Chương 48: Lẩu (thượng)
Hôm nay em nhìn thấy mẹ rồi.”
“Hu... hức...” Tiếng khóc nấc vang lên.
“Chép chép...” Tiếp đến là tiếng nếm thử món ăn.
“Soạt soạt...” Tiếng lật sách liên hồi.
Ba âm thanh này cùng lúc kết hợp khiến mạch máu trên trán Trác Duy Mặc nổi cả lên. Anh cầm củ cà rốt - thứ anh ghét ăn nhất trên đời - phân vân không biết có nên đập một nhát vào cái đầu đang lắc lư của Hạ Phạn Đoàn, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng của mình hay không.
“Khốn kiếp! Mày muốn khóc, muốn ăn, muốn đọc tạp chí khiêu ɖâʍ đều được nhưng chỉ được phép chọn một trong ba! Không được làm ồn trong địa bàn của bản thiếu gia!”
Đưa một thằng nhóc khóc lóc về nhà mình thật là một việc làm ngu ngốc, đặc biệt là trong một căn phòng chẳng có bất cứ thứ gì để dỗ dành trẻ con như phòng của anh. Tiếng khóc oang oang của thằng nhóc khiến anh hối hận vì quyết định của mình. May mà Hồ Bất Động thông minh đột xuất, lấy đống tạp chí khiêu ɖâʍ trong ngăn kéo ra đặt lên bàn, thằng nhóc mới chuyển từ gào thét sang tiếng thút thít, dán mắt vào đống báu vật trên bàn của anh và bắt đầu công việc nghiên cứu về cơ thể người. Anh đột nhiên cảm thấy việc mình mười ba tuổi mới sa đọa đã là chuyện hiếm có, vậy mà... Khốn kiếp!
“Hu hu... anh, chỗ này của anh lại thiếu một trang quan trọng. Anh xé nó đi chùi cái gì rồi? Hạ Phạn Đoàn ngẩng đầu nhìn Trác Duy Mặc tay lăm lăm củ cà rốt mà chẳng phản ứng gì, chỉ quan tâm đến nửa thân dưới của chị người mẫu ăn mặc mát mẻ trong tạp chí không biết đã đi đâu mất.
“Khốn kiếp, thằng nhóc này mà gọi là trẻ em sao? Họ hàng thân thích nhà cô là như vậy đấy hả?” Anh giơ củ cà rốt chỉ vào Hạ Phạn Đoàn đang chờ đợi mình đi tìm nửa thân dưới của cô gái mặc bikini. Hồ Bất Động coi như chẳng như chẳng nghe thấy gì, chỉ nhấc đũa lên nếm thử đồ ăn. Anh bắt đầu thấy đầu mình đau. Công việc trông trẻ con gian khổ này đúng ra không nên dành cho anh, đã thế thằng nhóc đó lại chẳng phải do anh tạo ra, dựa vào cái gì bắt anh trông coi nó. Dựa vào cái gì anh phải nhiệt tình chăm sóc thằng nhóc chẳng biết con cái nhà ai này.
“Cũng không tồi!” Hồ Bất Động chép miệng, lại khuấy nồi lẩu trước mặt.
“Khốn kiếp, không tồi chỗ nào?” Dường như cô đã quá nuông chiều thằng bé này, anh định phản đối gay gắt phương pháp giáo dục của cô, trẻ nhỏ chiều quá sẽ hóa hư, phải có người quản thúc nghiêm ngặt, cô nhẫn tâm dụ dỗ thằng nhóc trước mặt giẫm lên vết xe đổ của anh. Không thấy tấm gương trước mặt là anh đây sao?
Chẳng cần để ý lời nói của mình có sức thuyết phục hay không, anh định rút cuốn tạp chí H ra khỏi tay thằng nhóc. Bỗng một đôi đũa lướt qua trước mặt anh, anh thuận theo đôi đũa đó, nhìn thấy cô khom người, gắp một miếng gì đó màu đỏ đưa đến trước miệng Hạ Phạn Đoàn. “Nào, há miệng, thử một chút, nếu nhạt thì bỏ thêm muối.”
Hạ Phạn Đoàn ngẩng lên nhìn Trác Duy Mặc, nhướn lông mày, cười khẩy một cái. “Không, em không thích ăn cà rốt, chị bảo anh ấy nếm đi.”
“...” Anh nghe vậy liền ngây ra giây lát, rồi quay đi chỗ khác.
“Cà rốt có gì không tốt chứ, ăn vào tốt cho da. Em cho rằng làn da trắng nõn nà, mềm mại, quyến rũ của bố em tự nhiên mà có sao?” Cô lợi dụng hiệu ứng tuyên truyền của minh tinh để nâng cao giá trị cho miếng cà rốt ế ẩm trong tay mình.
“Em không cần quyến rũ người khác. Chị bảo anh ấy quyến rũ là được rồi.” Thằng nhóc bịt mũi, đẩy miếng cà rốt trong tay cô ra. “Hơn nữa nhìn anh ấy dường như rất muốn ăn, chắc chắn anh ấy thích ăn cà rốt.”
“...” Khốn kiếp, thằng nhóc ch.ết tiệt, dám chơi xấu anh. Anh mà thích ăn cà rốt, thì có dùng cái này để đập nó không?
“Hử?” Cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Trác Duy Mặc cứ nuốt nước bọt nãy giờ, hình như đúng là anh rất thích ăn cà rốt.
“Anh thích ăn cà rốt sao? Vậy thử một miếng đi.” Nói xong, cô gắp một miếng cà rốt, kiễng chân lên giơ trước miệng anh.
“...” Anh đau khổ nhìn cái vật thể màu đỏ trước mặt mình, mắm chặt môi. Chỉ cần nghĩ đến mùi vị chán ghét đó thôi, là anh đã muốn đạp đổ cả bàn ăn rồi.
“Nóng sao?” Cô nghiêng đầu thu tay lại, đưa đôi đũa lại miệng mình thổi mạnh hai cái, lại giơ trước mặt anh. “Hết nóng rồi.”
“...” Anh hơi liếc qua chỗ thằng nhóc đang đắc ý cười híp mí, hít một hơi thật sâu, đột nhiên há miệng ngậm lấy đồ vật kẹp trên đôi đũa, rồi dùng tay bịt chặt miệng, ngậm chặt thứ khủng khiếp kia trong miệng, trợn mắt nhìn lên trần nhà.
“Anh ngậm làm gì? Hỏi anh có nhạt không mà!” Hạ Phạn Đoàn lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, nhạt không? Tôi cứ cảm thấy thiếu gì đó.”
“Hừm...” Anh bịt miệng, gật đầu, phát ra mấy tiếng không rõ nghĩa. Thấy cô vẻ mặt vẫn không hiểu, cắn chặt đôi đũa vừa dùng để đút cho anh, anh vội nhìn lảng sang chiếc nồi điện nóng hôi hổi được tận dụng làm nồi lẩu ở trên bàn. Khốn kiếp, nóng như thiêu như đốt thế này mà ăn lẩu.
“Anh à, sao anh lại toát mồ hôi? Bên ngoài trời rất lạnh đó.” Hạ Phạn Đoàn cất giọng mỉa mai.
“Sao nhìn anh vừa như sung sướng lại vừa như đau khổ vậy? Chỉ là một miếng cà rốt thôi mà, làm gì mà khiến anh sung sướng muốn ch.ết vậy?” Cô cũng cảm thấy phản ứng của anh có phần hơi quá.
“...” Anh phẫn nộ nhìn hai kẻ một lớn một bé trước mặt, đẩy kẻ vừa hạ độc mình qua một bên, xông thẳng vào nhà vệ sinh. “Rầm!”, cánh cửa nhà vệ sinh bị đập không thương tiếc, anh mở nắp bồn cầu ra, nôn thốc nôn tháo. Anh thề cả đời này không bao giờ chạm đũa vào thứ đồ ăn khủng khiếp này nữa.
“Chạy vào nhà vệ sinh để khóc sao? Anh ấy thích ăn cà rốt như vậy, thì cho nhiều một chút.” Cô nhìn củ cà rốt bị anh vứt lại, cầm dao lên chuẩn bị cắt thêm một chút.
Hạ Phạn Đoàn nhìn Trác Duy Mặc chạy vào nhà vệ sinh “ốm nghén”, lại nhìn Hồ Bất Động chuẩn bị tiếp tục bức hại anh, lật tờ tạp chí trước mặt, khẽ nói: “Chị Hồ, nói thật lòng, em vẫn cảm thấy bố em hợp với chị hơn”.
“...” Cô dừng tay. “Sư thúc làm sao?” Giọng nói mới nghe đã biết vờ vịt.
“Ít nhất hai người đều thích cắn cà rốt, như vậy sẽ không cần làm khó đối phương.” Phạn Đoàn vẫn nói hồn nhiên không thèm để ý đến phản ứng của cô.
“Ai nói chị thích ăn cà rốt? Chị chỉ là không ghét mà thôi.” Đột nhiên cô không muốn cắt cà rốt nữa. Bỏ củ cà rốt xuống, đi nạo khoai tây.
“Hôm nay em nhìn thấy mẹ rồi.”
“...” Củ kkhoai tây trên tay cô dừng lại, nhìn thằng nhóc vẫn chăm chú lật tạp chí. “Em nói, chính là người phụ nữ đi xe hơi hôm nay? Người phụ nữ dịu dàng, nhã nhặn, chín chắn, phóng khoáng đó sao? Bà ấy còn là mẹ của hai cô nhóc kia nữa.”
“Vâng, đẹp không chị? Em cảm thấy cặp mắt đó rất giống mắt em. Chỉ có điều em học bố hay nhướn mày, chẳng trách bà ấy không nhận ra em.”
“Ồ, vậy chẳng phải em tìm thấy mẹ rồi sao? Rất tốt còn gì. Khi nào cả nhà em đoàn tụ, chị sẽ không cần ngủ dưới đất nữa.” Cô tiếp tục nạo khoai tây.
“Chị Hồ, anh hàng xóm đã bao giờ trách móc chị chưa?”
“Hả?” Đang nói chuyện mẹ thằng nhóc cơ mà. Sao đột nhiên lại quay sang chuyện tình cảm của cô? Chẳng gì đến nhau cả.
“Bị người khác hại phải gặp xui xẻo suốt bao lâu, đáng lẽ anh ấy nên căm ghét kẻ đã hại mình mới đúng.”
“Chẳng phải nên trách bố em vô dụng sao? Thay đổi số mệnh gì chứ? Anh ta lừa bịp còn giỏi hơn cả bố chị. Thật không hổ là sư huynh đệ đồng môn!” Cô cắm mạnh cái nạo vào giữa một củ khoai tây. “Hóa ra anh ta từng thích mẫu phụ nữ trưởng thành, chín chắn. Xí, hoàn toàn không biết tận hưởng mê lực của thiếu nữ.”
“Hả?” Phạn Đoàn tròn mắt nhìn củ khoai tây bị tách thành hai nửa, giật minh hiểu ra, liền cất tiếng cười tinh quái. “Ồ... he he, trước đây bố thường nói với em, lấy vợ trước hết phải chọn người dịu dàng, đoan trang, thoải mái, khí chất tao nhã. Phụ nữ phải đặt đức hạnh lên hàng đầu. Còn loại con gái chỉ biết đi xem mặt, rồi cắn mồm với người đàn ông khác ở cầu thang, hay chạy đến câu lạc bộ trai bao làm chuyện mờ ám thì tuyệt đối không được.”
“Em đừng tưởng tìm được mẹ rồi thì có thể coi mẹ là số một. Em có tin chị sẽ kéo em tới chỗ không người mà cho em một trận không?” Gì mà đoan trang, dịu dàng, là cáo già dụ dỗ nai tơ thì có. Xí... Trẻ em mới mười hai tuổi mà cũng không tha. Ngay cả Trác Duy Mặc cũng phải mười ba tuổi mới sa đọa. “Nhưng như vậy Di Phấn và Di Tô chẳng phải thành em gái của em sao?”
“À, cũng gần như vậy. Sao nào?”
“Bọn nó chắc không phải cũng là sản phẩm sau mỗi lần bố em xuống núi chứ?”
“Chắc không phải đâu. Bố em từ sau khi lên núi gần như không có hạ phàm.” Phạn Đoàn nhăn nhăn mày. “Từ sau khi em ra đời, bố không hề xuống núi? Mà chị có vể rất quan tâm đến chuyện đó?”
“Không, chị chỉ muốn nhắc nhở em, loạn luân là việc trái đạo đức.”
“Vâng, câu này chị cũng nhớ đó, chúng ta nên nhắc nhở lẫn nhau.”
“...”
“Cạch, tách!”, ổ khóa cửa xoay nhẹ. Hồ Bất Động lập tức im bặt, rồi chạy lại bên bàn, tiếp tục đóng vai một người vợ hiền mẹ thảo, chờ đợi nữ ma đầu xã hội đen xuất hiện.
Một cơn gió lạnh từ bên ngoài lùa vào phòng. Cô không bất ngờ với vị khách đến nên chẳng buồn ngẩng đầu nhìn ra cửa. Nhưng khi thấy Hạ Phạn Đoàn vứt cuốn tạp chí đi, sung sướng nhảy lên bàn mà reo, cô mới giật mình quay lại.
“Bố!”
Cái... cái... cái gì? Hạ Thiên Lưu?
Thượng đế ơi, sao anh ta lại xuất hiện?
“Bố, ôm, ôm! Vẫn là mùi trên người bố dễ chịu. Bố ơi, bà này là ai?”
“Thiên Lưu, thằng nhóc này là con trai cậu sao?” Bà chủ nheo mày, thấy Hồ Bất Động đi đến bên cửa sổ, bà ta lạnh lùng hừ một tiếng. “Cửa sổ đó khóa rồi, chìa khóa ở trong tay lão nương. Cô muốn đến lấy không?”
Sống lưng cô lạnh cứng, cô gượng gạo quay lại với một nụ cười miễn cưỡng. Bà chủ đang quay chiếc chìa khóa trong tay, còn Hạ Thiên Lưu thì mặc cho thằng nhóc Phạn Đoàn nhõng nhẹo trên người mình. Cô định mở miệng nói gì đó thì cánh cửa nhà vệ sinh sau lưng mở ra, Trác Duy Mặc vẩy vẩy nước trên tay, nhìn cô gái đang đứng chắn trước mặt mình, cùng hai người khách mới đến, bất giác lông mày chau lại.
“Khốn kiếp! Lão thái bà, một mình bà đến là được rồi, đưa cả anh ta đến đây làm gì?” Khốn kiếp, nhà của anh không tiếp trai bao VIP.
“Đưa phụ huynh của cô ta đến cho mày gặp.” Bà chủ chỉ vào Hồ Bất Động đang cúi gằm mặt không dám nhìn nhận, rồi kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, bưng bát đũa lên chuẩn bị nhập tiệc. “Thiên Lưu, mau đến đây ngồi. Làm việc cả ngày chắc là đói rồi. Tôi đã nói đưa cậu đi ăn mà, không lừa cậu phải không?”
Hạ Thiên Lưu nhìn hai kẻ vẫn đứng ngây trước cửa nhà vệ sinh, đưa tay kéo Phạn Đoàn vào trong lòng, rồi kéo bừa một chiếc ghế ngồi xuống, lại nghe thằng nhóc ríu rít bên tai mình: “Bố, con làm chứng. Trước đó, chị Hồ không làm gì có lỗi với bố cả. Bà đó nói bố là phụ huynh của chị Hồ, nhưng ánh mắt của bố bây giờ không thích hợp với thân phận đấy đâu. Bố nên thu lại đi”.
“...” Buông tay, vứt thằng nhóc trong lòng sang một bên.
“Con có ý tốt nhắc nhở mà, diễn kịch phải diễn cho thật đạt, làm bộ thâm trầm một chút biết đâu có tác dụng hơn.” Cánh tay nhỏ bé của thằng nhóc lại dang ra.
“Tôi nói này, thành viên trong gia đình cô có thể bình thường một chút không?” Trác Duy Mặc khoanh tay trước ngực nhìn cô nàng đầu vẫn cúi gằm không chịu ngẩng lên. Một thằng nhóc phiền phức đã đủ khiến anh đau đầu rồi, giờ lại xuất hiện thêm một ông bố còn là loại nắng mưa thất thường mà anh ghét nhất. “Lần này lại là họ hàng của cô? Anh em con dì con già với cô?”
“...” Cô lắc đầu.
“Vậy là anh em con chú con bác?”
“...” Cô vẫn lắc đầu.
“Chẳng lẽ là anh ruột cô?”
“Sư thúc của tôi.”
“Khốn kiếp!”
“Cũng là bố... của thằng nhóc kia.”
“Anh muốn chửi bới thì cứ việc chửi, không cần nhịn làm gì.”
“Khốn kiếp, tôi đang nghĩ từ!” Thứ cảm giác khó chịu thế này không phải từ ngữ nào cũng có thể diễn đạt được
“...”
“Duy Mặc, phòng ăn chỉ có ba chiếc ghế, vậy thì hai đứa tiểu bối hãy bưng một ít thức ăn vào trong góc ăn nhé.” Bà chủ vừa vui vẻ ăn uống vừa nhìn hai người vẫn đang buồn bã than phiền kia.
Hồ Bất Động nhìn mặt Trác Duy Mặc tái xanh. “Nghĩ xong từ rồi thì chia cho tôi một nửa...”