Chương 51: Dù gì
“Dù gì nếu không phải anh gặp xui xẻo tôi đã không để ý đến anh như vậy!”
Phải chọn môn học thêm, chọn môn học thêm rồi không học, đây là truyền thống “tốt đẹp” của trường dạy nghề không mấy tên tuổi này. Đương nhiên, đây luôn là tôn chỉ giáo dục của Hồ Bất Động, mức độ học tập vừa phải, nhưng không để mình bị liệt vào hàng cá biệt.
Nhưng khi ngôi nhà ấm áp của cô rất có thể biến thành hiện trường đầu tiên của một vụ án mạng, cô không thể không từ bỏ truyền thống đã gắn bó lâu dài với mình đó. Đeo túi xách lên, lẹ chân, chuồn ra ngoài.
Hạ Thiên Lưu thản nhiên nhìn chiếc túi xách căng phồng của cô, cười nhạt một tiếng. Kế hoạch tẩu thoát của cô diễn ra suôn sẻ, cô hơi quay đầu lại để chắc chắn rằng anh không có ý định ngăn cản mình.
Thế là, cô ngồi trong phòng học lạnh lẽo, nghiền ngẫm cuốn Bí kíp giải độc trên giang hồ của bố mà cô lén trộm được. Cô vừa xoa hai tay vào nhau, khịt khịt cái mũi sắp đông cứng vừa nghiên cứu phương pháp giải độc thuốc chuột. Liếc qua cái phòng học mới chỉ lác đác vài cô cậu đến. Cô lại chán nản gõ tay lên phương thuốc “Phong lưu tuyệt mệnh tán”, chống cằm nhìn góc bên trái, cậu bạn cùng lớp A rút tờ giấy ăn, giúp bạn gái lau vết dầu bánh dính trên miệng. Chướng mắt!
Ở góc bên phải, “cây văn” của lớp đang cặm cụi với bức thư tình mình đã ấp ủ từ lâu. Tại sao cô biết? Xí, chẳng có học sinh nào ngồi làm bài tập toán mà mặt đỏ tía tai, chân tay run rẩy thế kia cả. Đã thế còn công khai để cuốn năm trăm bài thơ tình nổi tiếng ngay bên cạnh. Vô duyên!
Cô bạn ngồi bàn sau thì đang “xe chỉ luồn kim” để đan khăn cho bạn trai mình, có lẽ ở nhà sẽ dễ dàng bị phát hiện nên cô ta không thể không chuyển sang trận địa khác. Hai người trước mặt thì gọi điện thoại đặt vé xem phim cho buổi hẹn hò ngày mai... Khốn kiếp, cái thế giới này không còn ai độc thân nữa sao? Mà tại sao tất cả đều chọn ngày hôm nay để phô diễn tình cảm trước mặt cô? Lẽ nào vì quá lâu cô không lên lớp học thêm nên không biết lớp học thêm đã biến thành đại bản doanh cho các cặp uyên ương sao?
Cô bịt tai lại, cúi đầu xuống, tập trung toàn bộ tinh thần vào bí kíp “Phong lưu tuyệt mệnh tán”. Có lẽ trước khi tìm cách giải độc cho thuốc chuột, cô cần suy nghĩ lại một chút. Vì sao Hạ Thiên Lưu còn chưa có động tĩnh gì mà đã dọa cô khổ sở thế này? Vì sao cô phải ngồi đây chịu đựng cái lạnh, còn phải chứng kiến những cảnh âu yếm, thắm thiết của những cặp đôi khác trong khi trái tim mình đang lạnh giá. Hừm, bọn họ thật chẳng chịu để ý cảm xúc của người khác.
“Rầm!”
Cánh cửa phòng học bị đạp tung, tiếng “rầm” khó chịu truyền đến tai cô. Cô không ngẩng đầu lên, tiếp tục bịt chặt tai, nhăn mày, khẽ càu nhàu: “Lại thêm một tên bỏ nhà ra lớp học để yêu đương, hẹn hò”.
Cô tiếp tục ép mình nghiên cứu từng câu từng chữ trong sách. Đột nhiên nhận ra không gian xung quanh im ắng lạ thường. Cô từ từ ngẩng đầu lên, cậu bạn trước mặt đang há hốc mồm nhìn về phía mới phát ra tiếng động. Dường như mọi người đang sợ hãi điều gì đó, vội vã quay đầu lại tiếp tục với công việc của mình, kể cả cậu bạn A lãng tử kia.
Cô cảm thấy một loạt ánh mắt hình viên đạn đang chĩa vào lưng cô, đến mức xương sống cô cứng đơ. Cô nhát gan, cô không dám quay sang nhìn, chỉ tới khi một chiếc mũ tối màu rơi “bịch lên bàn cô với một sức nặng khủng khiếp mà chắc chắn không tự nó có được, cô mới chịu ngước nhìn lên rồi dừng lại trên chiếc áo sơ mi đen và áo khoác ngoài màu xám mở phanh, mùi thuốc lá nồng nặc tỏa ra, khiến mũi cô tắc nghẹt.
“Cô có ý gì đây? Khốn kiếp!”
Trác Duy Mặc quát oang oang, nhìn đầu cô vẫn cúi gằm xuống. Anh nhẫn nại lắm mới có thể kiềm chế những câu bậy bạ và thay bằng những lời khiến người ta nghe có thể chấp nhận được. Sự yên tĩnh trong phòng học càng làm nổi bật tiếng nghiến răng hung dữ của anh. Anh mặc kệ những ánh mắt ngỡ ngàng vì sự xuất hiện đột ngột của một học sinh mà điểm chuyên cần gần như bằng không, thậm chí còn lườm cho cậu bạn A vốn định mỉm cười chào hỏi anh vài câu phải bỏ ngay ý định đó, vội vã quay sang phía cô bạn gái đang run cầm cập trước mặt. Anh bước nhanh đến bàn cô, vứt trước mặt cô chiếc mũ mà chính cô đã nhét vào ngăn bàn anh trước khi anh đến. Cô còn giả bộ không biết gì sao?
Giải thích, giải thích, giải thích! Tại sao con gái cứ thích nghe người khác giải thích như vậy? Khốn kiếp lai còn có thời hạn hợp đồng nữa. Anh thà ch.ết chứ không chịu lép vế trước lão thái bà kia, lẽ nào muốn anh đứng trước mặt lão thái bà và gã sư thúc mặt lạnh như tiền, không biết từ đâu chui ra kia nói những lời sáo rỗng, nhu nhược? Xí... đừng hòng.
Chỉ mới một ngày thôi mà cô đã vội trả lại anh chiếc mũ, như vậy là ý gì? Cô không biết chiếc mũ đó đã bị nhét trong ngăn kéo bàn anh bao lâu rồi sao? Sao cô có thể nhẫn tâm vứt nó trở lại nơi tăm tối, không có ánh mặt trời ấy chứ? Cho nó mốc, cho nó hỏng, cho nó bị người ta ném vào thùng rác?
Cô lắp bắp, vẫn không dám ngẩng lên, chỉ dám mấp máy môi thử độ thính của tai anh. “Tôi chẳng có ý gì cả. Khốn kiếp, tại... tối qua lạnh quá nên cảm ơn anh cho tôi mượn dùng tạm, bây giờ trả...”
“Khốn kiếp, có giỏi cô nói tiếp xem nào!”
“Xem bản thiếu gia có đánh cho cô khóc lóc kêu trời, bới đất tìm răng không”. Những lời đe dọa đó tuy anh không nói ra miệng nhưng cô lại nghe thấy rất rõ. Chẳng phải là thần giao cách cảm mà là bất cứ ai có mặt tại hiện trường lúc đó đều đọc được những lời ấy trong ánh mắt anh. Hai tay anh buông thõng xuống hai bên siết lại mỗi lúc một chặt, tiếng xương khớp kêu lên: “Rắc, rắc!”.
Sự thực chứng minh, cô không dám, thực sự không dám. Thế là, cô chọ im lặng để bảo đảm sự an toàn, chỉ dám bĩu môi tỏ thái độ phản đối.
“Đi ra ngoài!” Anh đá nhẹ chiếc ghế trước mặt qua một bên. Không thể trở thành trò hề trước đám đông, chuyện ân oán riêng tư, người trong cuộc nên giải quyết riêng với nhau.
“Tôi không muốn!” Tiếng phản kháng vo ve như muỗi kêu, ánh mắt vẫn dán xuống gấu quần anh.
“Cô nói cái gì?” Giọng anh thấp xuống, kèm theo đó là những lời uy hϊế͙p͙ rin rít bên tai: “Cô thử nói lại lần nữa xem!”.
“Sắp... sắp vào lớp rồi.” Học sinh đều đến đông đủ rồi, thực sự không có lý do để trốn tiết.
“Vào lớp?” Âm lượng được điều chỉnh to hơn một chút. Chẳng lẽ cô muốn vào học là bản thiếu gia sẽ để cô học sao?
“Những lời uy hϊế͙p͙ đó, anh có thể đừng nói to như vậy được không?” Đó là “ngầm” cơ mà, phải để nó giữ đúng giá trị của nó chứ. Cô thực sự không muốn nhìn những lời ấy hiện ra rõ mồn một thế kia.
“Đi ra ngoài!” Anh không nhẫn nại thêm được nữa, ném lại một mệnh lệnh rồi bỏ ra ngoài trước. Lời uy hϊế͙p͙ vẫn văng vẳng bên tai cô: “Đừng để bản thiếu gia phải nói đến lần thứ ba, nếu không thì...”.
Cô miễn cưỡng đứng dậy, cố làm ra vẻ bình thản kéo quần lên, chuyển động cái cổ và thắt lưng đã mỏi nhừ vì ngồi lâu. Cậu bạn A nãy giờ đã mấy lần định lên tiếng nhưng không dám, đột nhiên gọi cô lại.
“Này, sao cô lại dây dưa vào Trác Duy Mặc thế? Còn chọc anh ta tức giận đến thế. Cô chán sống rồi sao?”
Cô lắc đầu, thở dài một cái, rồi chán nản ra khỏi lớp học.
“Huỳnh Nhất Nhị không ở đây, lần này không ai cứu nổi cô rồi.”
Cô trừng mắt lườm tên đáng ghét đang cười cợt trên nỗi đau khổ của người khác đó, kéo cửa phòng học, trước khi đi còn ném lại một câu: “Bánh rán của bạn gái anh rơi xuống quần áo rồi kìa, mau lau đi”. Lo chuyện của mình trước đi, chớ nhúng mũi vào chuyện người khác.
Trác Duy Mặc dựa lưng vào cột trụ đá ở đầu hành lang, khoanh tay trước ngực, bả vai chống vào cột đá. Mặt anh dài như cái bơm nhìn Hồ Bất Động xắn tay áo lên ra khỏi lớp học, hết nhìn trái lại ngó phải, tuyệt không dám nhìn thẳng người trước mặt, đầu vẫn cúi gằm như thể muốn nói với anh: “Khuôn mặt đáng ghét của anh không đẹp bằng đôi giày đá bóng đầy bụi này”.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Đưa tay nâng cằm cô ta lên là được rồi!” Tiếng nói vọng ra từ lớp học.
Anh chau mày, lướt qua vai cô nhìn về phía cửa lớp đang phát ra tiếng ồn ào. Mấy học sinh trong lớp kéo cửa phòng học, ló đầu ra xem trộm, vừa thấy bị phát hiện, bọn họ lập tức thè lưỡi rụt cổ, trả lại an ninh, trật tự cho hiện trường. Lúc đó anh mới thu lại ánh mắt khủng bố của mình.
Xí, cằm của con gái, anh thường chỉ nắm lấy mà cắn, chứ ẻo lả nâng lên, anh chưa làm bao giờ! Đó không phải là phong cách của anh. Nhưng không hiểu sao lúc này, anh lai đang cân nhắc đề nghị của lũ ngốc kia, làm cái việc mà anh luôn cho là rất ngu ngốc. Tóm lại, nhưng việc không thuộc sở trường của anh, lại chính là những thứ cô thích nhất. Quả thật là ngu dốt!
Cô nhìn nắm đấm của anh cứ nới lỏng ra lại siết chặt lại, mới nâng lên lại hạ xuống ngay, sau đó một tiếng thở dài ngán ngẩm lọt vào tai cô. “Khốn kiếp, tôi không làm được. Cô tự mình ngẩng đầu lên đi, bản thiếu gia không thích phải liếc xuống nói chuyện!”.
Nghe thế, cô dùng toàn bộ sức lực của cổ để hơi ngẩng lên nhưng lại lạnh nhạt nhìn đi chỗ khác.
“Rốt cuộc cô đang giận bản thiếu gia chuyện gì?” Đầu thì anh có thể khống chế được nhưng ánh mắt thì biết làm sao đây?
“...” Cô không phản đối, con ngươi chuyển từ trái qua phải, giữa đường có lướt qua thấy biểu hiện có chút ảo não của anh.
“Lão thái bà kia muốn bới lông tìm vết, cố tình gây sự. Đầu óc cô có vấn đề hay sao mà không nhận ra?” Uổng cho anh vẫn nghĩ rằng chỉ số EQ của cô cao hơn của anh, thế mà lại không nhận ra thủ đoạn khiêu khích bỉ ổi này của bà ta.
“Dù gì tôi cũng bị trả hàng rồi, cần gì để tâm chuyện của một người qua đường như anh.” Con ngươi của cô lại một lần nữa chuyển từ phải qua trái, dùng trộm cái định nghĩa của sư thúc cô về người qua đường. Đúng, bọn họ chẳng qua chỉ là người qua đường. Cô đâu cần vô duyên vô cớ lại khiến trái tim yếu đuối của mình thêm một lần nữa tổn thương.
“Ai muốn trả hàng chứ?” Anh hơi kích động. Rốt cuộc là ai đang trả hàng? Rõ ràng người thấy chiếc mũ bị ném trả lại trong ngăn kéo là anh. Người bị chấn động đến mức chân tay lạnh cóng là anh. Thậm chí người tối qua sau khi đạp cửa bỏ ra ngoài, đã ngồi trong quán rượu hút thuốc cả đêm cũng là anh. Bây giờ cô lại ở đây mà giận dỗi, tố cáo anh! Ức hϊế͙p͙ anh vì hình tượng không bằng cô, học hành cũng thua cô, lại không biết giả bộ đáng thương, giả bộ vô tội như cô, càng không biết làm ra vẻ không có chuyện gì như cô.
“Dù gì tôi cũng là nguyên nhân khiến mẹ con anh cãi nhau, chính tôi là kẻ châm ngòi nổ cho cuộc chiến tranh, khiến anh có cớ để đối đầu với bà ta!” Uổng cho cô cảm thấy có lỗi vì đã hại anh gặp xui xẻo, áy náy trong lòng. Thật ra mọi người đều giống nhau, người tám lạng kẻ nửa cân.
“Đó là...” Chuyện anh muốn đối đầu với lão thái bà, không liên quan gì đến cô. Cô làm gì mà vội vã bỏ chạy vậy? Cho dù lúc đầu anh có chút động cơ không trong sáng, là cho kẻ lúc nào cũng thích can thiệp vào cuộc sống của anh kia một bài học nhưng chỉ là nhân tiện thôi. Lẽ nào thứ đáng ghét trong lồng ngực của anh là giả? Bộ phận nhảy nhót vui vẻ đó là thận chứ không phải tim. Anh chau mày, hắng giọng, nói tiếp: “Khốn kiếp, cô không phân biệt được chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói sao?”.
Đúng là cô không phân biệt được chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói. Bởi vì cô cảm thấy chuyện gì cũng đều rắc rối. Cô ngây ra một lát rồi tiếp tục mở đầu với “dù gì”.
“Dù gì nếu không phải vì mẹ anh và bố tôi, chúng ta vẫn chỉ là người qua đường, cứ tiếp tục như vậy thì hơn. Sau này gặp nhau thì chào một câu, còn nếu không muốn phiền phức, không chào cũng không sao.” Cô cảm thấy tốt hơn nên quay lại như trước đây, anh phóng xe máy lướt qua cô, huýt một hồi sáo rồi đi tiếp, hoặc cô lẳng lặng lướt qua khi thấy anh có một số hành vi mờ ám với các cô gái khác.
“Ai muốn làm người qua đường của cô chứ? Khốn kiếp!” Chưa bao giờ anh coi cô là người qua đường, cùng lắm chỉ liệt cô vào danh sách những cô gái anh không thể đụng vào. Nhưng bây giờ anh lập một danh sách mới, trong danh sách đó chỉ có mình cô, anh chưa có dự định thay đổi hoặc thêm người khác. Hơn nữa đã lập danh sách mới rồi, anh không định để nó trống trơn cho nên cô phải ở nguyên đó cho anh, không cho phép cô tự động điều chỉnh.
“Dù gì tôi cũng không có hứng thú muốn biết ước mơ của anh là gì. Anh làm cảnh sát cũng được, làm lưu manh cũng chẳng sao. Dù gì ngay từ đầu anh đã không định cho tôi biết, chúng ta vốn dĩ không nên thân thiết. Dù gì nếu không phải anh gặp xui xẻo tôi đã không để ý đến anh như vậy!”
“...” Mấy tiếng cuối cùng của cô đanh thép, sắc nhọn. anh không sao tiêu hóa được. Nó xoắn lấy tim gan anh, hòa lẫn với số khói thuốc mà tối qua anh hút, khiến anh trăn trở mãi không thôi. Anh chau mày, khẽ nhếch miệng, dường như không biết đáp lại ra sao, cuối cùng thốt ra một câu đầy ngây ngô: “Cô... nói cái gì?”.
Sau khi đã dùng cạn sự dũng cảm của mình, cô mệt lả, cố gắng hít thở, đưa ngón tay lên miệng cắn. Cô đã nói những gì, đến cô cũng đang phải nhớ lại. Hình như cô đã nói gì đó không nên nói, hình như những lời đó sẽ khiến anh tức giận. Hình như cô đã nói những lời rất thật lòng.
“Anh... nói cái gì?” Lần này những lời thoại cô ngầm hiểu được không phải là: “Cô có gan thì nói lại lần nữa xem nào!”, mà là... “Tôi không muốn nghe lại nữa!”.
Thế là cô im re, lại tự dùng răng và môi giày vò ngón tay mình... Cô cắn rất chặt.
“Cho nên đây chính là nguyên nhân cô và cậu ấy kết thúc? Bởi vì cậu ấy không gặp xui xẻo nữa?” Hình như đây là lần đầu tiên, anh thẳng thắn nhắc đến Huỳnh Nhất Nhị trước mặt cô. Anh đã nghe nói về chuyện số mệnh vớ vẩn của cô từ miệng Huỳnh Nhất Nhị, cũng ít nhiều biết một số chuyện của cô, nhưng chỉ là nghe phong thanh, bóng gió. Chỉ có lần này, anh chính tai nghe thấy. Chính tai nghe thấy từ miệng cô nói ra.
Nhưng không vui vẻ lên được.
Cho nên, cô chỉ cho rằng, anh xem cô như công cụ để anh đối đầu với mẹ mình. Bởi cô nghĩ anh vì cô mà gặp xui xẻo nên mới để mắt tới anh, nên mới không phản đối chuyện đính ước, mới kéo anh cùng đi xe bus, mới giúp anh dọn dẹp nhà cửa, mới nấu cơm cho anh; cho nên khi thấy anh gặp xui xẻo, cô mới cười nhạt kì quái; cho nên, cô lúc nào cũng hỏi anh: “Anh vẫn xui xẻo phải không?”.
Thực là lý do khiến người ta nổi giận.
Anh tự cười nhạo mình, đầu hơi quay đi chỗ khác, nhưng ánh mắt anh không có chốn “nương thân”, cuối cùng đành trở về bên người mà anh không muốn nhìn nữa. Anh định bỏ đi, đi thật xa, để chuyện này chấm dứt ở đây, nhưng cô giữ vạt áo anh lại.
Anh quay đầu nhìn cô một lần nữa, phải kiềm chế lắm anh mới không hất văng tay cô đi, chỉ từ từ đưa tay gạt cánh tay đang giữ lấy áo mình ra, đẩy nhẹ vai cô, khiến cô hơi lảo đảo, rồi đứng sang một bên.
Anh dừng lại, yết hầu khẽ động đậy. “Chiếc mũ đó, nếu cô không cần thì vứt nó đi. Dù gì tôi cũng không cần nó nữa.”
“...”
Trác Duy Mặc lần đầu xuất hiện trong lớp học thêm nhưng vẫn không cải thiện được điểm không chuyên cần. Trác Duy Mặc lần đầu tiên muốn giải thích với ai đó nhưng đối phương lại không biết tốt xấu khiến anh phải giữ lại lần đầu tiên này.
Cô trở lại lớp học, bỏ ngoài tai nhưng lời xì xào bàn tán của cả lớp, nhìn chiếc mũ bị ép dưới cuốn sách, chợt phát hiện có gì đó làm ướt trang “Phong lưu tuyệt mệnh tán”. May mà chỉ có hai giọt.
Dù gì... nếu cô nói, cô chỉ ghét bị anh coi như người qua đường xa lạ, chỉ không muốn nghe những lời vòng vo tam quốc từ miệng người khác, chỉ trách anh tại sao không nói với cô chuyện anh muốn thi vào trường cảnh sát, một chuyện bình thường như thế đến bạn bè còn có thể chia sẻ với nhau, thì chắc anh cũng không tin.
Dù gì...
Sư thúc cô cũng nói rồi, cái số mệnh thối nát này sẽ theo cô cả đời!
Xí...