Chương 2: Ta là vì ngươi mà đến

Trong căn hộ nhỏ, chia ra làm hai phòng, bốn phía đều tản ra mùi hương nhàn nhạt mà quen thuộc của nàng. Ánh mắt vẫn dừng lại trên người lâm lãnh vũ, cánh tay dài vương tới, dễ dàng đem nàng xiết sao ôm lấy, trên mặt toát ra nụ cười hạnh phúc, "Tiểu Vũ, mặc kệ ngày mai thức dậy, ngươi đánh ta cũng tốt, mắng ta cũng tốt, nhưng ta sẽ không bao giờ bỏ lại ngươi một mình nữa đâu."


hắn hôn lên đôi môi của nàng, nhấc chân đem nàng ôm trở về phòng trong.


Bên người cổ áo đột nhiên buông xuống, hắn liền phát hiện ra nàng không cần ra trận cũng đủ làm cho khuông mặt hắn thoáng chút cứng đờ, không biết làm sao liền đem nàng đặt trên giường, rồi vội vàng đem tấm chăn trên giường kéo lên che lại.


cho dù là nàng đang ngủ thế nhưng đôi chân vẫn không thật thà duỗi dài ra, một cước đá văng tấm chăn trên người. tấm chăn bị vén lên hơn phân nửa, lộ ra ngoài đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn khiến hắn nóng chảy cả ánh mắt.


Nam tử ảo não lấy tay vuốt vài sợi tóc qua một bên, tiện thể chỉnh sửa lại tấm chăn đem nàng bao trùm lại.
trên mặt nàng trang điểm thật dày đem nàng từ một người bình thường trỡ nên diễm lệ. thấy trên khuông mặt nàng có thể lấy ra một lớp phấn thật dày, đáy mắt bỗng có một mảnh bất đắc dĩ.


lúc này, hắn chỉ có thể lấy điện thoại cầm tay ra lên mạng học cách tháo trang sức xuống, ai ngờ trên thế giới này chuyện gia về việc này quá nhiều mỗi người chỉ một cách khác nhau, nhiều đến mức khiến hắn muốn lập tức muốn bỏ đi. nhìn rất nhiều chuyên gia đề nghị khóe mắt hắn nhịn không được mà run rẩy một trận!


available on google playdownload on app store


Thật vất vả lắm hắn mới rút ra được kết luận , dựa theo trên mặt sản phẩm có chỉ cách sữ dụng.đi đến bàn trang điểm của nàng, trên bàn lập tức hiện ra một đống chai chai lọ lọ,đôi mắt nam tử lập tức bốc lên một tầng hắc tuyết nhìn chằm chằm vào mấy tầng ngăn kéo, trên các tầng đều được ghi dòng chữ rất rõ ràng.


Tầng thứ nhất: đồ trang điểm;
Tầng thứ hai: kem dưỡng phẩm;
Tầng thứ ba: trang sức;
Tầng thứ tư: băng vệ sinh.
Nhìn đến hắn quả muốn hộc máu


Quay mắt về phía này thì thấy một đống chai chai lọ lọ. trên mặt hắn lộ vẽ khó hiểu nhìn nàng mở miệng, "Tiểu Vũ, ngươi mỗi ngày đều dụng một đống mĩ phẩm như thế không cảm thấy khó chịu sao?"


thấy người trên giường không có phản ứng hắn cũng không nhiều lời nữa. đau lòng nhìn thân thể nhỏ nhắn của nàng. ngủ bộ dạng lúc nàng ngủ thật giống trẻ con, đôi lúc cái miệng nhỏ nhắn còn cong cong lên trông rất đáng yêu, hai má phình phình trên khuông mặt nhỏ nhắn thật làm cho người ta nhịn không được muốn nhéo vài cái.


Nói thật, hắn đúng thật là có nhéo vài cái, nhưng lại nặn ra một tầng phấn, mày rậm lại nhíu lại lấy trong ngăn kéo ra vài món mĩ phẩm tẩy trang,bắt đầu thực hiện công trình vĩ đại đó là tẩy trang cho nàng.


Đầu tiên là đổ chút dầu tẩy trang vào tay sau đó thoa lên trên mặt để trôi đi lớp phấn, khiến cho tay hắn đều dính dầu. trong lòng dâng lên một mảnh bất đắc dĩ, thầm nghĩ sẽ không bao giờ để nàng có cơ hội trang điểm nữa.


Thật vất vả mới tẩy trang song cho nàng liền hiện ra một không mặt thanh lệ. hắn thở dài một hơi trên khuông mặt cũng dính đầy phấn trang điểm nhưng lại nở ra một nụ cười thỏa mãn.


"Vũ nha đầu, ngươi biết không ta là vì ngươi mà đến. chắc chắn ngươi không biết." hắn Thống khổ lấy tay đập lên lồng ngực của mình, nơi đó rất khó chịu giồng như bị hàng ngàn con kiến cắn trên người, "Ta hận ta, rõ ràng ta đã sớm yêu ngươi nhưng lại cố chấp để ngươi rời đi, để ngươi sống thật khổ sở. tất cả đều là do người ta dựng lên. nếu lúc trước ta không có rời đi ngươi có còn ở tại chỗ đó chờ ta sao?". thế nhưng mà trên đời này lại không có chữ "nếu".


Đáng tiếc người nằm trên giường đã sớm mệt mỏi đến không thể dậy nổi rồi.vì thế lần này hắn nói gì nàng đều không nghe thấy, bàn tay trắng noãn nhỏ bé gắt gao nắm chặt,hắn liền vén ống tay áo lên vì nàng mà xoa bóp, lại vô tình chạm vào vết chai bên trên cánh tay mỏng manh của nàng lại càng thêm đau lòng.


hắn nâng tay nàng lên cố gắng bảo vệ làn da bên ngoài đôi tay của nàng, tinh tế giúp nàng sưởi ấm, trong lòng có chút sợ hãi đến ngày mai.


Lại không biết rằng hai người bọn họ nhất định "hữu duyên vô phân!" (ciel: hình như câu này có nghĩa là "có duyên nhưng không có phận" vì chữ phân có nghĩa là chia đôi nên mình đoán thế)
Vận mệnh bánh răng vẫn tiếp tục xoay vòng. .






Truyện liên quan