Chương 38: Sơ luyện chưởng quyết
Thời gian qua nhanh, chẳng mấy chốc Phương Tử Vũ đã ở lại trong tàng thư các được ba tháng. Ba tháng này, ngoại trừ Thanh Tu ngẫu nhiên đem nước hoa quả đến cho nó hoặc là Thanh Vi đổ thêm dầu vào đèn trên tường ra thì chẳng còn ai đến đây nữa. Mà Phương Tử Vũ cũng rất thích cái loại hoàn cảnh yên tĩnh này, một mực vùi đầu trong biển sách, trong ba tháng này nó không hề rời khỏi tàng thư các lấy nửa bước.
Phương Tử Vũ bỏ xuống ngọc giản trong tay, thở ra một hơi thật dài, xoay người nhìn về cầu thang phía trước, chỉ còn lại tầng thứ tám nữa thôi.
Trong ba tháng này, Phương Tử Vũ bắt đầu xem sách từ tầng thứ hai cho đến tầng hiện tại, chỉ cần là sách khiến cho nó cảm thấy hứng thú đều không bị bỏ qua.
Tầng thứ hai, thứ ba tất cả đều là tu tập pháp môn của tu chân, trong đó cũng có nội công tâm pháp của võ học, quả thật là bác đại tinh thâm, chỉ có điều không biết là người của Ngọc Hư cung đã làm cách nào sưu tập lại được. Điều duy nhất làm cho Phương Tử Vũ thất vọng chính là nơi này không có bộ sách nào về ma công cả, xem ra người thuộc chính phái đối với ma công quả thật là căm ghét đến tận xương tủy, ngay cả luận bàn một chữ cũng không nhắc tới. Ở tầng thứ hai, thứ ba khoảng một tháng sau đó nó đi lên tầng tiếp theo.
Tầng thứ tư, thứ năm đại bộ phận là sách về luyện đan, chỉ là Phương Tử Vũ hình như đối với luyện đan vô duyên, đối với nơi này nó chỉ tùy ý xem qua, điều duy nhất khiến nó cảm thấy hứng thú đó là một ít bộ sách viết về trận pháp và luyện khí được lưu ở nơi này. Ngọc Hư cung lấy luyện đan làm chủ, đối với luyện khí và trận pháp chỉ là kẻ ngoại môn, cho nên sách về luyện khí và trận pháp ở nơi này ít đến đáng thương, có chăng cũng chỉ là luyện khí nhập môn và sơ cấp trận pháp. Mặc dù chỉ là sơ cấp nhưng đối với Phương Tử Vũ mà nói lại có tác dụng vô cùng lớn. Phương Tử Vũ ở lại tầng bốn, tầng năm thời gian ngắn nhất, chỉ khoảng nửa tháng, sau đó đi lên tầng tiếp theo.
Tầng thứ sáu đều là sơ cấp đạo pháp, uy lực không lớn, Phương Tử Vũ cũng không có nhiều hứng thú, tùy ý lưu lại vài ngày rồi đi lên tầng thứ bảy. Nơi này mới là chỗ cất giữ tinh hoa của Ngọc Hư cung, tất cả cao cấp đạo pháp đều ở nơi này, trong đó còn có một ít sách về vũ kỹ nữa.
Nhớ lại lúc trước bị Thanh Dục đánh cho không có lực đánh trả, Phương Tử Vũ hiểu rằng bản thân mình lúc này cần nhất là học được đạo pháp hoặc vũ kỹ có tính công kích. Uy lực của cao cấp đạo pháp quả thật là sơ cấp đạo pháp không thể nào so được, Phương Tử Vũ rất nhanh bị nội dung chi tiết trong đó hấp dẫn. Sau hơn một tháng vùi đầu vào trong đống sách, mỗi một ngóc ngách của tầng bảy đều in dấu chân Phương Tử Vũ, mỗi một quyển sách đều được nó xem qua.
Cao cấp đạo pháp uy lực quả nhiên là rất lớn, giống như"Tiểu lôi quyết","Tử điện thiểm" đám này có thể dẫn ra cửu thiên thần lôi làm công kích, cao cấp đạo pháp đều yêu cầu phải có pháp khí thượng đẳng, nếu không rất dễ bị phản phệ, tự nhận lấy quả đắng.
Nghĩ đến pháp khí, Phương Tử Vũ liền nhớ đến thanh hắc sắc trường đao trong cơ thể mình, đó là tiên khí, ở trên thế gian này pháp bảo có thể tìm cũng tìm không được cái nào tốt hơn nó. Chỉ là, ngoại trừ lần trước nó đột nhiên bạo phát một lần ra thì vẫn một mực an tĩnh ở trong cơ thể Phương Tử Vũ, ngay cả nó cũng không biết làm thế nào để khống chế nó. Nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng tám, Phương Tử Vũ nhớ đến Bách Kiếp đã từng nói với nó, ở tầng thứ tám có thể sẽ tìm được bộ sách nói về cách khống chế tiên khí.
Sách ở tầng thứ bảy nó đã hoàn toàn xem xong, công pháp ở nơi này quả thật là bác đại tinh thâm, trong thời gian ngắn nó còn không thể tiêu hóa hấp thu hoàn toàn. Mà trong đó làm cho nó kinh ngạc nhất lại là vũ kỹ, có một quyển do tiền bối Ngọc Hư cung lưu lại trong đó viết rằng—Võ giả, mới là chí tôn vương giả của tu chân giới. Cùng một cấp bậc, tu chân giả tuyệt đối không phải là đối thủ của võ giả, đối với võ giả mà nói bọn họ không cần pháp khí duy trì, mỗi tay mỗi chân của bọn họ đều là binh khí sắc bén khiến cho người ta sợ vỡ mật. Đương nhiên, nếu có được một thanh binh khí tốt, thực lực của bọn họ sẽ càng cao hơn một bậc….
Mặt sau những lời vô nghĩa rất nhiều, nhưng từ trong đó có thể thấy được vị tiền bối này đối với vũ kỹ rất sùng bái.
Sau khi xem xong vài bộ sách liên quan đến vũ kỹ, Phương Tử Vũ bị vũ kỹ thật sâu hấp dẫn. Võ, đối với nhục thể yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, một khi ngươi cùng người khác đối võ, thân thể mới đánh đấm được một lúc thì đã mệt mỏi không chịu nổi, đó không phải là tìm ch.ết sao. Trong vũ kỹ có một ít cao cấp thân pháp, một khi luyện đến cảnh giới cao thâm, chỉ cần đối thủ so với ngươi chênh lệch không quá lớn, ngươi đứng yên cho họ đánh, họ đều không chạm được vào ngươi. Mà một ít cao thâm vũ kỹ phối với với nội công tâm pháp riêng, uy lực của nó sẽ là vô cùng lớn. Giống như trong quyển"Lưu quang chưởng" có ghi:…Chưởng xuất phong kính vân động, khiến cho người ta sợ hãi…. Uy lực của một chưởng không kém thiên lôi…..Tuy rằng có thể khoa trương một chút, nhưng cũng có thể thấy được uy lực của vũ kỹ này.
Nói đến chưởng, Phương Tử Vũ nhớ đến"Long thần quyết" gia truyền. Trong"Long thần quyết" phân chia làm tâm pháp chương, kiếm pháp chương, chưởng pháp chương và thân pháp chương.
Chương tâm pháp bị Phương Hạo Nhiên đem dung hợp với ma công đi theo con đường mới, sáng tạo ra"Thiên ma sách". Kiếm pháp"Long thần kiếm quyết"; chưởng pháp"Long thần chưởng quyết" cùng với thân pháp"Tàn ảnh thần bộ" không hề bị cải biến, nhất nhất chiếu theo bản gốc ghi lại trong"Thiên ma sách".
Từ lúc Từ Ngạo Thiên đem"Thiên ma sách" trả lại, Phương Tử Vũ vẫn một mực cất giữ ở bên người, sau khi trở về Ngọc Võ đường còn chưa kịp đem đi cất dâu thì đã bị Bách Kiếp mang đến đây. Từ trong lòng ngực lấy ra"Thiên ma sách", lật đến phần võ công, Phương Tử Vũ trầm tĩnh trong võ công cao thâm của"Long thần quyết".
Mặc dù nó đã sớm đem nội dung"Long thần quyết" được bao quát trong"Thiên ma sách" đều học thuộc làu, nhưng trước đây Phúc thúc chỉ dậy nó chương tâm pháp, sau khi gia nhập Ngọc Hư cung thì được học"Cửu thiên huyền tâm đ*o pháp", đối với vũ kỹ đừng nói là học ngay cả xem qua nó cũng chưa từng xem. Cho nên đối với phần võ công"Long thần quyết" trong Thiên ma sách nó cho đến bây giờ một chút cũng không biết, căn bản là chưa từng học đến.
Ở trong tàng thư các ba tháng, đối với nó có tác dụng rất lớn. Đặc biệt là võ công bí kỹ ở tầng sáu, bảy khiến cho nó có một loại cảm giác như từ trong bóng đêm tìm thấy ánh sáng, một chân trời mới hiện ra trước mắt nó. Sau khi đọc qua những vũ kỹ bí tịch từ nhập môn cho đến cao thâm, lúc này nhìn lại"Long thần quyết" Phương Tử Vũ có một loại cảm thụ thông suốt tất cả.
"Long thần kiếm quyết" và"Long thần chưởng quyết" thập phần tương tự, Phương Hạo Nhiên cũng đã ghi rõ:--"Long thần kiếm quyết" là do trang chủ đời thứ nhất của Long thần sơn trang căn cứ vào"Long thần chưởng quyết" mà sáng tạo ra. Hóa ra"Long thần chưởng quyết" mới là"Long thần quyết" căn bản, trang chủ đời thứ nhất của Long thần sơn trang Phương Long Kiếm bằng vào"Long thần kiếm quyết" được cải biên từ"Long thần chưởng quyết" đả bại vô số anh hùng trong thiên hạ, bởi vậy cũng có thể biết được uy lực của"Long thần chưởng quyết".
Cất kỹ"Thiên ma sách", điều động chân khí của Thiên ma sách, chiếu theo lộ tuyến vận hành của ma công vận khởi chân khí liên miên bất đoạn. Phương Tử Vũ trong đầu hồi tưởng lại một lượt yếu quyết của"Long thần chưởng quyết", từng câu từng chữ không ngừng hiện lên trong đầu nó. Rất nhanh, đám chữ này tự tổ hợp thành vài bức đồ án hình người, không ngừng diễn luyện các động tác ở trước mắt nó. Phương Tử Vũ nâng tay lên, chiếu theo động tác của những đồ án đó bắt đầu múa theo.
Khi mới bắt đầu nó vẫn phải dựa vào ý chí, đến lúc sau Phương Tử Vũ hoàn toàn bằng vào cảm giác diễn luyện bộ chưởng pháp này, trong lòng dường như ẩn dấu cái gì đó, có một loại"không buồn không vui" cảm giác.
Một lần lại thêm một lần, đây đã là lần thứ năm diễn luyện bộ chưởng pháp này, đợi đến khi chưởng pháp kết thúc, nó vẫn không dừng lại, trở về thức đầu tiên lại diễn luyện thêm một lần nữa.
Nếu như lúc này Bách Kiếp mà có mặt ở đây, nhất định sẽ khiếp sợ không thôi.
Từng đạo từng đạo chưởng phong từ Phương Tử Vũ quyền chưởng phóng ra, quét qua ngọn đèn treo trên tường khiến cho nó không ngừng lay động. Chưởng phong xuất thể, điều này tuyệt không phải một tên mới học vũ kỹ có thể làm được, càng không nói Phương Tử Vũ mới là ngày đầu tiên tập võ, tuyệt đối là một cái kỳ tích, hơn nữa còn là kỳ tích chưa từng có từ trước đến nay.
"Vù vù." Tiếng quyền chưởng rốt cuộc nhỏ dần rồi biến mất.
Phương Tử Vũ hai tay chắp sau lưng, ngửa mặt lên trần phòng hai mắt nhắm chặt, mái tóc dài không gió tự bay. Một lúc lâu sau, Phương Tử Vũ mới chậm rãi mở mắt, nhất thời hai đạo ánh sáng chợt léo lên rồi biến mất.
Nhớ lại yếu quyết của"Long thần quyết" một lần nữa, Phương Tử Vũ trong lòng sinh ra một loại minh ngộ, có một loại cảm giác lập địa thành phật. Phương Tử Vũ tự biết tâm cảnh của bản thân lúc này lại đột phá một nấc nữa, quan sát công lực trong cơ thể nhưng vẫn không gia tăng. Phương Tử Vũ không khỏi âm thầm cười khổ, cứ tiếp tục như thế này thì tinh thần tu vi của nó và công lực bản thân sẽ không tỉ lệ với nhau, điều này cũng giống như một người với thân thể của trẻ mới sinh đã có tư tưởng của lão già bảy tám mươi tuổi, kẻ đó tuyệt đối là một cái quái thai.
Sửa sang lại ý nghĩ trong lòng, Phương Tử Vũ quét mắt đảo qua tầng bảy một lần nữa, cho đến khi xác định không bỏ sót bộ sách nào cả mới chậm rãi bước lên bậc thanh tầng thứ tám.
Tầng thứ tám, là tầng cao nhất mà Phương Tử Vũ có thể đi đến, bên trong cất giữ lịch sử của một số môn phái tu chân giới, binh khí phổ- bài danh binh khí pháp bảo trong thiên hạ, những truyện hoang đường kỳ lạ của thần châu đại địa, thiên hạ kỳ trân dị thú…….
Nhớ tới đại mãng và bông hoa ngũ sắc kỳ quái trong cái động trên Côn Lôn sơn, Phương Tử Vũ đầu tiên đi về phía giá sách đề tên:-- Kỳ trân dị thú.
Không biết đã trải qua bao lâu, Phương Tử Vũ rốt cuộc xem xong tất cả những cuốn sách viết về kỳ trân dị thú. Bây giờ nó rốt cuộc đã biết con cự mãng lúc trước có tên là"Hỏa vân huyết mãng", ba ngàn năm thành hình, ba ngàn năm kết đan, tu luyện thêm ba ngàn năm nữa mới có thể hóa xà phi thăng. Trong sách nói, Hỏa Vân huyết mãng xếp thứ mười sáu trong thiên hạ hung thú, trong thư có viết:-- Hỏa vân huyết mãng, thân dài ba mươi thước, cao khoảng một thước, theo tu vi gia tăng thân thể cũng theo đó mà tăng trưởng. Trời sinh tính hung hãn, bất kỳ sinh vật nào rơi vào phạm vi của nó đều thành thức ăn cho nó. Tu luyện sáu ngàn năm trong thể nội sẽ kết xuất một viên nội đan, giống như viên ngọc đỏ như máu, thuộc hành Hỏa trong ngũ hành bá đạo vô cùng, kẻ nào có được đan này phải cẩn thận. Mãng này da bền chắc vô cùng, chế thành áo giáp có thể thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập. Xương của nó cũng cứng rắng vô cùng, là thượng giai tài liệu cho tu chân giả luyện chế pháp khí. Răng nanh có kịch độc, chỉ cần một giọt độc dịch có thể độc ch.ết vô số người. Con mắt có thể làm thuốc, làm tài liệu luyện đan. Xà này cực kỳ hiếm thấy, từ thời hồng hoang đến nay chỉ thấy xuất hiện một đầu, bị tu chân giả lúc đó giết ch.ết. Chỉ là, Hỏa vân huyết mãng trời sinh hung hãn hơn nữa đao thương bất nhập, giết nó rất khó. Đương thời tu chân giả tử thương vô số mới có thể giết ch.ết được nó…….
Trong sách rất ít thông tin về Hỏa vân huyết mãng, nhưng cũng đã khiến cho Phương Tử Vũ vô cùng thỏa mãn. Tìm kiếm hết tất cả các bộ sách nhưng vẫn không có quyển nào ghi lại về đóa hoa ngũ sắc kia, Phương Tử Vũ âm thầm thở dài, xoay người đi đến giá sách kế tiếp.