Chương 57: Kiếp đào hoa (trung)
“Thực ra anh vẫn rất xui xẻo, không phải sao?”
Sự tình có thay đổi!
Nguyễn Ly thực sự không ngờ tiêu chuẩn của Huỳnh Nhất Nhị lại thực sự không có tiền đồ như bà chủ câu lạc bộ nói. Cô ta tùy tiện đưa đến một “miếng bánh”, ấy vậy mà lại hợp khẩu vị với anh.
Những gì quan sát được từ chiếc ống nhòm chất lượng cao của bọn săn tin, khiến Nguyễn Ly dần nheo bên mắt vốn dĩ mở to, cuối cùng nheo thành một đường nhỏ như sợi chỉ, thuận tiện để tăng cường sự chú ý của mình vào đôi gian phu ɖâʍ phụ lén lút trong quán kia, đầu áp vào kính ô tô càng lúc càng sát, cơ thể ngồi nghiêng trên ghế xe đã biến thành trạng thái nửa quỳ.
“Này, này, này! Tuy bản tiểu thư ân chuẩn để bọn họ làm loạn, nhưng bọn họ cũng quá đáng quá cơ. Hoàn toàn không coi bản tiểu thư ra gì, dám câu kết với nhau trước mặt bản tiểu thư”. Cô sớm đã biết Huỳnh Nhất Nhị kia chẳng phải kẻ tử tế gì, ngay tấm hình làm mối đã lộ dáng vẻ phong trần. Lúc chụp hình anh nhìn vào ống kính rất khó chịu, mắt liếc sang một bên, hơi rủ xuống thành một đường cong, cứ như thể cảm thấy chụp hình là một chuyện rất nực cười vậy.
“Nhưng mà... bọn họ không mệt sao? Bọn họ đã duy trì tư thế đó lâu lắm rồi”. Một người giơ cao cánh tay đặt lên gò má của người kia, bộ dạng muốn sờ mà không dám sờ, người còn lại cứng đơ cổ, coi bộ như nửa lùi nửa tiến, mặc cho đối phương chạm vào má mình, bọn họ đang chơi trò người gỗ, ai động đậy người đó thua cuộc sao?
Chẳng lẽ nước cờ này lại quan trọng như vậy? Nếu không, tại sao bọn họ giống như ai di chuyển trước một bước thì sẽ thua cả ván. Gì chứ? Bọn họ đang xem mặt chứ có phải đang giao chiến đâu.
Trò chơi miễn cưỡng chào đón này vui lắm sao? Rõ ràng cả hai đều muốn tiêu diệt đối phương thật nhanh, thế mà lại làm ra vẻ bình thản, hòa bình. Huỳnh Nhất Nhị khẽ nhếch khóe miệng lên, hình như đang hàn huyên gì đó chứ không phải bàn đến vấn đề chính, Hồ Bất Động cũng gượng gạo trả lời, lúc lúc lại ngoảnh về phía Nguyễn Ly, vẻ như đang muốn hỏi, cô ấy có thể quang minh chính đại bỏ cuộc không.
Bỏ cuộc?
Không, không, không! Kịch hay vẫn còn ở phía trước mà.
Nguyễn Ly bỏ ống nhòm xuống, huơ huơ tay, cử động cái cổ. Xem màn kịch nhàm chán đó quá lâu khiến cô ta mất hết cả kiên nhẫn, nếu không phải phát hiện ra kế hoạch của mình, cô ta chỉ muốn gọi điện cho Hồ Bất Động, hỏi có phải bọn họ cùng lúc đều hết pin, ch.ết máy hay không mà mãi vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì hết?
Hít một hơi thật sâu, cô ta lại nhấc ống nhòm lên, quan sát phía trước. Bỗng thấy trước mắt là một khối tuyết trắng xóa, cô ta nghi ngờ chớp chớp mắt, lại tập trung nhìn kỹ lần nữa...
Một sợi tơ chất lượng cao màu trắng chắn phía trước được phóng đại lên.
Thứ gì vậy? Chẳng lẽ ống nhòm của cô ta bị hỏng rồi sao?
Cô ta đưa mắt của mình ra khỏi cái ống nhòm, lúc này mới cảm nhận được bóng đen của ai đó đang đổ xuống đỉnh đầu mình.
Ngẩng đầu.
Hít thở.
Nhoẻn cười gượng gạo.
“Nguyễn tiểu thư?” Giọng nói của Huỳnh Nhất Nhị không rõ đang vui hay buồn, cúi đầu nhìn chiếc ống nhòm trong tay Nguyễn Ly. Cánh tay phải đã duy trì một động tác suốt cả buổi chiều của anh lúc này lại được nhét trong túi quần, có vẻ rất khó rút nó ra.
“Anh... anh...” Huỳnh Nhất Nhị bay đến trước mặt cô ta khi nào vậy? Anh ta biết công phu “Lăng ba di bộ” sao? Đáng ch.ết mà, cô ta lừ cô nàng đang cúi gằm mặt, núp phía sau Huỳnh Nhất Nhị. Hồ Bất Động kia không đánh động cô ta lấy một tiếng, hại cô ta còn chưa kịp chuẩn bị đường tháo thân.
“Cô đang tìm ai sao?” Anh chỉ vào cái ống nhòm sắp muốn rơi tuột khỏi tay Nguyễn Ly.
“Tôi... tôi, chuyện này...” Hồ Bất Động đáng ch.ết kia không phải đã nuốt lời và bán đứng cô ta rồi chứ? Này... bán đứng, thực sự chuyện này cô ta cũng có thể làm được sao, thật là thuê phải người không tốt.
“Có vẻ như hôm nay cô thực sự rất bận?” Anh hơi điều chỉnh giọng nói, không muốn giấu giếm nụ cười khinh bỉ của mình nữa.
Nhìn chiếc ống nhòm rơi dưới chân mình, anh nhấc cánh tay trái buông thõng bên mép quần, khom người, nhặt chiếc ống nhòm vừa rơi vỡ tan tành lên, trả lại, lúc ấy cô ta vẫn há hốc mồm chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Thật trùng hợp, hôm nay tôi cũng không rảnh lắm, hiếm khi gặp được người bạn cũ, muốn ôn lại chuyện xưa”.
“...” Ý... ý gì vậy? Cô nhìn chiếc ống nhòm được đưa đến trước mặt mình, chỉ có thể cứng đơ ra nhận nó lại.
“Cho nên chuyện xem mặt, chúng ta chuyển sang ngày khác nhé”. Anh thu tay về.
“Hai... hai người quen nhau sao?” Nguyễn Ly chỉ vào cặp nam nữ trước mặt, “Chắc... chắc không trùng hợp đến thế chứ? Cô ta không phải bạn gái cũ của anh chứ?”. Vứt bỏ cô ta lại để hàn huyên, tâm sự cùng bạn gái cũ, tuy không phải tội quá lớn nhưng cũng đủ để từ hôn rồi!
“Bạn gái cũ?” Anh quay lại nhìn Hồ Bất Động đang cố ý ngó qua chỗ khác, cười buồn bã, rồi nói: “Này, người ta hỏi anh, em là gì của anh, anh nên trả lời thế nào?”.
“...” Cô ném cho anh một cái lườm kiểu “tại sao hỏi em”.
“Muốn anh tự trả lời sao?” Câu trả lời của anh có lẽ sẽ hoàn toàn không như cô tưởng tượng cho nên anh rất tâm lý để cô quyết định mối quan hệ giữa bọn họ. Nhưng nếu cô đã để anh làm chủ thì...
“Bạn học kiêm hàng xóm!” Cô nhanh chóng định nghĩa quan hệ của bọn họ.
“...” Khóe môi anh nhếch lên, quay người lại nhìn Nguyễn Ly. “Cô thấy chưa? Quan hệ của chúng tôi rất trong sáng. Thật khiến cô thất vọng rồi”.
“Đúng là rất khiến người ta thất vọng. Tôi... tôi... tôi... bản tiểu thư việc gì phải thất vọng?” Miệng Nguyễn Ly lắp bắp, con ngươi đảo loạn lên, khó khăn nói: “Hai người muốn ôn lại chuyện cũ, được thôi, nhưng bản tiểu thư muốn đi cùng!”.
“Đi cùng?” Anh nhướn mày lên. “Tiểu thư không yên tâm tôi hay không yên tâm cô ấy?” Anh không cố ý vạch trần hai kẻ đang trao đổi tin tức tình báo phi pháp ngay trước mắt mình.
“Chẳng lẽ anh cho rằng bản tiểu thư sẽ dễ dàng để chồng chưa cưới của mình ôn lại chuyện cũ với một cô gái lai lịch không rõ ràng sao? Bản tiểu thư nhất quyết muốn đi cùng!” Hừ, phải để anh thấy được cái gọi là khí chất của một thiên kim tiểu thư. Đàn ông mà, không người nào có thể chịu được sự giám sát của phụ nữ suốt hai mươi tư giờ một ngày.
Diễn viên quần chúng Hồ Bất Động được diễn vai “hồ ly tinh”, trừng mắt lườm đạo diễn Nguyễn - người tự biên tự diễn ra cái kịch bản tiểu thuyết tình yêu tay ba này.
Nhưng nam nhân vật chính rõ ràng khá hứng thú với kịch bản vớ vẩn này, liền gật đầu, bĩu môi, đồng ý luôn.
“Anh để cô ta đi cùng thật sao?” Hồ Bất Động nhét hai tay vào túi áo khoác, chầm chậm bước theo anh, lúc lúc lại quay đầu nhìn chiếc xe bám theo phía sau họ, giữ một khoảng cách không gần cũng chẳng xa. Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đang từ trong xe chằm chằm dán trên người mình của Nguyễn Ly, cúi đầu lo lắng cho đôi giày của mình, sợ chúng sẽ bị chiếc bánh xe kia nghiến nát bất cứ lúc nào. “Anh không cảm thấy rất mất mặt sao?” Một nam một nữ đi bộ trên đường, phía sau lại có chiếc ô tô của một thiên kim tiểu thư giám sát.
“Em có bạn trai chưa?”
“Hả?” Câu đối thoại của họ chẳng ăn khớp với nhau gì cả, cô nghiêng đầu, quay sang phía Huỳnh Nhất Nhị bên cạnh, rất muốn biết anh đưa ra câu hỏi chẳng hợp thiên thời địa lợi nhân hòa này bằng biểu cảm như thế nào.
Anh trông cứ như thể vừa cho cô nuốt cả một con ba ba, chẳng có chút đau lòng, còn quyết định trước khi cô tiêu hóa hết, để cô nuốt thêm con thứ hai. “Có người nói với anh, em đi xem mặt rồi”.
“Vậy có ai nói với anh, anh biến thành một người rất kì lạ rồi không?” Cô nhìn cái tai đang vểnh cao hết cỡ của Nguyễn Ly, không thể không nhắc nhở anh, tuy quan hệ hai người rất trong sáng nhưng tình ngay lý gian, khó có thể thuyết phục người khác tin tưởng được.
“Anh có từ chối nghe nhưng người ta không chịu”. Anh nhún vai, chẳng có chút thành ý nào để chứng minh là mình vô tội cả. “Bởi vì họ nói, anh nghe thấy mấy chuyện này xong thì vẻ mặt rất thú vị. Em thấy trông anh có thú vị không?”
“Vậy tên lắm mồm đó có nhân tiện nói với anh chuyện em xem mặt thất bại, còn bị người ta trả hàng không?”
“...” Anh im lặng một lát, rồi lại lên tiếng. “Có phải vì anh ta vẫn chưa đủ xui xẻo không?
Câu hỏi này khiến cô sững lại, cảm giác như miệng vết thương cũ vừa bị xé toạc một mảng lớn. Cô chau mày, không muốn thừa nhận mấy vết thương đã gần liền sẹo kia lại vì một câu hỏi đơn giản của anh mà nhói đau. Cô cười nhạt: “Không phải đâu, anh ta cũng rất xui xẻo mà”.
“Ừ, sau đó thì sao?”
Giọng nói của anh thật sự giống một người bạn cũ đơn thuần ôn lại chuyện xưa, khiến cô khó tránh cảm giác khó chịu. Ngẩng đầu lên thấy anh đang nghiêng người đứng trước mặt mình, cô mới sực nhận ra mình đã đứng lại từ lúc nào. Thế là, cô lại cất bước đi nhanh về phía trước, thuận miệng buông ra một câu: “Tính cách không hợp”.
“Thật khó tưởng tượng người nào mà lại không hợp với em?” Anh mỉm cười, châm chọc cô một chút nhưng không có ý định vạch trần sự lấp ɭϊếʍƈ của cô.
“Làm gì vậy? Em đâu phải cái vung nồi vạn năng, cái nồi nào cũng úp vừa”. Cô khinh bỉ trước sự cười nhạo của anh.
Anh thu lại nụ cười của mình nhưng không giấu giếm được khóe môi nhếch lên, hạ thấp giọng: “Vậy mà anh cứ tưởng em chỉ cần điều kiện “xui xẻo” là được”.
“Anh... nói cái gì?” Cô nhất thời không thích ứng với cách thấp giọng nói chuyện của anh, không nhận ra một câu cằn nhằn bị anh nén lại trong cổ họng.
“Gần đây em vẫn ổn cả chứ?” Anh cứng nhắc chuyển đề tài bằng một câu hỏi khách sáo.
“Ổn đến mức không thể ổn hơn”. Để xem ai giả vờ là bạn cũ giống hơn?
“Ừ, anh có thể nhận ra”.
“...” Khốn kiếp, nhận ra rồi còn hỏi cô làm gì. “Gần đây anh không ổn sao?”
Anh lườm cô một cái. “Em không nhận ra sao?”
“...” Một câu nói khiến cổ họng cô nghẹn ứ, những chủ đề vừa được chuẩn bị sẵn cũng bị nghẹn lại trong cuống họng. “Làm sao em biết được dạo này anh có ổn hay không?”
Anh thu ánh nhìn lại, tiếp tục nhìn con đường trước mặt. “Cũng may anh không bị mất ngủ nữa”.
“Công ty nhà anh thế nào rồi?” Cô thuyết phục bản thân mình chỉ quan tâm mang tính tượng trưng thôi, dù gì cũng là hàng xóm, cô sợ anh sẽ phải ra đường ăn mày, tính cách của anh không thích hợp để làm nghề tự do này.
“Sắp phá sản rồi!” Tốc độ tiếp lời của anh không nhanh cũng không chậm, không căng thẳng quá cũng không có gì hối tiếc, chỉ là đơn giản giãi bày một sự thực to lớn. “Chứng cứ đang ở phía sau em”. Anh chỉ vào đối tượng xem mặt đang bám sát phía sau - Nguyễn Ly.
Lấy hạnh phúc của anh ra để trao đổi, cô ít nhiều cũng đoán được tình hình tài chính không mấy lạc quan của nhà anh. Câu chuyện về đại thiếu gia nhà giàu sa sút đang bày ra thực tế trước mắt cô.
“Nếu một ngày, anh hỏi mượn tiền em, tuyệt đối không được cho anh mượn, biết không?” Anh đột nhiên giơ ngón tay giữa ra trước mặt cô. “Bởi vì anh chắc chắn không thể trả nổi”.
“...” Cô cắn chặt môi, im lặng rất lâu. “Nhưng mà tiền trước đây anh mượn em cũng vẫn chưa trả...”
“Hả?” Anh chớp mắt, lông mày nhíu lại. “Có sao?”
“Tiền giúp anh thuê đĩa phim, còn cả tiền ăn sáng mấy lần, tiền lần trước anh sửa xe máy, ông chủ nói phải thay linh kiện, trên người anh không đủ tiền, liền đem ví của em ra lục, dốc hết không bớt lại một đồng nào”. Cô lúc nào cũng tính toán chi li như vậy đấy, cái gì cũng có thể gạt sang một bên nhưng những ký ức dính líu đến tiền thì luôn lưu lại trong đầu.
“Vì sao lúc nào em cũng nhớ những chuyện anh không hy vọng em nhớ vậy?”
“Nên nói là, anh vì sao luôn thích làm những việc mà em không muốn nhớ đó?”
“Nhân lúc ví của anh còn tiền, mời em ăn gì nhé”. Anh móc ví da trong túi áo ra, dáng vẻ thiếu gia khua khua trước mặt cô. “Muốn ăn gì nào?”
“Ý...” Vừa nghe được đi ăn miễn phí, đầu óc, dạ dày và vị giác của cô liền làm việc hết công suất. Đang định đòi một bữa ăn Pháp cao cấp để bồi thường những tổn thất trước đây, lại nghe thấy đề nghị mất hứng của anh...
“Ăn bánh rán nhé!” Anh hào phóng mỉm cười, kéo lấy cánh tay cô. “Quán bánh rán đầu phố trước cổng trường nhé. Chẳng phải lúc nào em cũng chảy nước miếng nhìn qua đó sao?”
“...” Cô ngây ra, bị anh lôi xềnh xệch đi mấy bước, lúc này mới ý thức được anh vừa nói gì.
Cô đứng khựng lại, cứng đơ kéo cả anh đứng lại.
“Sao vậy?” Anh quay đầu nhìn cô.
“Em không muốn đi”.
Cô thích bánh rán là bởi cậu bạn A cùng lớp ngày nào cũng mua bánh đó cho bạn gái, lần nào cũng giúp cô ta lau miệng, cô chảy nước miếng nhìn chỗ bánh đó là bởi vì cô cũng muốn được đối đãi như vậy. Không cần ngày nào cũng như ngày nào, chỉ cần một tuần một lần là mãn nguyện lắm rồi. Nhưng số buổi anh đi học còn không bằng số buổi cô nhìn thấy cô bán bánh rán, lần nào kéo anh đến tiệm bánh thì hoặc đã quá muộn hoặc không có người. Lúc đó, cô giải thích bởi vì anh xui xẻo, lúc đó, cô còn chưa muốn thừa nhận cái số mệnh hẩm hiu của mình.
“...” Anh quay lại phía trước, không muốn nhìn cô nữa. “Thực sự em không muốn sao?”
“Ừ, em không muốn”.
“Vì sao không muốn nữa?”
“Bởi vì, bây giờ, em rất no”.
“...”
“Lúc nào cũng no căng”.
“...”
“Vậy sau này đừng nói anh thiếu tiền em nữa nhé”.
“Ừ, em cũng không có ý định cho anh mượn tiền nữa”.
“Nhìn thấy anh bị phá sản mà cũng không thông cảm với anh sao?”
“Bảo em đừng cho anh mượn tiền mà”.
“Thực ra anh vẫn rất xui xẻo, không phải sao?”
“...”
“Đùng đoàng!”
“Ùm ùm!”
Tiếng sấm u uất vang lên từ bốn phía, cơn mưa lớn trút xuống không báo trước như thể muốn bênh vực Huỳnh Nhất Nhị, chứng mình những lời anh nói là đúng. Khóe môi cô giật giật, không thể tin nổi trước sự phối hợp quá ăn ý của ông Trời.
Trong giây phút Huỳnh Nhất Nhị chua chát nói với cô, anh vẫn rất xui xẻo, cô biết anh đang ngầm ám chỉ điều gì đó nhưng cô không biết đáp lại ra sao, đúng lúc định mượn cái đề tài cũ rích “thời tiết hôm nay thật đẹp” để đánh trống lảng thì ông Trời lại tuyệt tình cướp đi cơ hội đó của cô. Dường như ông ta muốn dùng những giọt mưa kia để nói với cô rằng, chớ có hơi một chút là lấy ông ta ra làm lá chắn, ông ta còn bận làm mưa làm gió, gieo nắng thổi mây, còn bao thiên tai địch họa cần ông ta lo liệu, nên không có thời gian giúp cô giải quyết họa do cô gây ra.
“Này! Hai người còn đứng ngây ra ở trên đường làm gì?” Tiếng của Nguyễn Ly từ phía sau vọng đến. “Muốn ngắm trời ngắm đất sao? Chưa từng nhìn thấy trời mưa to sao? Còn không mau cút vào xe của bản tiểu thư!”
Cô vẫn chưa kịp thu lại ánh nhìn khinh bỉ với ông Trời bội tín thì đã bị một bàn tay ấm áp kéo đi, bước chân cô bắt đầu không khống chế được nữa, đạp trên những giọt nước mưa chạy đi phăng phăng. Chiếc sơ mi trắng ướt nước mưa dính sát vào lưng anh, làm hiện lên những đường cong mạnh mẽ. Cô tự biết mình không có khả năng miễn dịch với mỹ nam, vội vàng quay đầu đi, khốn nỗi đầu cô không hiểu sao bỗng nặng thêm mấy cân, nặng đến mức cô không sao cử động nổi.
Một chiếc áo khoác ngoài màu xám không biết trùm lên đầu cô từ lúc nào, sau khi bị ngấm nước mưa, trọng lượng của nó đã tăng lên đáng kể, một mùi hương quen thuộc thôi thúc cô chấp nhận. Lúc này cô mới chú ý, hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu xám khá đơn giản, bên ngoài không có túi, chiếc túi duy nhất được thiết kế ở ngực trái phía bên trong, áo sơ mi trắng có lẽ mới giặt hôm qua, vẫn thoang thoảng mùi bột giặt dễ chịu nhưng tay áo đã lem luốc vết bẩn.
Anh cúi đầu, mở cửa xười nói gì đó với Nguyễn Ly, chẳng chút ý tứ giũ mãi tóc đầy nước mưa của mình, giống như là một chú chó nhỏ giũ mạnh nước mưa trên người, tiện thể ấn mình vào một chỗ, ngước mắt lên, chợt phát hiện cô đã nhìn mình lâu lắm rồi.
“Em thích nhìn bộ dạng sa sút của anh đến vậy sao?” Anh giơ mu bàn tay gạt giọt nước mưa đã sắp chảy xuống cằm, cười cợt, “Nhìn anh đáng thương lắm hả?”
“Vì áo của anh nặng quá, ép đầu em không ngọ nguậy nổi thôi”. Cô giải thích cho ánh mắt nham hiểm của mình.
“Thật không? Thật xin lỗi em”. Anh chẳng chút để ý giơ tay vỗ vỗ vào chiếc áo của mình và cái đầu bị đè nén của cô. “Lên xe thôi, bảo Nguyễn đại tiểu thư chở chúng ta một đoạn. May mà chúng ta cùng đường”.
“Huỳnh Nhất Nhị, anh cũng thật xui xẻo đó! Công ty sắp phá sản, vừa thò đầu ra ngoài thì mưa to. Này, để anh ngồi xe của bản tiểu thư, không biết liệu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không?” Nguyễn Ly vẻ khó chịu hơi xê dịch người nhường ghế cho hai cái kẻ đã ướt sũng ngồi.
Thấy Hồ Bất Động vừa nghe đến hai chữ “xui xẻo” đã run bắn, anh nhún vai. “Cũng chưa chắc, nếu cầu mưa được mưa, cầu xui được xui, theo cô đây là xui xẻo hay là may mắn?”
“Hả? Anh đang nói linh tinh, vớ vẩn gì vậy?” Nguyễn Ly chớp mắt, chẳng hiểu gì về đạo lý cao thâm mà Huỳnh Nhất Nhị vừa nói.
Anh mắm chặt môi, không nói gì nữa, nhìn mưa rơi ngoài cửa vẻ đầy tâm trạng.
Nếu một người luôn hy vọng vận xui bám lấy mình, vậy khi nguyện vọng thành hiện thực nên coi là xui xẻo hay may mắn đây?
“Chỉ có kẻ đần độn thì mới hy vọng bản thân mình xui xẻo!” Đây là câu đầu tiên cũng là câu cuối cùng Hồ Bất Động nói sau khi lên xe. Cô vừa lẩm bẩm trong miệng vừa bỏ chiếc áo khoác ngoài cứ ép chặt đầu cô nãy giờ xuống, chợt bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Nguyễn Ly cùng tiếng cười nhạt ẩn chứa thâm ý của Huỳnh Nhất Nhị...