”
“Hạ Thiên Lưu!” Hôm nay cô mới biết một cái tên hạ lưu như vậy nhưng cô lại thích vô cùng!
“Bao nhiêu tuổi?”
“Mười chín!” Lớn hơn cô một tuổi, vừa hay, đúng là kim đồng ngọc nữ! Cô thực sự thích vô cùng!
“Làm gì?”
“Tu tiên!” Nghề nghiệp có tiền đồ đây! Cô thích hết chịu nổi rồi!
“Trong nhà có những ai?”
“Một đứa con trai!” Hoàn cảnh gia đình quá tốt, không phải hầu hạ bố mẹ chồng! Cô sắp không kiềm chế nổi bản thân nữa rồi!
“Cậu trúng gió à?” Tả Gian Lăng đứng bật dậy, lướt mắt ra phía ngoài cửa sổ, kéo kéo chiếc áo sơ mi, chỉnh sửa lại váy, đưa tay kéo tấm cửa kính.
Hồ Bất Động xoay người, thò đầu ra nhìn thì thấy người đàn ông cô không quen biết đang đứng bên ngoài cửa, anh ta vận một bộ âu phục, coi bộ khá giàu có. Những chuyện như vậy cô quen rồi nên không ngạc nhiên cho lắm, chỉ thuận miệng hỏi: "Cậu lại đi hẹn hò à? Cậu vừa chia tay với người trước mà".
“Ngại quá, vừa hay mình đã có ‘của để dành’ nếu không mình làm sao đủ nghị lực, bị thất tình mà mới sáng sớm đã đến giúp cậu trông cửa hàng.” Tả Gian Lăng vân vê mấy sợi tóc, đưa tay kéo cửa kính ra, nhưng mới đến trước cửa lại dừng lại. “Nếu như Nhất Nhị tìm mình... Thôi bỏ đi, chắc anh ấy sẽ không đến tìm mình đâu. Này! Chăm sóc tốt cho người đàn ông có vợ của cậu, nếu thực sự là cậu đào hoa thì cũng coi như anh ta thảm rồi, ai bảo cậu xui xẻo như vậy chứ?”
“Cái người kia của cậu xem ra mới giống như người đã có vợ, cậu mới phải cẩn thận kẻo bị người ta vừa lừa tiền vừa lừa sắc.” Cô một tay chống cằm, một tay uể oải xua xua Tả Gian Lăng đi, đến khi nghe thấy tiếng cửa kính khép lại mới lẩm bẩm: “A Di Đà Phật, dù gì con nói dối cũng chẳng phải là lần một lần hai, con nghĩ Phật tổ chắc cũng quen rồi, xin đừng trừng phạt con nhé!”.
Cô ngoác miệng ngáp dài một cái, chợt nhớ lại cảnh sáng sớm nay mình bị dựng dậy không thương tiếc, liền lập tức thu lại toàn bộ những câu yêu đương vừa rồi. “Thích con khỉ! Đợi qua đêm trăng tròn xem tôi có tống cổ các người ra khỏi cửa không, hừ!” Thề xong cô gục xuống mặt quầy ngủ bù, dù gì cũng mới sáng, chắc chẳng có ai đến mua bán gì đâu.
Tả Gian Lăng vừa ra khỏi sách, chợt thoáng thấy có bóng người đứng bên cửa, cô ngoái đầu lại nhìn kỹ hơn chút nữa, người đàn ông đó mặc một chiêc áo sơ mi nhạt màu không quá kiểu cách, chắc hẳn còn chưa quen với những chiếc sơ mi ôm sát, không thoải mái nền anh ta phanh nguyên hàng khuy ngực, mái tóc gọn gàng, mới được cắt tỉa, phần mái dài rủ xuống che kín mắt. Cô chỉ thấy khóe miệng anh ta hơi cong lên như thể đang châm chọc ai đó, anh đi lướt qua người cô, tiến về phía tiệm sách và giơ tay kéo chiếc cửa kính.
“Lăng à, em đang nhìn gì vậy?”, người đàn ông nãy giờ vẫn kiên nhẫn đứng đợi cô cất tiếng gọi.
“Đâu có”, cô lạnh nhạt trả lời.
“Vậy bây giờ em muốn đi đâu?”
“Tùy anh.” Tả Gian Lăng đi bên cạnh người đàn ông nhưng vẫn cố ngoái đầu lại phía tiệm sách, thấy anh chàng vừa rồi kéo một chiếc ghế dài đến bên quầy sách, ngồi đối diện Hồ Bất Động, cô quay đầu lại, khẽ mỉm cười, nếu thật sự như Bất Động nói, vận đào hoa của cô ấy đã đến thì đối với Tả Gian Lăng cô cũng là chuyện tốt? Đến cây sắt còn có thể nở hoa, ít nhất cũng chứng minh tiền đồ của mình tràn đầy hy vọng...
Hạ Thiên Lưu ngồi trên chiếc ghế băng cao, hai tay khoanh trước ngực, tựa hẳn vào lưng ghế ngắm nhìn cô nàng đang gục mặt xuống bàn, ngủ say như ch.ết, khẽ "hừ" một tiếng. “Gan của cô quả không nhỏ. Tôi có cho phép cô thích tôi sao?”