Chương 29: "Tiêm Tiêm!"
Ánh mắt Dạ Lăng Cảnh lóe lên một tia hứng thú, sách trong tay cũng vô thức mà bỏ xuống.
"Tiêm Tiêm —— "
Vừa dứt lời, một tay liền vươn ra ôm lấy nàng, sau đó còn thuận thế nghiêng người đưa chóp mũi lại gần mái tóc nàng, nhẹ nhàng ngửi hương thơm sạch sẽ trên người nàng.
Bởi vì một loạt động tác bất ngờ của vị Hoàng Đế tuấn mỹ nên cả người Dung Tiêm Nguyệt đột nhiên cứng đờ.
Sau đó khóe môi nàng chợt cong lên ý cười hiền hòa, cổ tay nhẹ nâng lên.
Chén trà trên bàn đã hầu đến miệng mỹ nam.
"Hoàng Thượng, uống trà!"
"Được!"
Dạ Lăng Cảnh đáp lời, một tay đón lấy chén trà, uống một hơi cạn sạch.
Dung Tiêm Nguyệt ngồi lặng lẽ nhìn hắn, mỹ nam này chưa bao giờ chân thành nhìn nàng một lần, dù chỉ là bằng nửa con mắt.
Chợt khóe môi Dung Tiêm Nguyệt lơ đãng cong lên ý cười khinh bỉ nhàn nhạt.
"Hôm nay, nô tì đã gọi Xuân Đào về Dung Phủ một chuyến!" Dung Tiêm Nguyệt mở miệng nói.
"Nô tì vào cung cũng nhiều ngày nên có chút nhớ mẫu thân..."
Dạ Lăng Cảnh nhìn nàng, đương nhiên tự có cảnh giác:"Hoàng hậu muốn về thăm?"
Dung Tiêm Nguyệt lắc đầu, vẫn dịu dàng cười:"Nô tì và Xuân Đào thân nhau như người nhà, việc Xuân Đào về đó cũng giống như nô tỳ về vậy. Huống chi, bây giờ chưa phải lúc!"
Theo cung quy của Đại Hạ Quốc, vào cung được ba năm mới có thể được trở về thăm viếng, mặc dù thân là Hoàng hậu, nhưng ít nhất cũng cần phải một năm, mà "Dung Tiêm Nguyệt" vào cung cũng mới được năm tháng.
Dạ Lăng Cảnh gật đầu, trong mắt ánh lên một tia khen ngợi:"Hoàng hậu rất hiểu chuyện!"
Hai gò má Dung Tiêm Nguyệt hơi ửng hồng, khẽ xoay mặt đi.
—— phí lời, bây giờ nàng đang bị hàng vạn con người nhăm nhe sờ tới, mọi hành động của nàng không thể liều mạng bừa bãi được, phải vì tương lai trước mắt mà liệu đường ứng biến!
...
Dưới ánh nến, con ngươi Dạ Lăng Cảnh hơi híp lại, giơ tay lên vuốt ve mặt nàng.
Vốn chỉ là cảm xúc nhất thời, nhưng xúc cảm mềm mại và nhẵn nhụi nơi đầu ngón tay truyền đến khiến hắn có chút không nỡ buông tay.
Hắn cũng không hề tỏ ra chột dạ hay bối rối, bàn tay dọc theo hai gò má của nàng sau đó chạm đến vành tai nàng.
Lặng lẽ trêu chọc khiến cho Dung Tiêm Nguyệt chịu không nổi, hai gò má tự gaics ửng hồng, Dung Tiêm Nguyệt cắn môi, trong mắt chợt lóe:"Hôm nay Ý Quý Phi cho người đến đây, báo rằng mấy ngày nữa sẽ trao trả quyền quản lý Lục cung..."
Dạ Lăng Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve vành tai nàng, hờ hững hỏi:"Hoàng hậu đáp lại thế nào?"
"Nô tì xin nghe theo ý chỉ của Hoàng Thượng!" Dung Tiêm Nguyệt cúi đầu, khéo léo né tránh sự động chạm của hắn.
Dạ Lăng Cảnh nhíu mày không hài lòng, tiếp tục dùng ngón tay xoa nhẹ vành tai nàng, không chịu buông tha.
...
Lần vuốt ve này so với lần đầu, càng khiến Dung Tiêm Nguyệt nổi lên một trận da gà run rẩy.
Mùi hương của Long Tiên trở nên nồng nặc, Dạ Lăng Cảnh ghé sát miệng mình đến bên tai nàng.
"Hoàng hậu, muốn không?"
Âm thanh hơi khàn khàn mang theo một loại hơi thở nóng rực, kích thích cả người Dung Tiêm Nguyệt như mềm nhũn đi.
Dung Tiêm Nguyệt cắn môi, cố gắng giấu đi hơi thở gấp gáp của mình tránh bị đối phương nghi ngờ.
Đối mặt với gương mặt đẹp như tranh thế kia, thậm chí còn cố ý quyến rũ mê hoặc nàng, có cố kháng cự cũng không thể a!
Nàng hơi ngẩng đầu, hai gò má đỏ bừng, thẹn thùng đáp:"Hoàng thượng đã từng nói nô tỳ tạm thời thích ứng với loại công việc này, thân là người đứng đầu lục cung...nô tỳ cho rằng bây giờ chưa phải lúc!"
Ngữ âm yêu kiều, giống như đang thăm dò, nhưng phần nhiều là đang lấy lòng.
Dạ Lăng Cảnh nhìn nàng, khóe môi dần cong lên ý cười, khó có thể nhìn ra tâm trạng của hắn lúc này.
Dung Tiêm Nguyệt âm thầm le lưỡi.
Lúc đầu, chỉ vì mải lo ngắm nghía sắc đẹp của hắn mà suýt chút nữa đã quên rằng, hắn vốn là một tên Hoàng đế tâm cơ đầy ngươi!
"Nô tì..."
Lời vừa mới phát ra khỏi cổ họng thì đột nhiên nghe được tiếng cười trầm thấp của đối phương, bàn tay luồn ra sau ôm chặt eo thon của nàng, nàng theo đà ngã vào lòng hắn.
Mùi hương nam tính của mỹ nam lập tức chiếm lấy hô hấp nàng, thậm chí hai gò má nàng cũng nóng hổi đến toả nhiệt ra ngoài rồi.
Đây là hắn muốn...
Dung Tiêm Nguyệt ngẩng đầu, cố gắng nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Chỉ là vừa mới ngẩng đầu lên thì trên chóp mũi chợt nhói đau.
"Tiêm Tiêm thực sự rất đáng yêu!"
"..."
Khóe mắt Dung Tiêm Nguyệt khẽ run lên.
Đương không lại bị hắn véo mũi.
Cái này, chẳng phải đang coi nàng là con nhóc mới lớn, muốn bắt nạt thế nào là bắt nạt sao?
"Hoàng Thượng —— "
Dung Tiêm Nguyệt có chút bực bội, to gan liếc mắt trừng hắn.
Miễn cưỡng ngẩng đầu, đối mắt với ánh mắt đầy hứng thú của vị Hoàng Đế mỹ nam kia.
Ý cười nhàn nhạt tựa gió xuân tháng ba, con người ôn hòa mơ hồ có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của nàng trong đó, tròng mắt hơi động tựa như mặt hồ với những đàn cá nghịch ngợm ngoi lên đớp nước.
Sủng nịch, yêu thương.
Ôn hòa, khuynh thành.
Nàng đánh giá chân thành rằng xét về vẻ bề ngoài thì mặt mũi ngũ quan của người đàn ông này xuất sắc và có sức quyến rũ đến không ngờ, nhưng bây giờ nàng đột nhiên phát hiện ra, chính đôi mắt của người đàn ông này mới là thứ vũ khí giết người ghê gớm nhất, đôi mắt ấy có thể khiến cho hàng triệu cô gái trên thế giới phải mù quáng mà lao vào lòng hắn.
Không cần nhiều lời, không cần cử động, chỉ bằng ánh mắt mê hoặc này thôi cũng đã khiến bao trái tim phải thổn thức.
Dung Tiêm Nguyệt chợt nhận ra mình nhìn ngắm người đàn ông này cũng hơi lâu, đang định giả vờ e thẹn, quay đầu đi thì đột nhiên cơ thể bỗng trở nên nhẹ bẫng.
Hắn ôm nàng lên.
Dung Tiêm Nguyệt giật mình khẽ hô lên, theo bản năng vòng tay giữ chặt cổ hắn.
Lại quay đầu nhìn hắn, nàng không nhìn ra được giờ phút này hắn đang nghĩ cái gì ẩn sâu con ngươi đen láy phẳng lẳng kia.
Lồng ngực Dung Tiêm Nguyệt trở nên căng thẳng.
Nàng trơ mắt nhìn thấy khoảng cách giữa mình với cái bàn kia dần xa, rèm giường cũng chậm rãi từ đỉnh đầu hắn vén lên. Sau đó cả người hắn cũng từ từ cúi xuống.
......
Liêm trướng tung bay.
Nàng, bị hắn thả lên giường.
Hắn, nằm trên ôm lấy cơ thể nàng, đưa đôi mắt ngạo nghễ đánh giá nàng.
Trong mắt của nàng bây giờ, chỉ có hắn.
"Hoàng Thượng..."
Dung Tiêm Nguyệt mở miệng, nhận ra âm thanh mình có chút khản đi, yết hầu cũng hơi khẩn trương.
Dạ Lăng Cảnh không hề lên tiếng đáp lại nàng, chỉ nhẹ nâng tay khéo léo sửa lại mái tóc rối bời trên trán nàng.
Không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm nhận được sự run rẩy nơi đầu ngón tay hắn khi lướt qua vầng trán mình.
Dung Tiêm Nguyệt mím môi nhìn người đàn ông trước mắt, trông hắn bây giờ vừa bí ẩn, quỷ dị, lại có chút mông lung, mơ hồ khó tả.
P/s: Sẽ có người đọc cho rằng Nguyệt là một người mềm mỏng, háo sắc, hoặc cho rằng nàng chẳng nữ cường gì mấy, nhưng nếu như dùng cái đầu logic để hình dung thì hành động và thái độ của chị ấy cũng bình thường như bao cô gái khác, cô cũng bình thường như bao người, xuyên qua đây, cũng biết thẹn, biết mình biết ta, sống ở một thế giới không thuộc về mình, đã thế lại còn là hoàng hậu mẫu nghi của một nước, đâu phải cứ muốn làm gì là làm, muốn đấu với chị thì đấu trí, chị ngại đấu chân tay lắm.
Thực ra vốn ban đầu chính Ta cũng thấy cô nàng này chẳng nổi bật gì so với một câu chuyện xuyên không về cổ đại cả, bao truyện khác, từ nô tỳ đến vương phi đến hoàng hậu, ai cũng có cá tính mạnh mẽ riêng, tuy cô này lại cư xử tùy hoàn cảnh tùy tình huống, cô biết mình phải ứng phó thế nào khi gặp hoàng thượng trong thân phận là hoàng hậu, khi ở lãnh cung gặp tên áo đen, cô cũng cư xử một cách bình tĩnh, cho dù có bao sợ hãi, nói chung tính cách chị này rất độc đáo...càng về sau, chị này sẽ khiến cho các bé "mở rộng tầm mắt".