Chương 19: Gần như vậy, xa đến thế
Trạm Lam không bất ngờ khi Phong Thiên Tuyển biết được chuyện này. Người đàn ông này có vô số tay chân, tuy rằng biệt thự chỉ có cô và dì Tô, nhưng Trạm Lam cũng không chỉ một lần nhìn thấy những người đàn ông mặc đồ đen ở hoa viên.
Nói dối Phong Thiên Tuyển ư, chi bằng cô cứ nói thật ra.
Cô gật đầu, “ Là Hạ Liên Triết.”
“Em nói chuyện cùng hắn à?”
Cô nhẹ giọng nói, “Không có.”
“Ồ! Là không nói hay không có gì để nói?” Đôi mắt hắn đầy tà ý, hai ngón tay mang theo làn khói thuốc trắng mỏng manh.
Trạm Lam trầm mặc trong chốc lát mới nói, “Là không có chuyện gì để nói.” Quan hệ của cô và hắn, kim chủ với tình nhân, hay là chủ nhân và món đồ chơi? Dù là loại nào, cô cũng đều không có mặt mũi đi nói cho người khác.
Phong Thiên Tuyển dường như đã sớm biết rõ tâm tư của cô, cũng biết ban ngày lúc nghe điện thoại, một từ cô cũng không nói. Ánh mắt đảo qua người con gái ở trên giường, vẫn còn dáng vẻ nửa tỉnh nửa không, buồn ngủ mông lung, tóc dài rối tung ở trên lưng, nhờ vào ánh trăng có thể nhìn thấy bờ vai trắng lõa lồ, làn da trắng sáng gần như trong suốt. Ngoại trừ việc cô có hơi gầy, dường như như vẻ đẹp này không có chút tì vết nào.
Trạm Lam ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Phong Thiên Tuyển, sự trầm mặc lan tràn trong không gian, cô cảm thấy thập phần xấu hổ.
“Anh có đói bụng không? Tôi đi gọi dì Tô chuẩn bị đồ ăn cho anh.”
Cô xốc chăn lên, xuống giường, mũi chẫn chuẩn bị chạm xuống sàn nhà bỗng có một lực mạnh kéo lại, không, là ném, cả người cô bị ném lên trên giường, sau đó bị lực áp mạnh xuống.
Phong Thiên Tuyển rất nặng. Lúc hắn đè lên người cô, cô cảm giác được phía dưới giường đang lõm xuống, cô bị giam hãm dưới cơ thể hắn không chừa môt khe hở nào. Hắn vừa mới hút thuốc lá, đầu ngón tay mang theo mùi hương của khói thuốc, ngón tay ấy vuốt ve cánh môi của cô, làm cô run nhè nhẹ.
Trạm Lam một lần nữa khẳng định, người đàn ông này thực sự rất thích bộ dạng kinh hoảng, thất thố của cô. Phản ứng lúc này của cô có lẽ đã lấy lòng hắn, Phong Thiên Tuyển cười nhẹ, chất giọng trầm thấp ái muội vang lên bên tai cô: “Như vậy mới ngoan, tôi không thích người phụ nữ của tôi với bạn trai cũ dây dưa không rõ. Về sau không được gặp hắn, cũng không cho phép liên lạc với hắn, có thể chứ?”
Cô cắn môi, không trả lời ngay lập tức. Sắc mặt Phong Thiên Tuyển nhanh chóng trầm xuống, dừng lại ở đôi môi cánh hoa của cô, đưa tay lên siết chặt lấy cằm cô, khiến cho cô phải ngẩng lên nhìn hắn, cặp mắt màu đen không đáy kia híp lại, lóe ra tia nguy hiểm.
Trạm Lam gật đầu.
Phong Thiên Tuyển cười, buông tay ra, vỗ nhẹ lên hai má của cô, động tác vô cùng thân thiết, “Vậy mới ngoan.”
Người đàn ông này khi thì lãnh khốc, khi thi bá đạo, tính tình âm dương bất định, hỉ nộ vô thường, thế này mới thật sự đáng sợ.
“Đã tắm rồi sao?” Hắn đột nhiên hỏi.
Trạm Lam máy móc gật đầu, sau đó lại thấy hắn tươi cười, có cái gì mềm mại dừng lại trên môi của cô.
Là môi của Phong Thiên Tuyển.
Phong Thiên Tuyển hôn có phần thô bạo, đầu lưỡi vói vào trong khoang miệng của cô, giống như đang vẽ tranh. Nháy mắt, cô bị vây quanh bởi hơi thở của người đàn ông này, cứ mạnh mẽ ngang ngược như vậy. Cô chưa bao giờ có cảm giác thế này, nụ hôn mãnh liệt đến gần như hút hết toàn bộ linh hồn của cô.
Trạm Lam cảm thấy mình bắt đầu không thể thở được, ngực vì thiếu dưỡng khí mà trở nên phập phồng, đụng chạm đến quần áo của hắn, chạm lên cúc áo lạnh lẽo và mặt vải mềm mại.