Chương 22: Có gì khác thường!
Người ta nói sự sủng ái của đế vương giống như lưỡi dao hai mặt, nếu "Dung Tiêm Nguyệt" kiếp trước có tính cách kiên cường một chút thì hà tất gì cuộc đời của nàng ta lại dựa cả vào hắn? Nhưng...
Đột nhiên, trong đầu Dung Tiêm Nguyệt bất ngờ hiện lên hình ảnh người đàn ông áo đen hôm nọ.
Cả người Dung Tiêm Nguyệt lập tức cứng đờ, mà bởi vì toàn bộ cơ thể nàng đều nằm trong vòng tay Hoàng Đế nên Hoàng Đế ngay lập tức nhận ra được sự khác thường.
"Làm sao vậy?"
Hoàng Đế hơi nâng vai nàng lên, để nàng có thể đối mặt với hắn.
Trên gương mặt vị hoàng đế đẹp trai đó xuất hiện một tia lo lắng khôn nguôi, ánh mắt gấp gáp nhìn trái nhìn phải cẩn thận quan sát nàng có gì đó không ổn hay không.
Dung Tiêm Nguyệt bất đắc dĩ cười gượng, điều này cũng giúp nàng nhận ra một điều nữa, chính là Xuân Đào cùng với vị Thường tổng quản kia đã sớm lui ra ngoài tự lúc nào. Trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ.
"Nô tì... Nô tì tội ch.ết!"
Dung Tiêm Nguyệt mở miệng, cũng chỉ biết nói mỗi câu này. Định đứng dậy khuỵu gối nhận tội.
Hoàng Đế biết thế bèn nhanh tay kéo nàng về, lại nhẹ giọng tiếp tục an ủi:"Chỉ cần Tiêm Tiêm biết nỗi khổ tâm của trẫm là được rồi! Trẫm cũng đảm bảo với Tiêm Tiêm, từ nay về sau, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng tuyệt đối sẽ không để Tiêm Tiêm chịu thêm oan ức nào nữa!"
"Được rồi, trẫm đói bụng! Dùng bữa đi!"
—————————————————————
Cuối cùng, sau khi Hoàng Đế dùng thức ăn sáng ở Phượng Nghi Cung, lại cùng Dung Tiêm Nguyệt trò chuyện vài ba câu, sau đó mới rời đi.
Bên ngoài Phượng Nghi Cung, Dung Tiêm Nguyệt đứng trước cửa cung đưa tiễn.
Hoàng Đế khoát tay ý muốn nàng quay trở về cung:"Trời gió lạnh, Hoàng hậu mau vào trong đi!"
... Trên đỉnh đầu mặt trời cao chiếu rọi, khắp nơi đều thoang thoảng hương gió dịu nhẹ phất phơ.
Mới đầu mùa hạ, gió cũng có như gió đông, làm như hệ miễn dịch của nàng kém lắm không bằng?
Dung Tiêm Nguyệt vẫn lễ phép làm tư thế cung tiễn, khóe mắt liếc về phía xa xa nơi có bóng dáng mấy người cung tỳ lén lút đứng một góc vội vàng trốn đi, khóe môi nàng cong lên ý cười thâm hiểm.
Không hổ danh là Hoàng Đế, tâm cơ đúng là không phải thâm sâu bình thường!
Có lẽ nhận được sủng ái từ Hoàng đế, cũng sống không được tốt cho lắm...
......
Bên trong Đế liễn*.
*Đế liễn: xe ngựa của hoàng đế.
Hoàng Đế - Dạ Lăng Cảnh cong môi cười đầy ẩn ý, sóng mắt hơi lưu chuyển. Trong lúc lơ đãng, phong thái nghiêng nước nghiêng thành hiện ra như có như không.
Thường Tổng quản ngồi một bên lơ đãng nhìn, một lúc bèn cúi đầu bận bịu, không dám ngẩng đầu lên nhìn thêm một chút.
Hoàng Đế là người trời sinh tính nhạy cảm, cho nên hắn dễ dàng bắt được dáng vẻ ngoan ngoãn khác thường của người hầu hạ mình.
Dạ Lăng Cảnh lười biếng, hơi nhướng mày nhìn về phía Thường Tổng quản đang mải mê cúi đầu.
"Hôm nay có nhìn ra được gì không?"
Mở đầu câu hỏi chỉ mang tính chất xã giao.
Thường Tổng quản lập tức nâng tay, cung kính đáp:"Hoàng Thượng đồng cảm và hết mực cưng chiều Hoàng hậu nương nương!"
Dạ Lăng Cảnh cười nhạt đáp:"Những lời này, lúc trước ngươi cũng đã từng nói!"
Thường Tổng quản cười gượng, thói xu nịnh bắt đầu trỗi dậy:"Lúc trước nô tài chỉ nghe được thông qua Hoàng Thượng, nhưng lúc này, việc Hoàng Thượng đối xử tốt với Hoàng hậu, là do chính nô tài rõ ràng tận mắt chứng kiến!"