Chương 16: Gần như vậy, xa đến thế
La Ni nhìn chằm chằm vào Trạm Lam. Bỗng nhiên một lực lớn lôi tay cô, có vẻ muốn kéo cô lên trên lầu.
Hắn không nể tình chút nào, Trạm lam chỉ cảm thấy xương cốt đều đã bị người đàn ông này làm dập nát. Phong Thiên Tuyển coi cô là một món đồ chơi, cho nên ngay cả người bên cạnh hắn cũng có thể ức hϊế͙p͙ cô, Trạm Lam cắn môi, mặc dù cổ tay có đau đến ch.ết lặng cũng không chịu phát ra âm thanh đau đớn gì.
Mở cửa phòng của cô ra, La Ni liền quăng cô vào, Trạm Lam bị hắn làm cho ngã trên mặt đất, các đốt ngón tay bám ở trên sàn nhà cứng rắn, phát ra âm thanh vang rất lớn.
La Ni từ trên cao nhìn xuống, “Không có mệnh lệnh của Phong tiên sinh, cô không thể ra ngoài.”
Cô không trả lời, chỉ hung hăng trừng mắt với hắn cho đến khi hắn đóng cửa phòng lại.
Toàn thân đau đến phát run, ngay cả sức lực đứng lên cũng không có, Trạm Lam còn có tật xấu là dễ tụt huyết áp nên vừa mới bị như vậy, trong đầu liền có chút choáng váng.
Căn phòng cô đang ở chính là phòng dành cho khách, tuy rằng không phải là phòng cho chủ nhân của ngôi nhà ở nhưng vẫn rất sang trọng, khi ánh mặt trời chiếu vào, toàn bộ căn phòng như được phủ lên một màu vàng. Nhưng giờ phút này , Trạm Lam lại cảm thấy nơi lạnh thật lạnh lẽo, lạnh đến phát run, giống như nơi này không phải là một phòng ngủ xa hoa mà là một cái lồng sắt, một cái lồng dùng bảo thạch quý giá mà xây lên để giam hãm cô.
Đã đên giờ ăn cơm tối, dì Tô vội đưa cơm đến cho Trạm Lam, nhìn thấy Trạm Lam đang ngồi ở ngoài ban công, thất hồn lạc vía.
Đặt cơm ở trên bàn, rót lấy một chén trà nóng đưa cho cô.
“Tiểu thư đừng nên tức giận, Phong tiên sinh đạt được địa vị như ngày hôm nay, kẻ địch còn nhiều hơn bạn tốt. Nay tiểu thư đã là người của Phong tiên sinh, khó tránh khỏi bọn người ngoại bang chú ý, Phong tiên sinh không thích phiền toái cho nên mới không để tiểu thư ra ngoài.”
Trạm Lam không để ý đến lời nói của dì Tô, vẫn chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dì tô than nhẹ: “Tiểu thư, nếu cô là người thông minh thì hãy nghe tôi khuyên một câu.Cho dù tiểu thư có đồng ý hay không, nhưng việc đã đến nước này cũng đã không thay đổi được gì. So với chuyện làm loạn, không bằng hãy thuận theo Phong tiên sinh, khiến cậu ấy vui vẻ. Biết tiểu thư đã thuận theo mình, tự nhiên cậu ấy đối với cô cũng thả lỏng một chút.”
Trạm Lam rốt cục cũng chậm rãi ngẩng đầu, dì Tô cười với cô, cầm chén trà trong tay đưa cho cô, “Đã nghĩ thông suốt rồi, thì tiểu thư nên ăn một chút gì đi, đừng để bản thân bị đói bụng.”
…
Trừ những lúc nói chuyện điện thoại với Giang Tử Hành ra, Trạm Lam đều tự nhốt mình trong phòng.
Từ sau khi đến ở biệt thự Tri Cảnh Viên, cô chưa từng gặp Phong Thiên Tuyển. Cô đương nhiên không trông cậy rằng hắn ta chỉ có mình cô, nhưng đồng thời cô lại mâu thuẫn, sợ hãi hắn không hề xuất hiện, mà cô sẽ vĩnh viễn bị nhốt tại nơi này.
Khép lại quyển Luật Dân Sự dày cộp, Trạm Lam mới để ý giờ đã sắp rạng sáng. Cô vẫn nhìn đến nhập thần, trời tối như vậy, cô cũng chỉ bật cái đèn ngủ nhỏ ở đầu giường, ánh mắt mệt mỏi.
Đứng dậy xuống lầu, định lấy cho mình một ly sữa, còn chưa đi đến phòng bếp liền nghe đươc động tĩnh.
Nhìn thấy Trạm Lam, dì Tô có chút giật mình: “Tiểu thư, đã khuya như vậy, sao cô còn chưa ngủ?”
“Cháu vừa mới xem sách, muốn xuống lấy một cốc sữa để uống cho dễ ngủ.” Trạm Lam nhìn đến chén bát trong bồn, “Không phải người giúp việc đã thu dọn hết rồi sao?”
“Phong tiên sinh vừa mới về, nói cảm thấy đói bụng. Vừa mới ăn xong thôi, tôi thấy cũng không có nhiều bát đũa lắm nên tự mình thu dọn một chút.”
Câu nói tiếp theo của dì Tô Trạm Lam nghe không vào, cô chỉ biết Phong Thiên Tuyển đã quay trở về.
Dì Tô quay lại, nhìn tới bộ dáng thất thần của Trạm Lam, nói: “Tiểu thư, nếu không mệt, chi bằng cô đến chào hỏi Phong tiên sinh một chút.”
Trạm Lam phục hồi tinh thần, nhìn dì Tô.
Ý tứ trong lời nói của dì Tô, cô đương nhiên có thể hiểu được.
Giống như những vị phi tần ngày xưa, làm cho hoàng đế chú ý để được sủng ái, muốn gió có gió.
Loại quy tắc sinh tồn này, nay cô ở đây cũng áp dụng như vậy.
Trạm Lam cắn môi, hạ quyết tâm liền gật đầu với dì Tô, xoay người đi lên lầu.
Rốt cục cũng đến trước cửa phòng của Phong Thiên Tuyền, cô phát hiện mình đang đổ rất hiều mồ hôi lạnh, trong lòng cả hai bàn tay đều ẩm ướt. Cô trừng mắt trước cửa phòng như chuẩn bị đi vào cánh cửa dẫn đến địa ngục, trong lòng mỗi một tấc đều lạnh thấu xương.