Chương 13: Ta là Tiểu Bạch hồ
Mạc Ly bạch vung lên tay áo, thản nhiên ngồi xuống, thẳng thắng xem xét, tính toán, sau này hằng ngày sẽ không được thanh nhàn rồi.
Một người một hồ ở trên bàn tròn, trừng mắt với nhau.
"Ngươi muốn ch.ết?" bạch tích nhanh hơn Đào Hoa.
"Bổn tiểu thư đã muốn ch.ết quá một lần , không sợ." Lâm Lãnh Vũ hèn mọn bắn một cái liếc mắt về phía Đào Hoa Nam, không phục bĩu môi.
"Phải không?" ánh mắt Đào Hoa Nam nhoáng lên một cái ngắm đến miệng vết thương của nàng, thuận đường nhẹ phẩy cười, "Khó thấy được Quỷ Trời Lạnh như nguyện đã lớn,(bó tay mình không hiều đôạn này) giữ ngươi lại cũng vô dụng! Không bằng ta. . . . . ."
Uy hϊế͙p͙? Lâm Lãnh Vũ bị dọa một thân toàn mồ hôi lạnh, nàng đương nhiên biết cái gì là như nguyện đã lớn, trong lòng tràn lên tiếng hò hét, bọn họ là đồng bọn của nhau.
"Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua mỹ nữ?" Thua ‘ người ’ nhưng không thể thua về khí chất được, dùng cái đầu kèm thông minh của mình để nghĩ cách cứu mạng mình trước, lập tức nói sang chuyện khác.
"Mỹ nữ?" Nhìn không ra nàng làm sao giống cái gọi là mỹ nữ được, thuận lông cảm giác cũng không tệ lắm.
" n." Lâm Lãnh Vũ không chút nào mặt đỏ thừa nhận.
Đào Hoa Nam không vội bổ sung một câu, "Mới là lạ."
Tức giận nàng ngay cả nói đều nói không rõ, "Ngươi. . . . . ." Không nghĩ tới hắn ngay cả hồ ly cũng lừa nổi, "Quên đi, ta cũng chưa từng thấy qua mỹ nữ gay so đo!"
Cố ý nhấn mạnh hay chữ ‘ gay ’.(nguyên văn 人妖)
"Gay! từ này có nghĩa là gì?" Mạc Ly Bạch tự biết là ý nói móc của nàng, vẫn nhịn không được dụ dỗ nàng một chút để dịu đi bầu không khí của hai người.
Này?
Vừa muốn giải thích, gay kì thật chính là giống như ở nơi này mọi người hay gọi là thái giám, hơn nữa là so với thái giám còn xinh đẹp, thích trang điểm thật giày ‘ ngụy nữ nhân ’.
Lại cảm giác được trong mắt Đào Hoa Nam phát ra một tia oán hận cổ quái, Lâm Lãnh Vũ bắt đầu lạnh lẽo, tựa như có một thanh gươm vô cùng sắt bắn đặt trên cổ, coi như nàng chỉ cần nói sai một câu thì thanh đao không chút lưu tình chém xuống.
Đào Hoa Nam, ngươi ngoan! Hảo hồ không cần đùa giỡn với gay.
"Gay, chính là lớn lên còn tuấn tú hơn so với người thường, so với con gái còn xinh đẹp hơn." Phật tổ tha thứ cho ta, ta chỉ là vì bảo mệnh mà thôi.
"oh, phải không?" Đào Hoa Nam vẻ mặt nghi ngờ, khẽ xoa bộ lông của nàng, "Tốt nhất là như vậy. . . . . ."
Bộ lông giống như tưởng tượng của hắn nhẹ nhàng trơn bóng, không dính một tia tro bụi, cho dù là huyết sắc cũng không thể đem bộ lông ấy nhuộm hồng, làm hắn hoảng hốt một trận, "Trời Lạnh."
"Trời Lạnh thì chính mình tự đi mua quần áo đi, đừng tự nghĩ có bộ lông là được phải chú ý." biểu tình hắn dần trỡ nên bi thương, cho dù bất kì ai cũng biết là hắn đang đau thương.
"lông da của ngươi thật ấm áp." Đào Hoa Nam một bàn tay không ngừng vuốt bộ lông của nàng, lưu luyến nói.
Sau khi bị hắn sờ hồ ly liền cảm thấy khó chịu, không khỏi ngửa mặt lên trời thét dài.
Ngao. . . . . . Đây không phải là con người, như vậy phệ huyết,(cậy mạnh cắn người) không thấy được hiện tại ta là một Tiểu Bạch Hồ vô cùng đáng yêu sao?
Ta muốn phản kháng, tuyệt không thể biến thành đồ vật của hắn, ta muốn Tiểu Bạch của ta.
Tiểu hồ ly ánh mắt giống như cầu cứu nhìn về phía Mạc Ly Bạch, trong óc hiện ra một kế thật hay.
"Ta hỏi ngươi, thật sự ta là Tiểu Bạch Hồ?"
"Cần soi gương sao?" Đào Hoa Nam chỉ vào bàn trang điểm bên trên đặt một cái gương đồng, lẳng lặng nói.
"OK, chân tướng rõ ràng, ta đã biết, ta là Tiểu Bạch.... ... Hồ." Cố ý tạm dừng một chút, hồ ly trên mặt cười một cách nham hiểm mưu kế đã thực hiện được, vung móng vuốt lên, tiêu trừ bàn tay háo sắc kia, ngạo mạn ngẩng đầu, trịnh trọng tuyên bố: "Gay ngươi đừng tự ý đánh ta, ta hiện tại là tiểu bạch Hồ, tên gọi tắt Tiểu Bạch."
Đào Hoa Nam hừ lạnh một tiếng, không nghĩ tới cứ như vậy bị hồ ly dụ vào một cái bẫy cấp thấp.
Hồ ly chính là hồ ly, người nào bị vuốt trên thân mình, cho dù là người thuần khiết cũng đều trỡ nên giảo hoạt vô cùng!
Hồ ly mọc cánh , ngắn ngủn mấy canh giờ liền vuốt trên người hắn, còn tự chủ trương lấy tên Tiểu Bạch.
Tên này giống như đã nghe ở đâu rồi? Mạc Ly Bạch tập trung suy nghĩ.