Chương 34

Đột nhiên xung quanh đều trở nên rất yên tĩnh…. Tất cả âm thanh hỗn tạp đều đột nhiên bị gián đoạn.
Uất Lam chỉ cảm thấy bị người nào đó kéo ngồi dậy từ trong tuyết, cánh tay bị kéo rất đau.
“Nhìn vào ta!” Hắn nói, lạnh lùng nhưng đầy phẫn nộ. “Nhìn vào ta!”


Nàng ngước mắt lên nhìn hắn… trong tuyết trắng, đôi mắt của hắn vẫn đen như thế, sáng như thế, nàng nhìn thất rõ mình trong đôi mắt ấy, quả nhiên rất xấu.


“Nhìn ta!” Hắn lại nhấn mạnh lần nữa, nàng mới khẽ rời ánh mắt khỏi hình bóng của mình, nhìn khuôn mặt tím tái của hắn, ngay huyệt thái dương thậm chí còn nhìn thấy động mạch đang đập dồn dập.


“Cô muốn ta xử lý việc này sao đây?” Hắn hỏi, bất giác gia tăng thêm lực nơi bàn tay. Hắn muốn nàng nói ra, chỉ cần chính miệng nàng nói ra, giết hết bọn họ hắn cũng đồng ý!
Nhưng nàng chỉ khẽ lắc đầu, dùng đôi môi đang chảy máu kia lạnh nhạt nói: “Bỏ đi.”
Bỏ đi?


Tim phổi hắn trong phút chốc như bị lửa thiêu thành tro bụi! Hắn hất tay nàng, nàng lại ngã xuống tuyết, “Được! Vậy thì thôi!” Hắn ngước mắt quét qua tất cả mọi người đang đứng trong viện, ánh mắt của hắn khiến tất cả mọi người rùng mình.


“Cút. Cút hết.” Hắn thấp giọng nói, nhưng giọng nói đang kìm nén này còn khiến người khác sợ hãi hơn việc hắn la hét ầm ĩ. Các cô nàng kia và bọn người hầu đều sợ xanh mặt, nối đuôi nhau chạy không dám bật ra bất kỳ tiếng động nào, giống như đang chạy trốn khỏi một bóng dáng ma quỷ nào đó, họ đều nín thở để chạy.


available on google playdownload on app store


Những người hầu đi theo chủ nhân của mình đều chạy sạch, người làm tại Di Luân Quán đều cúi đầu cung kính đứng đó toàn thân run lẩy bẩy, thầm ngưỡng mộ những người có thể trốn chạy đi.


Bộ Nguyên Ngạo đứng nguyên tại chỗ không lên tiếng, hắn trầm mặc càng khiến cho mọi người thêm khẩn trương. Cuối cùng hắn cũng nói chuyện, vẫn là giọng nói trầm thấp ấy, còn mang theo chút lãnh đạm không hề lên xuống: “Đinh quản sự, phát hai tháng lương cho tất cả những người hầu trong viện này, sau đó cuốn gói cút hết cho ta, bao gồm cả ngươi.”


Đinh quản sự ngơ người, hai má già nua chảy xệ khẽ run rẩy, cúi lưng xuống đáp: “Dạ___”
Bọn người làm ngơ ngác nhìn nhau, lần lượt quỳ xuống xin tha thứ, Bộ Nguyên Ngạo đến cả nhìn cũng không thèm nhìn, đi thẳng vào phòng.


Uất Lam nhìn vào một bên khuôn mặt lạnh lùng nhưng rất anh tuấn kia, nàng nên thử chút không? Nếu vì nàng nói mà giải quyết được, hắn liền dễ dàng tha cho những cô ả đến gây chuyện kia, vậy nếu nàng cầu xin cho những người hầu tại Di Luân Quán thì sao?


Nàng đưa tay ra bắt lấy, chỉ bắt được phần dưới áo bào của hắn.
“Tha cho bọn họ, được không?” Nàng nói, lại không dám ngước nhìn vẻ mặt của hắn.
Hắn ngừng bước chân, không trả lời liền. Bọn người hầu đều mong đợi nhìn hắn, mong chờ đáp án của hắn.


Hắn im lặng rất lâu, Uất Lam nhìn tuyết trên mặt đất, quả nhiên…. Hắn tha cho những cô ả kia là vì hắn không muốn trừng phạt bọn họ? Nàng lại không biết tự lượng sức mình rồi, thôi kệ, chí ít nàng cũng đã dốc hết sức rồi.
“Đứng lên, cút hết cho ta!” Hắn nói.


Uất Lam bỏ tà áo hắn ra, tại sao lại không chịu từ bỏ hết mọi hi vọng chứ? Rốt cuộc nàng còn ngốc thêm bao nhiêu lần nữa đây?


“Sau này viện của ta bất cứ ai cũng không được bước vào! Một đám phế thải! Đây là lần sau cùng! Còn ai dám đến đây ngông cuồng, bất luận là ai, đánh đuổi ra ngoài cho ta!” Hắn hơi bực bội chậm rãi thốt lên: “Tản ra đi, ai làm việc nấy.”
Trong viện truyền đi nhiều dạng tiếng thở ra.


“Giúp nàng ta tắm rửa sạch sẽ!” Hắn trừng mắt nhìn Cẩm Vân - người đang quỳ ở trước cửa, Cẩm Vân lập tức luống ca luống cuống bò dậy nhào đến bên Uất Lam, dìu nàng vào trong phòng.
“Đinh quản sự, đi đến phía trước dọn tủ lớn của ta tại thư phòng lên xe, tủ nhỏ khiêng đến đây.”


Uất Lam tắm rửa xong, Cẩm Vân dùng trứng gà cẩn thận tỉ mỉ giúp nàng lăn các vết thương sưng tấy trên mặt. Nàng mặc quần áo do Bộ Nguyên Ngạo gửi đến, hơi lơ đãng, áo choàng và găng tay lông chồn vẫn còn đặt trong rương… đây đều là những dạng quần áo khi ra ngoài mới cần mặc.


Hắn vén màn bước vào, trong tay cầm một lò sưởi bằng tay tinh xảo vất lên giường, bản thân cũng ngồi xuống mép giường lạnh lùng ngắm nhìn.
Cẩm Vân muốn hành lễ với hắn, liền bị hắn chán ghét vẫy tay, ra dấu kêu nàng tiếp tục. Hắn tiếp tục ngắm một lúc, đột nhiên nói: “Lui xuống!”


Cẩm Vân như chú chim nhỏ bị cung tên làm kinh động, run rẩy quá mức, vội vội vàng vàng lui xuống.
Trong phòng lại chìm trong tĩnh lặng.


“Thật sự không hận?” Rốt cuộc vẫn là hắn chịu đựng không nổi nữa, nhìn chằm chằm vào vết thương đang dần khô miệng ngay khoé miệng nàng, tuy sắc mặc không thay đổi, nhưng lại cảm thấy dường như lồng ngực bị tắc nghẹn.


Nàng khẽ gật đầu. Hận? Nếu như hễ bị thương đều sẽ hận… Vậy nàng nên hận hắn đến mức nào đây? Không hận, không hận ai cả.
Hắn lại tức giận, bước qua bóp lấy cằm của nàng, “Cô đừng có mà giả ra cái dáng sống dở ch.ết dở này nữa đi! Có gì thì nói! Nói đi!”


Hắn ghét cay ghét đắng sự im lặng của nàng
Đôi mày của nàng khẽ run, nói? Có thể nói được sao?
Hắn trừng mắt nhìn nàng, chăm chú nhìn vào biểu cảm mỏng manh trên khuôn mặt nàng.
“Tha… tha cho Hương Cầm.”


Hắn hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm, răng cắn chặt lại, cuối cùng cũng nhịn xuống được tâm trạng lỗ mãng muốn bóp ch.ết nàng ngay lập tức, hắn lạnh lùng thốt ra: “Chuẩn bị chút đi, ra ngoài cùng ta!”
Nàng ngơ người, hắn thực sự muốn đưa nàng ra ngoài?


Nhìn thấu sự bất ngờ của nàng, hắn cười lạnh: “Để cô ở nhà làm gì? Để cô cùng Mẫn Lan Thao cắm sừng lên đầu ta à?
Mẫn công tử … vẫn còn ở Du Hợp Trang?






Truyện liên quan