Chương 27

Hương Cầm mặt đầy vẻ khổ sở kéo vội vạt áo, ngáp một cái bước ra mở cửa. Vốn tưởng rằng tối qua Gia sẽ ngủ ở viện khác, ai ngờ đâu nửa đêm lại chạy về đây, về rồi lại không chịu ngủ, cứ ngồi làm việc ở bàn, nàng đành phải thức để hầu hạ, mãi đến hừng đông mới chịu đi ngủ.


Một lớp sương giá — Hương Cầm nhíu mày, Uất Lam chưa tới lau đường.
Ngày hôm qua... Hương Cầm hơi đỏ mặt, nghĩ lại tình cảnh vô tình thấy tối qua lại cảm thấy xấu hổ.
Lâm bà bà cau mày bước từ cổng hông tới, cũng thấy con đường chưa người lau chùi, quét tước.


"Bà bà đi xem Uất cô nương thử đi, có khi nào bị bệnh không nhỉ?" Hương Cầm muốn Lâm bà bà đi xem Uất Lam, chứ cứ nghĩ tới cảnh thấy Uất Lam và Gia tối hôm qua … nàng lại thấy ngượng ngùng.


Lâm bà bà gật gật đầu, từ khi sắp đặt cho Uất Lam phụ trách công việc này đến nay, đây là lần đầu tiên xảy ra tình trạng này, có lẽ là chịu đựng hết nổi rồi chăng. Lâm bà bà đi về phía tiểu viện, lòng có chút lo lắng.


Hương Cầm vừa định quay vào phòng, lại bỗng nhiên nghe tiếng la hét ầm ĩ của Lâm bà bà vang lên từ tiểu viện bên cạnh, giọng nói sợ hãi và bối rối cùng cực. Hương Cầm nhíu mày, vẫn chưa nghe rõ Lâm bà bà la hét gì, nhưng chắc chắn là xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng, khiến Lâm bà bà kích động đến vậy thì quả là rất hiếm.


Lắng tai nghe một hồi, Hương Cầm mới hiểu được, Lâm bà bà đang hét toáng lên là: "Uất cô nương tự sát.” Hương Cầm hoảng hốt, vừa định chạy tới xem, thì chợt cảm thấy có một luồng gió vút qua người nàng, khiến nàng lảo đảo suýt chút nữa thì ngã, Gia đã chạy trước nàng rồi. Hương cầm lấy lại bình tĩnh, vội vàng đuổi theo.


available on google playdownload on app store


Cánh cửa căn phòng nhỏ của Uất Lam đang mở toang, ngoài cửa đã có rất nhiều kẻ ăn người ở tụ tập xì xào bàn tán, mọi người đều đứng ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng lại không có ai dám bước vào.


Hương Cầm chau mày, Gia đã không quan tâm để ý gì chạy vào phòng rồi, nàng dù cho có sợ cũng không thể khoanh tay đứng ngoài nhìn vào được! Trấn định lại, Hương Cầm tiến vào phòng, đập ngay vào mắt là vết máu.


Nhìn theo đường máu chảy —— máu này là từ trên chiếc giường nhỏ hẹp của Uất Lam nhỏ xuống chảy ra. Chăn đệm trên chiếc giường rất mỏng nên chẳng thấm được bao nhiêu máu, cho nên máu chảy từ người Uất Lam ra đều chảy hết xuống nền nhà chảy thành dòng ra tận đây.


Bộ Nguyên Ngạo xốc chăn lên tìm kiếm miệng vết thương, Hương Cầm vội vàng chạy lại hỗ trợ. Cả người Uất Lam lạnh lẽo, làn da cũng tái nhợt không chút huyết sắc, khi Hương Cầm giúp Bộ Nguyên Ngạo cởi quần áo của Uất Lam ra, chạm tới mạch đập mỏng manh của Uất Lam. ‘Nàng còn sống!’ Hương Cầm nhẹ nhàng thở ra một hơi, không còn sợ hãi nữa.


Trên tay không thấy miệng vết thương, trên đùi, trên người cũng không có! Vậy máu kia chảy ra từ đâu mà nhiều thế? Hương Cầm khẽ chấn động, đang định cởi quần Uất Lam ra, thì chợt bừng tỉnh liếc sang Bộ Nguyên Ngạo, khẽ rụt người dừng động tác lại.


Bộ Nguyên Ngạo cũng đã hiểu được Hương Cầm hoài nghi điều gì, thấy nàng dừng tay, quát một tiếng: "Xem lẹ lên!"
Hương Cầm run run, nhanh nhẹn cởi quần Uất Lam ra, bỗng a lên một tiếng: "Gia, đúng là kinh nguyệt! Nhưng nhiều như vậy thì … chắc chắn là bị rong huyết."


"Nhanh đi gọi Mẫn Lan Thao!" Bộ Nguyên Ngạo quát lạnh một tiếng, bên ngoài có người lên tiếng trả lời.


"Gia, đừng di chuyển nàng ấy." Hương Cầm thấy Bộ Nguyên Ngạo tự dưng ôm chầm lấy Uất Lam bế lên, vội vàng lên tiếng ngăn cản. Hương Cầm sửng sốt, Gia không thèm nghe lời nàng, cứ vậy ôm lấy Uất Lam dưới hạ thân máu vẫn đang chảy ròng ròng chạy về phòng mình.


"Nước ấm! Chăn mền!" Bộ Nguyên Ngạo vừa bế Uất Lam chạy đi vừa phân phó. “Lấy thật nhiều lụa trắng đến nữa!"


Hương Cầm nhanh chóng chỉ huy đám người hầu chuẩn bị, còn bản thân thì vội vàng chạy về phòng để chuẩn bị giường chiếu trước. Vừa trải chăn mền xong, Gia đã ôm Uất Lam chạy thẳng vào, nước ấm và băng gạc cũng đồng thời được đưa vô. Hương Cầm tay chân hơi luống cuống lấy đồ lấy đạc ở một bên, nhìn Bộ Nguyên Ngạo cởi bộ đồ dính đầy máu của Uất Lam trên người hắn vứt xuống đất, nàng muốn tiến lại, lại không động đậy được tay mình.


Máu dưới hạ thân Uất Lam vẫn không ngừng tuôn ra, chân mền sạch sẽ đã bị thấm ướt một mảng, sắc mặt của nàng cũng càng ngày càng trắng.


Hương Cầm cứng đờ cả người, Gia... Gia... lại tự tay nhúng băng gạc vào nước ấm rồi ấn … vào hạ thân Uất Lam. Băng gạc rất nhanh bị nhiễm đầy máu đỏ, Bộ Nguyên Ngạo đổi ngay sang một cuộn băng gạc khác, lại ấn vào … một đống băng gạc đỏ chót nhanh chóng dồn đống trên nền nhà. Tuy rằng trường hợp khẩn cấp, nhưng đường đường là một đại nam nhân mà lại làm những chuyện thế này, vẫn khiến Hương Cầm cảm thấy ngượng ngùng – người là Gia đó. Trấn định lại tinh thần, Hương Cầm vội vàng xông lại: "Gia, để cho nô tì làm đi."


Nàng bị Bộ Nguyên Ngạo dùng khuỷu tay đẩy mạnh ra, cái trừng mắt liếc nàng kia của hắn khiến lòng nàng như muốn nứt ra luôn, "Còn không mau đi xem tại sao Mẫn Lan Thao vẫn chưa tới! Khốn kiếp!"


Hương Cầm gần như dùng cả tay lẫn chân chạy ra khỏi phòng, may quá, vừa ra khỏi cửa đã thấy Mẫn Lan Thao đang vội vàng chạy tới, tiểu nha hoàn ôm thùng thuốc thay y đang thở hồng hộc chạy sau y một đoạn dài.


"Mẫn..." Hương Cầm đang định nói gì đó với Mẫn Lan Thao, lại bị y nóng nảy đẩy ngã sang một bên, cố nhịn đau, Hương Cầm cũng vội vàng đứng lên chạy về phòng.


Hương Cầm bị dọa hoảng sợ hét lên một tiếng chói tai, Mẫn công tử tự nhiên đánh Gia. Một đấm thật mạnh táng vào mặt Bộ Nguyên Ngạo, một bên gò má lập tức sưng đỏ lên, khóe miệng cũng bắn ra máu tươi. Bộ Nguyên Ngạo không phòng bị, bị trúng một đấm thật mạnh này của Mẫn Lan Thao, cơ thể lảo đảo lùi về phía sau mấy bước đụng vô cái bàn dài, tạo nên một tiếng rầm thật lớn.


"Ngươi lại tr.a tấn nàng! Ngươi lại tr.a tấn nàng nữa!" Mẫn Lan Thao oán hận trừng trừng nhìn Bộ Nguyên Ngạo đang té ngã ngồi một đống dưới nền nhà mà gầm lên.


Hương Cầm há miệng ngây ngốc đứng nhìn, Mẫn công tử cũng có lúc kích động đến vậy sao? Mà Gia... lại cứ im lặng ngồi trên mặt đất mặc Mẫn công tử chửi bới?!


"Ngươi hận nàng đến vậy sao, muốn tính mạnh của nàng ngay lập tức vậy sao! Ai nợ ngươi, nhưng Uất Lam tuyệt đối không nợ ngươi! Mà cho dù nàng đã từng nợ ngươi, nàng cũng đã sớm trả hết cho ngươi rồi! Đừng giày vò nàng nữa, nếu đã vậy … bây giờ ta sẽ để nàng trả hết cho ngươi luôn!”


Ánh mắt Mẫn Lan Thao lóe lên sự hung dữ, tiểu nha hoàn ôm hòm thuốc đúng lúc chạy vào, y giựt lấy, mở toang hòm thuốc lấy ra một con dao, bước lại chỗ Uất Lam đang nằm trên giường đâm xuống.


"Không!" Bộ Nguyên Ngạo đang ngồi dưới đất đột nhiên gào lên một tiếng thật thê lương, rồi bật dậy vọt qua đẩy Mẫn Lan Thao ra, lực đẩy quá mạnh khiến cho Mẫn Lan Thao lảo đảo về phía sau, cánh tay cầm dao theo quán tính vung lên cắt một đường qua cánh tay Bộ Nguyên Ngạo, máu lập tức tuôn ra nhiễm đỏ tay áo.


Mắt Mẫn Lan Thao cũng đỏ vằn, bổ nhào lại, "Đâm xuống. Chỉ một nhát đâm xuống là xong, chẳng còn ai trách ngươi tàn nhẫn nữa hết"
"Không!" Bộ Nguyên Ngạo điên cuồng che chắn trước giường không cho Mẫn Lan Thao xông tới.
"Không? !" Mẫn Lan Thao cười lạnh, ánh mắt châm chọc.


"Ta... Ta không làm được." Bộ Nguyên Ngạo cất lời đầy oán hận.
Mẫn Lan Thao sửng sốt, vẻ mặt cuối cùng cũng dịu lại một chút, "Bây giờ làm không được... Ngươi không sợ về sau càng làm không được sao?"
"Ta mặc kệ!" Bộ Nguyên Ngạo nhíu chặt mày, "Cứu nàng! Ngay lập tức!"


Mẫn Lan Thao khẽ nheo mắt lại, "Đồng ý với ta, đừng tr.a tấn nàng nữa, nếu không bây giờ để cho nàng ch.ết luôn vẫn tốt hơn.”
"Ít nói nhảm đi! Cứu nàng!" Bộ Nguyên Ngạo trừng mắt xông lên, túm Mẫn Lan Thao kéo lại, đá y vào bên giường.






Truyện liên quan