Chương 66: Toàn dân giai binh
Giết chóc, giết chóc điên cuồng.
Phương Tử Vũ đã muốn làm điên cuồng, giết chóc là ý nghĩ duy nhất.
Mặc kệ là người hay là vật chỉ cần hắn có thể nhìn thấy đều phải giết! Vô (không)! Xá (tha)!
Nhìn Phương Tử Vũ hung bạo tiến lên, mỗi một đao hắn đánh ra đều có hai người bị chặt ngang người. Một cảm giác sợ hãi dâng lên từ trong nội tâm mọi người. Cỗ khí tức chấn nhiếp lòng người kia giống như đã tiến nhập vào trong tâm lý của mọi người cho đến lúc này mới phá phong mà ra. Rất nhiều người đang run rẩy, sợ hãi thật sâu nhìn lãnh huyết ma vương Phương Tử Vũ.
Phương Tử Vũ cảm giác ngoại giới nơi nơi tràn ngập màu đỏ. Hơn nữa ở sâu trong nội tâm đối với loại huyết sắc đỏ tươi này, hắn thậm chí có một loại kích thích đi sáng tạo ra loại màu đỏ này, hắn muốn đi giết chóc điên cuồng, muốn giết sạch mọi người.
Đây là màu của máu sao? Máu đẹp quá, màu đỏ đẹp quá a! Ở trong lòng hắn thầm tán thưởng, nhưng một cảm giác bi thương cũng dâng lên trong lòng hắn, vô tận bi thương giống như từ viễn cổ từ từ chảy đến, giống như trải qua vô số năm tháng tang thương lắng đọng lại ở sâu trong nội tâm hắn.
Mọi người trên chiến trường cũng bị tâm trạng tuyệt vọng sợ hãi kia biến thành vô tận ba ai, không thể khống chế tâm trạng thương tâm, trong thiên địa bi ý giống như mênh mông vô biên vô hạn.
Lăng Hào ở bên ngoài trận vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tử Vũ, ánh mắt biểu lộ một chút kính nể, một chút ghen tị, cũng có một chút hận ý.
Phương Tử Vũ, ngươi rốt cuộc là loại người gì?
Một người, chỉ có một người lại có thể ngăn cản hoàn toàn hai vạn đại quân, thậm chí giết hai vạn người kêu cha gọi mẹ, chạy trốn khắp nơi.
Chiến trường hoàn toàn trở thành sân khấu của một mình Phương Tử Vũ, mặc hắn một mình tận tình độc diễn. Mọi người chẳng qua chỉ là con rối gỗ, con rối gỗ vận mệnh của bản thân đều nằm trong tay kẻ khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao khí của Phương Tử Vũ chém thân thể mình thành hai nửa mà vô lực phản kháng.
Nhìn Phương Tử Vũ đang điên cuồng, khóe miệng Lăng Hào lộ ra ý cười chua sót và bất đắc dĩ, nhẹ giọng lẩm bẩm:"Phương Tử Vũ…"
Dùng sức hít vào một hơi, Lăng Hào khôi phục lại vẻ thong dong như trước, xoay người hướng người cầm cờ (huy kì thủ: dùng cờ để truyền đạt mệnh lệnh) phía sau trầm giọng nói:"Lệnh cho tất cả đại quân nhân mã, không quản trả giá hết thảy phải giết ch.ết Phương Tử Vũ". Cắn chặt hàm răng, Lăng Hào gằn từng tiếng:"Người này tuyệt đối không thể lưu lại".
Người cầm cờ ở phía sau có chút sửng sốt, sau đó liền huy cờ ra lệnh toàn diện tiến công Phương Tử Vũ. Đúng lúc này, một gã phó tướng bên cạnh Lăng Hào bỗng nhiên chỉ hướng Đông Hải thành kêu lên:"Tướng quân, mau nhìn!"
Lăng Hào theo ngón tay của phó tướng đang chỉ nhìn về phía Đông Hải thành, chỉ thành cửa thành Đông Hải mở rộng ra, gần như tất cả tướng sĩ và dân chúng trong thành đều tràn ra ngoài thành, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí, thậm chí một ít hài đồng và lão nhân cầm tảng đá trong tay lao về phía hai vạn quân của Lăng Hào.
Thì ra khi Từ Ngạo Thiên, Phương Tử Vũ và thiết huyết kỵ đều lâm vào vòng vây của địch, quân dân toàn thành nhìn thấy đã sớm nhẫn nại không được, đúng lúc đó Lý Phong kêu lên:"Mẹ ôi, hai vị chủ công vì chúng ta mà đi ra ngoài liều mạng, chúng ta lại phải ở trong này nhìn bọn họ chịu nhục, lão tử nhìn không được, người nào có tâm huyết có lương tâm đều cùng lão tử lao ra liều mạng!"
Tướng sĩ và dân chúng toàn thành đã sớm bị tinh thần thấy ch.ết không sờn của đám người Từ Ngạo Thiên cảm động, ở dưới lời nói của Lý Phong lại càng chộn rộn như kiến bò trên chảo nóng, chờ sau khi cửa thành mở rộng gần như nhân mã toàn thành tất cả đều xuất động, mọi người giơ tảng đá, mộc côn trong tay, hô to:"Chủ công, chúng ta đến đây!"
"Ai cũng đừng nghĩ đoạt đi nhà của chúng ta!"
"Vì gia đình mà chiến!"
"Vì chủ công mà chiến!"
…
Tiếng hô to liên tiếp không dứt bên tai, tất cả binh lính, dân chúng bên trong thành Đông Hải ùn ùn lao về phía chiến trường.
Trên chiến trường bọn lính của Lăng quân đã sớm bị Phương Tử Vũ dọa cho khiếp đảm lại thấy tình thế như vậy đều bỏ chạy tán loạn, không ai cho rằng đây là một hành vi đáng xấu hổ, dưới tình huống như vậy mà lựa chọn chạy trốn là sáng suốt nhất.
Lực lượng của dân chúng là cường đại nhất.
Lăng Hào lắc đầu cười khổ, hắn biết mình đã thua, hơn nữa là thua hoàn toàn. Thua bởi lực lượng của dân chúng, thua bởi sự điên cuồng của Phương Tử Vũ, càng thua bởi trí kế (trí tuệ và mưu kế) của Từ Ngạo Thiên. Khó trách Từ Ngạo Thiên lại dám lấy lực lượng của hơn một trăm người mạnh mẽ ngăn cản hai vạn đại quân, thì ra hết thảy đã sớm nằm trong kế hoạch của hắn.
Từ Ngạo Thiên không phải thằng ngốc, dựa vào hai ngàn người chống lại hai vạn đại quân là tuyệt đối không có khả năng đánh thắng, cho nên hắn sớm đã nghĩ đến mượn lực lượng của dân chúng. Tuy rằng hắn thật sự không đành lòng liên lụy đến dân chúng, nhưng hắn cũng biết, muốn đánh thắng trận này chỉ có thể dựa vào lực lượng của mấy vạn dân chúng trong thành.
Từ Ngạo Thiên lấy một trăm kỵ binh ngạnh kháng hai vạn đại quân, mặc dù biết rõ là đi chịu ch.ết, nhưng hắn biết chỉ có như vậy mới có thể kích phát ý chí chiến đấu của dân chúng, khiến cho bọn họ sinh ra đồng tình, nói cách khác kết cục này đã sớm nằm trong tính toán của Từ Ngạo Thiên.
Từ Ngạo Thiên cũng dự đoán được bản thân thực sự có thể chiến tử sa trường, nhưng hắn không oán không hối hận. Chẳng qua hắn không nghĩ tới, bởi vì mình gặp chuyện đã khơi dậy ma tính trong cơ thể Phương Tử Vũ, khiến cho hắn đại phát cuồng tính, huyết tiên tứ phương.
Lăng Hào lắc lắc đầu, cười khổ nói:"Từ Ngạo Thiên, Phương Tử Vũ, các ngươi đã thắng, Lăng Hào ta thua tâm phục khẩu phục". Dứt lời, Lăng Hào phi thân lên ngựa, kéo cương ngựa nói:"Minh Kim, rút quân".
Lăng Hào không hổ là nhất đại danh tướng, tới thong dong, đi cũng tiêu sái. Có thể thả thì thả, có thể thu thì thu, biết rõ bại cục đã định, ở lại hy sinh vô ích không bằng tạm thời lui lại bảo tồn thực lực.
Quay đầu lại nhìn Từ Ngạo Thiên đã hôn mê đang được thiết huyết kỵ bảo vệ và Phương Tử Vũ còn đang điên cuồng chém giết, Lăng Hào bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, kéo mạnh dây cương quát:"Đi!". Theo con đường lúc trước đến chạy vội đi.
Một trận chiến lại có kết cục kịch tính như một vở kịch.
Một trận chiến ngoài thành Đông Hải được ca ngợi là thiên cổ danh chiến lưu danh sử sách. Từ Ngạo Thiên, Phương Tử Vũ dẫn một trăm thiết huyết kỵ chống lại hai vạn đại quân của Lăng Hào, cuối cùng bức lui đại quân của Lăng Hào. Tuy rằng bức lui đại quân là công lao của quân dân toàn thành, nhưng khi tới miệng những người không biết, hoàn toàn đều là do bản lãnh của Từ Ngạo Thiên, Phương Tử Vũ và thiết huyết kỵ dọa cho Lăng Hào vỡ mật, không dám tái chiến.
Trong đó, hơn một trăm thiết huyết kỵ đến cuối cùng chỉ còn lại mười hai người, mười hai người này từ nay về sau lại được quân dân toàn thành Đông Hải ca ngợi là"Anh hùng thập nhị vệ", mà Từ Ngạo Thiên đãchịu trọng thương ở trong trận, sunh tử không rõ. Thập nhị vệ còn sống và Phương Tử Vũ đều là vết thương đầy mình, toàn thân trên dưới không có chỗ nào hoàn hảo, khi cởi quần áo ra khiến người ta không nỡ nhìn.
Cũng chính là một trận chiến này, đã khiến danh vọng của Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ được đẩy lên đỉnh điểm trước này chưa từng có, đám người ngày xưa như Gia Cát Lượng, Tư Mã Ý, gần đây như Vũ Văn Hóa, Vương Bạc, Từ Viên Lãng toàn bộ đều bị gạt sang một bên.
Đông Hải thành, thành nhân gian yên vui cuối cùng, chiếc nôi chạy nạn của nạn dân, hy vọng duy nhất của dân chúng. Vô số người đều chạy về Đông Hải, không tới ba ngày nhân số của Đông Hải thành đã tăng vọt đến mức xưa nay chưa từng thấy, sau năm ngày các thôn trang, tiểu trấn xung quanh Đông Hải tất cả đều là đầu người di chuyển.
Binh lực của Đông Hải lập tức nhảy vọt từ hai nghìn người đến một vạn năm nghìn nhân mã, đây là do Lý Phong và Lãnh Vô Tâm tiếp thu tác phong"Trữ tinh vật lạn" của Từ Ngạo Thiên, từ đó chọn lựa kỹ càng tuyển ra.
Thiết huyết kỵ một trận chiến thành danh, vô số người đều lấy việc gia nhập thiết huyết kỵ làm mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời, sau khi trải qua lựa chọn nghiêm khắc, thành viên của thiết huyết kỵ được mở rộng tới ba trăm người. Bởi vì Từ Ngạo Thiên vẫn hôn mê bất tỉnh, mà Phương Tử Vũ vẫn một mực ở bên cạnh Từ Ngạo Thiên không thể phân thân, cho nên nhiệm vụ huấn luyện thành viên mới của thiết huyết kỵ đều dồn lên người"Anh hùng thập nhị vệ".