Chương 7

Tiểu Miêu hét thảm một tiếng bị một đống đồ vật đánh bay từ cửa sổ đi ra ngoài. Thông Thông từ đáy giường nhô đầu ra trợn mắt hốc mồm nhìn phương hướng con mèo lớn bay ra, rồi sau đó giương mắt hạt châu nhìn một chút Sâu ngồi ở trên đầu mình,Sâu đang gục ở trên đầu của hắn dùng lông vuốt cười đến ngửa tới ngửa lui, tiểu Thông thật sợ hắn té xuống, nhưng mà cũng thề,chiêu đó của sâu đại tiên hắn không học xong sẽ uổng cuộc đời này.


Con mèo đáng thương kia một thân mực đen,còn biến thành một con hắc miêu ướt đẫm,Tiểu Miêu ở bên ngoài bị ủy khuất tự nhiên về nơi chủ tử mình, mà chủ tử nó là Bắc Cung Hiền quý phi.


Chuyện kể rằng chỉ bị Sâu tưới một thân mực nước và nước trà mèo con lủi trở về bên cạnh chủ nhân của mình.


Bắc Cung Hiền quý phi vừa nhìn thấy sủng vật của mình biến thành bộ dáng thế này liền nóng nảy, phải biết rằng đả cẩu cũng phải nhìn chủ nhân, nàng ở trong cung địa vị gần với hoàng hậu, không có người không dám để mặt mũi cho nàng như thế.


Hiền quý phi để cho cung nữ tắm rửa cho trắng mèo,bọc quanh khăn lông,mèo trắng còn đang phát run.
“Phản rồi phản rồi, lại có người dám không chừa mặt mũi cho bổn cung, các ngươi đi ra ngoài tr.a cho ta là ai không có mắt như vậy? Bọn họ chẳng lẽ không biết Mạc Mạc là sủng vật bổn cung yêu mến sao?”


“Nương nương, chúng ta mới vừa rồi có thấy,mực nước trên người Mạc Mạc hình như là hương mực hoàng thượng dùng, không giống những loại người bên cạnh thường dùng.”


available on google playdownload on app store


“Hoàng thượng? Điều này sao có thể? Hoàng thượng lúc này bởi vì công vụ nên ở ngự thư phòng, hơn nữa mấy ngày nayngài cũng ở tại nơi đó,Mạc Mạc chạy không được xa như vậy. Làm sao gặp được hoàng thượng?”
“Nghe phía dưới người ta nói hoàng thượng ngày hôm qua mới trở về.”


“Nhưng lúc này hoàng thượng không ở đó.”
Bây giờ chưa tới giữa trưa, hoàng đế lâm triều sợ cũng chưa xong.
“Cái này.......”
Thái giám quản sự trong cung Hiền quý phi do dự một chút,rồi đem mọi người trong phòng đuổi ra ngoài, lúc này mới nói chuyện.


“Nghe nói ở tẩm cung hoàng thượng nuôi một nam hài, không lâu trước đó là Lâm đại nhân đưa cho.Hoàng thượng tối hôm qua cũng là cùng nam hài kia cùng nhau trôi qua. Sợ là đứa bé kia nghịch ngợm trêu Mạc Mạc.”
“Ghê tởm lão già kia, ngươi đi điều tr.a thêm hoàng đế hiện tại ở nơi đâu.”


Hiền quý phi nhíu lại ánh mắt tà ác,trong đầu bắt đầu tính kế.
Hiền quý phi phái ra người tr.a chỉ chốc lát sau liền hồi báo nói, hoàng thượng lâm triều xong liền vào thư phòng, sợ là xế chiều cũng sẽ không ra ngoài.


Hiền quý phi lúc này mới lớn gan,ôm lên sủng vật mình cưng chiều, tìm tới cửa hưng sư vấn tội.


Hiền quý phi vào tẩm cung hoàng thượng, đi lên liền hỏi là ai đánh mèo của nàng, thái giám cung nữ trong cung ai cũng không dám gánh cái tội coi thường chủ nhân này, nhưng vừa rồi quả thật có người thấy mèo trắng một thân mực đen từ tẩm cung chạy ra, hơn nữa có người thấy nghiên mực và bình trà là từ trong phòng ngủ ném ra, lúc này tất cả mũi nhọn chỉ hướng duy nhất đứa bé Hồ Tiểu Bạch ở phòng ngủ đợi hoàng đế.


Hiền quý phi nói muốn tìm đứa bé kia hỏi vài câu,người trong cung không dám cản, không thể làm gì khác hơn là gắng gượng đi gọi Tiểu Bạch.


Chuột trắng nhỏ Thông Thông trốn vào dưới giường ch.ết sống không chịu đi ra ngoài, hắn ngửi được mùi con mèo trắng kia,còn nghe được tiếng kêu của nó,đã sớm bị dọa cho bể mật gần ch.ết, cho nên không có làm dụng cụ thay Sâu đi bộ,Sâu trốn sau tai Tiểu Bạch cùng đi ra tới, Tiểu Bạch có sâu thêm can đảm cái gì cũng không sợ.


“Chính là ngươi đánh mèo của ta?”
“Là nó khi dễ Tiểu Thông trước.”
“Tiểu Thông.”
“À, là chủ tử, đó là hoàng thượng ban thưởng cho hắn một con chồn bạc nhỏ.”
“Ta hỏi ngươi sao.”
Bên cạnh một thái giám giúp đỡ Tiểu Bạch bị quát lớn.


Hiền quý phi bảo thuộc hạ ôm còn mèo trúc từ giỏ trúc ra.
“Ngươi nhìn xem bảo bối của ta bị dọa đến bây giờ còn đang run rẩy, ngươi nói đi làm sao bây giờ?”
Tiểu Bạch nhìn con mèo trắng kia đột nhiên đi tới.
“Nàng thật xinh đẹp a.”


Tình cảm đó là một con con mèo cái, Tiểu Bạch bị người ta mê hoặc. Sâu hổn hển nhắc nhở sau tai.
“Không nên đi qua, không nên đi qua, người đàn bà kia đối với ngươi không yên lòng a.Một con mèo bình thường như vậy, nó không xứng với ngươi.”
“Nó thật xinh đẹp,da lông thật trắng,thật trơn.”


Bất kể nói gì,Tiểu Bạch cũng chỉ nhìn vào con mèo trắng. Nói lời này xong Tiểu Bạch đã tiến tới trước người mèo trắng, Tiểu Bạch tươi cười – quyến rũ nhìn ánh mắt mèo trắng kia.
“Chào, ta tên là Tiểu Bạch, ngươi tên gì? Ta muốn làm bạn với ngươi được không?”


Sâu tức giận thét lên,đây là lúc nào hắn còn tự giới thiệu mình, hơn nữa còn bằng phương thức này đi tới. Thật là đủ mất mặt.


Mèo trắng nhìn Tiểu Bạch một cái, một con yêu hồ,rồi lại nhìn sau hắn có Sâu đại tiên đắc đạo, mèo trắng lập tức dự cảm đến mình kiện sai tình huống, chủ tử nàng hôm nay tới không phải chỗ tốt, thấy tình thế không được mèo trắng thoát khỏi trong ngực chủ tử xoay người bỏ chạy bặt vô âm tính.


Tiểu Bạch thằng ngốc hài tử kia còn muốn đuổi theo, bị Hiền quý phi phái người ngăn cản,dám trước mặt hù dọa sủng vật của nàng bỏ chạy, lần này Hiền quý phi tựa hồ đã tìm được một lý do hỏi tội.


Hiền quý phi đi đến phía trước, một bàn tay giơ lên mắt thấy sẽ phải rơi vào trên mặt Tiểu Bạch, mọi người không đành lòng nhắm hai mắt lại, nhưng một cái tát kia chậm chạp không có rơi xuống.
Chỉ thấy Hiền quý phi giơ cao tay dừng ở giữa không trung giống như là bị cái gì giữ lại.


Hiền quý phi cảm giác tay mình ở giữa không trung bị cái gì nhìn không thấy được chặn lại, nhưng cứ như vậy thu hồi thì cảm thấy đã mất mặt mũi, cho nên cái tay không biết để đâu,không thể đi xuống, thu hồi lại không cam lòng.
“Nương nương?”


Bên cạnh không biết ai kêu một tiếng, phá vỡ lúng túng này.
Hiền quý phi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quát to lên.
“Có quỷ! Đứa nhỏ này trên người có đồ không sạch sẻ, bắt hắn đè lại cho ta.”
Mấy thái giám và cung nữ xông tới.


Bạch Bạch đứng ở nơi đó cũng không biết phải chạy đường nào.
Sau tai Tiểu Bạch Sâu lên tiếng nhắc nhở.
“Tiểu Bạch chạy mau đi.”


Tiểu Bạch xoay người hướng cửa chạy đi, mấy thái giám đuổi theo,mới đến bên cạnh hắn cũng không biết bị cái gì chặn lại rồi sau đó bay ra ngoài,Bạch Bạch điên cuồng chạy ra một đường ra cửa cung,cho đến sâu gọi ngừng.


“Tốt lắm tốt lắm, không cần chạy nửa, không có ai đuổi theo tới. Đến bên phía sau hòn non bộ kia nghỉ ngơi một chút.”
Bên hồ có một ngọn núi giả,Bạch Bạch ngồi xuống phía sau núi giả.
“Sâu, người đàn bà kia thật hung dữ.”


“Đúng vậy, còn rất không nói lý, cái gì gọi là có đồ bẩn,Sâu rõ ràng là một con Sâu bồng bềnh xinh đẹp, dám nói xấu Sâu thật nên cho nàng một cái tát kia áp vào mình trên mặt mình.”
“Sâu,cám ơn ngươi đã cứu ta.”


Thì ra mới vừa rồi là Sâu dùng thuật định trụ giữ tay Hiền quý phi, đánh bay bọn người đuổi theo .


“Quên đi, ta mới không phải cứu ngươi, ta đứng ở bên tai ngươi,nàng cho một cái tát xuống tới ta nhất định rơi xuống ta là tự cứu mình thôi hừ.Nữ nhân xấu, ngươi nói xem có cần chỉnh nàng ta hay không? Bất quá lần này thảm,xảy ra chuyện như vậy nhất định kinh động rất lớn.”


Sâu suy nghĩ sâu xa nhảy đến trên mặt đất,bò đến mép nước.
Tiểu Bạch cũng đến mép nước nhìn cái bóng của mình làm bộ suy nghĩ sâu xa, nhưng thật ra là đang nhìn cá trong nước , đột nhiên một con cá lớn nổi trên mặt nước bắn tóe, Tiểu Bạch một thân đầy nước.


Sâu thương hại nhìn Bạch Bạch một cái, thật là Tiểu Bạch,có thể thấy được ngay cả đám cá cũng biết hắn dễ bắt nạt.


Bạch Bạch rất không cam tâm, lấy tay đi vỗ cá trong nước,cá bơi ra bên ngoài khỏi vài mét. Tiểu Bạch không chút nào suy nghĩ đuổi tới, đáng tiếc là một chút phía trước chính là mặt hồ, nước ngập mới nhớ tới mình không biết bơi.


Tiểu Bạch ở trong nước vùng vẫy,la cứu mạng,Sâu ở bên bờ đảo cặp mắt trắng dã. Quyết định để hắn uống thêm mấy ngụm nước nữa mới cứu hắn,để cho hắn mở ra trí nhớ.


Bạch Bạch ở trong nước từ trên xuống dưới, tiếng la từ từ nhỏ đi,Sâu mới muốn ra tay cứu hắn,liền thấy hoàng đế mang theo mấy người chạy tới,Sâu vội vàng trốn đi.
Hoàng đế hạ lệnh cho người xuống nước cứu Tiểu Bạch lên bờ.


Lên bờ,Tiểu Bạch ho khan không ngừng, sắc mặt tái nhợt, thấy vậy hoàng đế lại đau lòng.
Hoàng đế kéo Tiểu Bạch vào trong ngực, không ngừng an ủi.
“Tiểu Bạch, ngươi làm sao ngu như vậy, hết thảy có trẫm làm chủ cho ngươi, ngươi cần gì tự sát đây?”


Bạch Bạch tính mở miệng phản bác,hắn mới không có luẩn quẩn trong lòng,hắn là đuổi theo cá đuổi tới xuống nước, không phải muốn tự sát. Sâu bò vào nơi gần lỗ tai hắn,ngăn lại lời hắn muốn nói.
“Tiểu Bạch nghe ta, không nên đáp lời, nhanh khóc đi, khóc đến càng bi thảm càng tốt.”


Tiểu Bạch dụng tâm ngữ truyền âm hỏi.
(“Ta không khóc nổi a.”)
“Không khóc nổi, ngươi nghĩ một chút hồ ly Bính Bính tại sao hơn ngươi, nghĩ một chút ba mẹ tại sao bỏ lại ngươi, nghĩ ngươi một chút tu hành mấy trăm năm vẫn chỉ là bộ dáng hài đồng ngươi không thấy quá bất công sao?


Sâu bắt đầu dẫn dắt dạy dỗ, kích thích thần kinh thô của Tiểu Bạch .
Tiểu Bạch cau lỗ mũi.
“Oa oa oa!”


Tiểu Bạch khóc đến bi thảm,không phải vì ba mẹ,hay tu hành của mình, mà là khóc đối tượng thầm mến của mình hồ yêu Bính Bính, nó tu hành thời gian không dài bằng mình,hiện tại đã tu thành dáng ngoài mỹ nữ,còn hắn vẫn bộ dáng hài tử,Bính Bính luôn là nói hắn không xứng với nó, hiện tại càng thêm không xứng. Hắn muốn kết bạn với hắn oa oa.


“Tại sao nói ta không xứng, ta chỉ muốn một người yêu ta, tại sao cũng xem thường ta khi dễ ta oa oa oa!”
“Có trẫm ở đây, sau này sẽ không có người khi dễ ngươi.”


Đừng bảo là nước mắt Tiểu Bạch uổng phí, ngày thứ hai đã nghe nói nữ nhân của hắn khi dễ Tiểu Bạch bị hắn cấm túc tại trong cungmình, hoàng thượng kể từ ngày đó đều đúng giờ trở về tẩm cung, mỗi đêm cái gì cũng không làm chỉ ôm Bạch Bạch ngủ chung, lời ngon tiếng ngọt đến Sâu không muốn nghe, vừa nhìn hoàng đế đi vào hắn liền mang theo chuột trắng nhỏ chạy ra ngoài tiến hành thám hiểm hoàng cung.


Rồi hãy nói Hiền quý phi kia bị cấm cung đương nhiên không cam lòng, ngoài mặt rất đàng hoàng ở trong đình nhưng bên trong ngầm cho thủ hạ báo cho người nhà nàng dùng ngân lượng chiêu dụ cao nhân đắc đạo.


Sau khi tất cả chuẩn bị thỏa đáng,Hiền quý phi liền đưa cha và huynh trưởng có vị trí quan trọng cùng đi tìm hoàng thượng.


“Hoàng thượng,chàng nhất định phải nghe lời nô tì, đứa bé bên cạnh chàng thật sự là yêu quái,ba người thuộc hạ của ta có thể làm chứng, ngày đó nô tì đang định đánh hắn, đột nhiên không biết bị thứ gì ngăn lại, ba người đuổi theo hắn còn bị đồ không sạch sẽ đồ làm văng ra, nô tì tuyệt không phải nói chuyện giật gân,có nhân chứng ở chỗ này, nếu vạn tuế không tin, chỗ này thiếp có tìm tới ba cao nhân,cùng đứa bé kia gặp mặt một lần thì biết nô tì nói thật hay giả.”


Hoàng đế nhìn một chút trận thế này, pháp sư đạo nhân cũng mời tới,cha và huynh trưởng của nàng đều là quan lớn trong triều,hôm nay đã kéo chỗ dựa tới,hôm nay không để cho nàng thấy Tiểu Bạch tựa hồ hắn không nể mặt hơn nữa trong lòng có quỷ.


Thôi,nếu pháp sư cũng tới, không bằng để cho bọn họ gặp Tiểu Bạch một lần, là người hay là yêu hôm nay cũng có thể che lại miệng của bọn hắn.
Trước khi đoàn người Hoàng đế tiến vào tẩm cung, Tiểu Bạch đang cùng chuột trắng nhỏ nằm ở trên thạch đài nói lý tưởng.
Chuột trắng nhỏ nói.


“Sau này ta muốn làm Chuột vương vĩ đại nhất, một con Lão Thử không sợ mèo. Còn ngươi”
Tiểu Bạch nhìn đám mây.


“Lý tưởngTa không có nghĩ tới, mấy trăm năm trước ta muốn bay,sâu nói ta bay lên rồi cũng nhất định sẽ té, trước mấy thập niên ta nghĩ Bính Bính, bởi vì hắn thật xinh đẹp. Nhưng là hắn không thích ta,chê ta đần, mấy năm trước ta nghĩ muốn học bơi,nhưng là đến nay cũng không còn học xong.”
“Ừm!”


Tiểu Thông chỉ đáp một tiếng,muốn nói ngươi thật là ngu ngốc, nhưng là lại sợ thương tổn tình cảm Tiểu Bạch,cho nên không nói.
“Ta biết ngươi muốn nói ta rất đần, không sao đâu, ta bị nói mấy trăm năm đã thành thói quen, đần chút không có gì, có rất nhiều người bao bọc ta, ha ha.”


Tiểu Bạch chính tốt đẹp ở chỗ này,Sâu hướng về phía lỗ tai của hắn cắn một cái.
“Ai u! Sâu ngươi đói bụng à? Tại sao cắn ta, đau quá.”
“Có người tới, tổng cộng mười hai người, không tốt,có ba pháp sư,Tiểu Thông trở về phòng đi, đợi lát nữa ta sợ không lo ngươi được.”


Chuột trắng nhỏ nhanh chóng chạy trở về gian phòng.
Tiểu Bạch đứng lên nghênh đón mười hai người không phải rất muốn thấy. Hơn nữa thật bất hạnh nhận ra trong đó một nửa.


Hoàng đế loài người, không phải là làm đau hắn, hay là lại gặm cắn trên người hắn,Sâu còn bảo hắn nhẫn nhịn,để cho hắn muốn làm gì thì làm không được chống cự.


Cái kia còn có quý phi,nữ nhân hung ác muốn đánh hắn, còn có ba thái giám ngày đó đuổi theo hắn, người đồng lõa ác nữ.
Đúng, còn có một người là ngày hắn xuống núi đuổi theo hắn không ha, buộc hắn vào hoàng cung loài người là lão đạo sĩ kia.


“Sâu, vị đạo sĩ kia chính là người buộc ta chui vô rãnh thoát nước vào hoàng cung, hắn rất đáng sợ.”
“Đó là ngươi đần, tam thổ bao,xem ta,Tiểu Bạch nghe ta tận lực dựa bên cạnh hoàng đế,tốt nhất nhào vào lòng ngực của hắn.”
“Tại sao? Người đó ta trốn cũng không kịp.”


“Hôm nay ngoại lệ, chỉ có hắn có thể cứu ngươi.”
“Ngươi đánh không lại hắn à?”
“Không phải là, là vì suy nghĩ sau này,không thể làm sáng tỏ mọi chuyện được,đi,đến đó đi.”
Sâu đứng ở sau tai Tiểu Bạch chỉ huy hắn nhích tới gần hoàng đế.


Khó đượcTiểu Bạch nhiệt tình như vậy, gặp mặt nhào lên,mà không phải có chút không cam lòng từ từ đi tới. Hoàng đế vui vẻ ôm hắn vào trong ngực,Tiểu Bạch này vẫn đáng yêu như thế. Cũng là tổng quản thái giám ho khan vài tiếng nhắc nhở hoàng đế, có ít người tới cửa tìm phiền toái, hành động của hoàng thượng rất thiên vị. Quý phi và hai vị hoàng thân sắc mặt đã bắt đầu xám ngắt.


Hoàng đế hiểu rõ, chẳng qua chỉ ôm bả vai Tiểu Bạch.
“Người các ngươi đã thấy,có lời gì muốn sao?”
“Xin vạn tuế tránh ra, tránh cho làm phép trúng ngài, đứa nhỏ này thật không đơn giản.”
Ba pháp sư đứng dậy, đứng vững tư thế làm phép.
Sâu ở bên tai Tiểu Bạch nhắc nhở.


“Tiểu Bạch nhớ kỹ nói gì cũng không muốn buông y phục hoàng đế,phải đưa tay kéo lại.”


Đạo sĩ bắt đầu niệm chú,Tiểu Bạch không phản ứng chút nào,cũng không phải hắn đạo hạnh cao siêu bao nhiêu,mà là ở trong động Lưu Ly cũng không phải là một loại yêu quái,đa số là sắp thành tiên hoặc là không muốn trở thành tiên mới lưu lại đó, nghiêm khắc mà nói đã không tính là quỷ quái,mà thân phận Tiểu Bạch lại càng đặc biệt, chớ quên ba mẹ của hắn đã là thần tiên.


Cái lão đạo sĩ kia từng làm khó Bạch Bạch trước đó.Từng đạo phù dán tại trên trán muốn khai thiên mắt.


Sâu nhìn cử động thì biết người này đạo pháp không hề kém, hắn còn biết khai thiên mắt có thể thấy được nguyên thân Tiểu Bạch còn có nhược điểm,Sâu thật muốn nhắc nhở hắn, nhìn cái gì vậy, không cần uổng phí khí lực, Tiểu Bạch toàn thân đều là nhược điểm,chỉ có thân da lông coi như đẹp mắt.


Hắn không phải là muốn nhìn sao,vậy thì cho hắn nhìn đi, một hai ba, càn Khôn đại chuyển chuyển, Sâu cũng bắt đầu làm phép.


Chỉ thấy lão đạo kia sĩ cầm kiếm gỗ đào trong tay hướng phía hoàng đế thẳng tắp đâm tới, một người thị vệ vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc chắn phía trước hoàng đế dùng bảo kiếm chém đứt kiếm gỗ đào của lão đạo sĩ kia.






Truyện liên quan