Chương 7
Nó thảnh thơi xuống căn-tin tìm anh hai nó. Sau khi đã " an tọa " vào ghế, Nhi giả vờ trêu nó:- Ôi Thư ơi! Mày bị phạt gì không? Có sứt đầu mẻ trán gì không?
Trong khi Thiên Nhi tiểu thư thao thao bất duyệt thì mặt nó đơ tại chỗ. Cái quái gì thế trời. Nhi biết nó không hiểu liền ra hiệu nheo mắt về phía hắn. Nó chợt hiểu ra vấn đề liền " nhập vai":
- Huu mày biết không tao bị phạt nhiều lắm mỏi tay quá trời luôn.
Không diễn thì thôi chứ tiểu thư Anh Thư đã diễn là như thật vậy, nước mắt nước mũi không biết đâu sẵn mà tuôn ra quá trời luôn hà. Hắn nãy giờ nhìn tưởng nó nói thật đưa mỏ lên nhiều chuyện:
- Bộ hiệu trưởng ác lắm hả? Đó cô thấy chưa ngày thường ức hϊế͙p͙ tôi giờ quả báo.
Nó ngưng diễn, chạy sai nhéo tai hắn:
- tôi ăn hϊế͙p͙ anh bao giờ, bằng chứng đâu.
Hắn khổ sở cứu đôi tai sắp bị mang đi " nhúng giấm":
- ax, tay cô tay trâu hả nắm muốn đứt lỗ tai.
Nó lè lưỡi trêu hắn:
- Ngu thì chịu.
Khang im lặng nãy giờ nhảy vô can:
- Stop cho tôi xin.
Nó nhìn hắn thách thức rồi bưng ly nước uống ngon lành. Chợt nhớ ra gì đó nó quay sang Vương:
- Ủa anh gọi em xuống chi vậy.
Vương hít một hơi sâu rồi bình tĩnh hỏi nó:
- Anh tính về nhà hỏi nhưng thế nào em cũng chạy nên anh hỏi luôn. Thật ra em đã về Việt Nam 3 năm trước.
Nó thoáng ngạc nhiên. Sao anh nó lại biết, cả ba và mẹ còn không biết nữa mà. Thấy nó im lặng không nói, Vương hỏi tiếp:
- Tại sao em lại giấu anh và ba mẹ chuyện đó, em về nước 3 năm trước vậy tại sao tới bây giờ em mới gặp anh và lại nói em mới về.
Nó vẫn trả lời Vương bằng sự im lặng. Ba người kia hiểu chuyện nên im lặng nhìn nó. Nó quay sang hướng khác, nó không dám nhìn vào mắt Vương vì nó biết anh nó bây giờ rất tức giận. Nó im lặng hồi lâu rồi nói:
- Tại sao anh lại biết chuyện đó.
vương cố nén sự tức giận trong lòng, xoa xoa thái dương chậm rãi nói:
- Như vậy em thừa nhận chuyện đó.
Nó gật đầu. Cả Khang và Nhi đều ngạc nhiên, họ nghĩ chỉ là hiểu lầm nhưng không ngờ nó lại làm vậy. Vương tức điên vì câu trả lời nó giành cho mình, mặc dù vậy Vương vẫn cố bình tĩnh hỏi tiếp:
- Vậy tại sao em về 3 năm trước không báo cho anh và tại sao 2 tháng trước em lại sang Pháp rồi mới về đây gặp anh.
Nó nhếch môi quay sang Vương:
- Không ngờ anh điều tr.a em kĩ như vậy.
Vương nhìn nó nghiêm túc:
- Em từ trước giờ chả giấu anh cái gì, luôn nói với anh và không có thái độ bất cần như vậy.
Nó tức giận đứng dậy:
- Đủ rồi, em chẳng thay đổi gì cả chỉ là không thể chuyện gì cũng nói cả.
Rồi nó đi một mạch vào lớp mặc cho Vương đang tức giận. Nhi, Khang và hắn nãy giờ im thinh thít, chỉ cần mở miệng là anh em nhà nó cho ăn đạn chắc ch.ết. Khang nhìn Vương:
- Sao anh lại biết chuyện chị Thư.
Vương mệt mỏi trả lời:
- Chỉ tình cờ biết được thôi. Mấy đứa còn nhớ 3 năm trước bọn mình đi Vũng Tàu không. Hôm qua anh tình cờ lục lại đồ thấy mấy tấm hình mình chụp thì có một tấm vô tình có dính Thư đang mua đồ lưu niệm. Anh không dám chắc nên đem ảnh đi làm rõ nét hơn và anh cũng cố gặng hỏi ông ngoại.
Nhi gật gù:"
- Nếu như nó về 3 năm trước nó cũng chẳng có lý do gì phải giấu và có biểu hiện ngạc nhiên như vậy. Chắc chắn khoảng thời gian đó có chuyện xảy ra với nó rồi.
Hắn đút tay vào túi rồi nói:
- Tụi bây với cô ấy là người thân và bạn thân, cô ấy sẽ nói khi cô ấy bình tĩnh lại thôi. Chắc là cô ấy có lý do riêng.