Chương 33: Đả kích

“Bi kịch lớn nhất trên đời này chính là người mà bạn vẫn “Nhớ mãi không quên” gần ngay trước mắt nhưng bạn lại không nhận ra người đó, còn xem người đó là kẻ thù mà hung hăng đả kích.”


Câu nói này luôn là châm ngôn của bạn nhỏ Thẩm Chính Thái, nhưng cậu không ngờ rằng, triết lý kinh điển như vậy, cuối cùng có một ngày lại ứng nghiệm trên người cậu.
Chính là như bây giờ—
“Đúng vậy, tôi chính là Linh Phong Hiểu Nguyệt!”


Khi Phong Linh Hiểu thản nhiên như không tung ra một câu sấm sét san phẳng mặt đất như vậy, Thẩm Chính Thái cùng Thẩm Lạc Lê đã cả kinh đến cằm cũng rớt xuống đát.


“Cái cái cái…Cái gì?! Chị chị chị chính là… yêu nữ kia?!” Thẩm Chính Thái trợn tròn mắt, tâm trạng hiện tại của cậu đã kinh ngạc đến không thể diễn tả bằng lời nói nữa rồi, chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình.


Thẩm Lạc Lê lại càng khoa trương hơn mà bật ra tiếng thét chói tai: “Sao sao sao có thế chứ! Chị chị chị nói dối!” Cô bé hoảng sợ chuyển ánh mắt dò hỏi đến trên người Tư Không Tố, giống như khẩn thiết muốn nhận được đáp án phủ định của anh.
Nhưng mà hiện thực luôn tàn khốc.


Tư Không Tố làm ra vẻ như vô tội mà gật gật đầu, thở dài nói: “Cho nên anh mới nói với hai đứa, đây là chị dâu họ đó thôi…”
Tia sáng mong mỏi trong mắt Thẩm Chính Thái cùng Thẩm Lạc Lê nháy mắt đã tiêu tan, lại bị gió cuốn đi lần nữa rồi.


available on google playdownload on app store


“Này, Tư Không Tố, anh đừng có nói bậy!” Một câu trả lời đó rước lấy bất mãn kháng nghị của Phong Linh Hiểu, cô vô cùng khinh bỉ mà trừng mắt liếc anh một cái, “Hừ hừ, tôi đã nói anh là người xấu mà! Hai đứa trẻ nàỵ đầu vốn đã không dùng được rồi, bây giờ còn bị anh hù dọa như vậy, lại càng thêm ngốc hơn nữa.”


Tư Không Tố nhìn cô một cái, cười từ chối cho ý kiến, nhưng trong giây lát khi ánh mắt lia đến trên người Shouta cùng Loli kia liền trở nên sắc bén: “Được rồi, đối với sự kiện “Ám Vô Thương” cùng “Hàn Thủy Không Lưu” hai đứa còn gì muốn nói không?”


“Ách, việc này thật ra là-” Thẩm Chính Thái bừng tỉnh, giành mở miệng trước Thẩm Lạc Lê, “Đúng rồi! Tất cả đều là chủ ý của em ấy!” Cậu gật đầu như đinh đóng cột, không chút do dự chỉ về phía Thẩm Lạc Lê!


Thẩm Lạc Lê không nghĩ tới anh trai mình lại lâm trận phản chiến, nhất thời quá sợ hãi, khó tin kêu lên: “Anh nói bậy bạ gì đó! Rõ ràng là anh nói muốn hợp tác với em, sau đó cùng cướp…”


Thẩm Chính Thái vội vàng ngắt lời cô bé, có chút không để lại đường sống cho cô bé phản bác: “Em gái! Anh biết nguyện vọng lớn nhất cả đời của em chính là gả cho anh họ! Nhưng mà em không thể như vậy…”
“Anh hai, anh đang nói bậy bạ gì đó a!” Thẩm Lạc Lê gấp đến độ liên tục giậm chân.


“…” Phong Linh Hiểu bị trò khôi hài trở mặt đột ngột này 囧 ngã xuống rồi, một câu cũng không nói nên lời.
“Đủ rồi” Cuối cùng chính là Tư Không Tố lấy tay gõ đầu hai anh em một cái, kết thúc trận tranh cãi “trốn tránh trách nhiệm” này.


“Đừng chỉ trích đối phương nữa, cả hai đứa đều có lỗi!”
“Không có!” Nghe thấy câu đó, Thẩm Chính Thái phản ứng cực kỳ kịch liệt, kiêu ngạo đã bị dập tắt trong lòng lại được dấy lên lần nữa, cậu dùng ánh mắt quật cường đối diện với tầm mắt của Tư Không Tố.


“Em không cho là em có lỗi! Anh họ, là đàn ông thì quyết đấu một trận đi!”


Căn cứ theo tiểu thuyết thường miêu tả, khi ánh mắt hai người đàn ông đối địch tiếp xúc với nhau, tiếp theo khoảng không phía trên giữa hai người hẳn sẽ bắn ra những tia lửa dữ dội! Sau đó, trận quyết đấu nhiệt huyết sôi trào bắt đầu!
— Đến đây đi! Anh họ! Để chúng ta quyết một trận tử chiến!


Thẩm Chính Thái tràn đầy chờ mong nắm hai đấm, kích động đến nhiệt huyết sôi trào!


“…” Nào ngờ, Tư Không Tố căn bản không để cậu vào mắt, chỉ dùng ánh mắt không nói gì tương tự mà liếc nhìn cậu một cái, lực chú ý liền chuyển đến trên người Thẩm Lạc Lê, “Lạc Lê, chẳng lẽ em muốn dì biết chuyện em dùng ‘cách này’ để kiếm thêm khoản thu nhập sao?”


Cậu bị lơ đẹp…coi thường…cậu thế mà…ngang nhiên bị coi thường! Thẩm Chính Thái bị đả kích trong nháy mắt liền héo rũ, một bộ dáng đứng thẳng bất động như sắp bị xói mòn vậy.


“Ách…Em hiểu phải làm gì rồi!” Thẩm Lạc Lê quá sợ hãi, trả lời lộn xộn, luống cuống tay chân chạy về phòng, “Em lập tức đi hủy bỏ cái….cái lệnh truy sát kia ngay


Đạt được mục đích, khóe môi Tư Không Tố hơi nhếch lên nụ cười thực hiện được, không nói gì kéo Phong Linh Hiểu còn đang ngẩn người đi theo Thẩm Lạc Lê vào phòng.


Lúc này, chỉ còn lại Thẩm Chính Thái sau một lúc lâu mới từ từ tỉnh táo lại đang phát điên: “Này! Các người đừng coi thường tôi vậy chứ!”
********


Thẩm Lạc Lê dưới ánh nhìn chăm chú của bốn tầm mắt bức người, run rẩy nhập tài khoản cùng mật mã của Ám Vô Thương vào, đăng nhập trò chơi.
Nhưng mà, màn hình trò chơi còn chưa chuyển, Thẩm Lạc Lê đã bị âm thanh nhận được thư riêng “Tích tích tích” vang lên làm giật mình.


“Anh hai làm cái quỷ gì vậy.” Thẩm Lạc Lê không nhịn được nhỏ giọng nói thầm.
Thật vất vả chờ trò chơi chậm chạp vào được, Thẩm Lạc Lê mở hộp thư cá nhân ra, phát hiện bên trong lại chứa đầy thư riêng chưa đọc, tất cả đều được gửi tới đã nhiều ngày.


Mà người gửi thư riêng tới, tất cả đều cùng một cái tên–
Hàn Thủy Thiển Thiển.
Hàn Thủy Thiển Thiển kia gửi nhiều thư riêng cho Ám Vô Thương như vậy làm gì nhỉ? Cô ta thân vơi anh hai từ khi nào thế?
Thẩm Lạc Lê vừa nghi hoặc nhíu mày, vừa chọn mở những thư này.
Thư thứ nhất —


Hàn Thủy Thiển Thiển (5 ngày trước): Ám bang chủ, có đó không?
Thư thứ hai —
Hàn Thủy Thiển Thiển (5 ngày trước): Tôi có chuyện rất gấp cần tìm anh nga, chừng nào thì anh lên?


Hàn Thủy Thiển Thiển (4 ngày trước): Bang chủ anh vẫn không có đây sao? Ách, tôi biết anh bận rộn nhiều việc, nhưng mà khi nào anh lên có thế lập tức trả lời lại tôi không?
…..
………..
Thư thứ n -
Hàn Thủy Thiển Thiển (Hôm qua 23:26): Bang chủ, lâu rồi anh không lên. Người ta rát nhớ anh…
Thư thứ n+1 -


Hàn Thủy Thiển Thiển (Hôm nay): Bang chủ, sao anh còn chưa lên? Việc đó … thật sự là có chuyện rất gấp muốn nói với anh, là về Hàn Thủy Không Lưu cùng tộc Hàn Thủy, khi nào anh lên có thể liên hệ ngay với tôi được không?
….


Phong Linh Hiểu đứng phía sau Thẩm Lạc Lê nhạy cảm chú ý tới Hàn Thủy Thiển Thiển cũng không hề dùng kính ngữ với Hàn Thủy Không Lưu, mà là gọi thẳng tên, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt.


Mà Thẩm Lạc Lê còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trận oanh tạc của những bức thư, đã bị tin nhắn riêng đến từ kênh Trò chuyện riêng làm tỉnh lại.
Nó chọn mở, vẫn là Hàn Thủy Thiến Thiển.


【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Bang chủ! Cuối cùng anh cũng lên rồi, người ta đợi anh rất lâu đó! [biểutượng/phấn khởi]
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Bang chủ, sao không nói gì vậy?
Thẩm Lạc Lê có chút mờ mịt, thật lâu sau mới gửi một dấu chấm hỏi qua.


【Trò chuyện riêng】[Ám Vô Thương]: ?
【Trò chuyện riêng】[Ám Vô Thương]: Có chuyện gì sao?
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Phải!!!
【Trò chuyện riêng】[Ám Vô Thương]: Chuyện gì mà gấp vậy?


【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủyy Thiển Thiển]: Là về Hàn Thủy Không Lưu…Bang chủ, tôi nói thẳng anh sẽ không tức giận chứ?
【Trò chuyện riêng】[Ám Vô Thương]: Không sao, cô cứ nói.
….


Thẩm Lạc Lê kiên nhẫn chờ Hàn Thủy Thiển Thiển nói, quanh co cả buổi, cuối cùng cũng thấy cô ta đi vào vấn đề chính.


【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: ừm, thật ra là thế này…Bây giờ Hàn Thủy Không Lưu bị Tố Dạ Mặc Ảnh xóa trắng rồi, Hàn Thủy Tiểu Tạ cũng bị diệt, mà Ám Nguyệt Vô Biên lại bị xuống một cấp. Tôi sợ bang phái chúng ta không đủ lực lượng để đối kháng với các bang phái khác. Ngộ nhỡ có một ngày bọn họ đột nhiên tập kích chúng ta…Chỉ sợ…


【Trò chuyện riêng】[Ám Vô Thương]: Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?


【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Chuyện Hàn Thủy Không Lưu bị xóa trắng đã làm mất đi uy danh của cô ấy trong lòng Hàn Thủy Tiểu Tạ chúng tôi, hơn nữa gần đây tôi định xây dựng lại Hàn Thủy Tiểu Tạ…Cho nên bang chủ…


【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Đương nhiên tôi cũng là vì lợi ích của Ám Nguyệt Vô Biên! Tôi tuyệt đối không có ý đồ khác! Bang chủ anh đừng hiểu lầm!
……..


Tiếp đó, Hàn Thủy lại nói bóng nói gió rất nhiều câu ám chỉ. Đơn giản là vạch trần một loạt việc xấu mà Hàn Thủy Không Lưu đã làm mang đến phiền phức cho bang phái, còn phân tích sau này cần phải làm những gì, vv… Nói tóm lại, mục đích của cô ta là – bảo Ám Vô Thương ly hôn với Hàn Thủy Không Lưu, cưới cô ta về làm bang chủ phu nhân.


Hầu như ngay cả kẻ ngốc cũng nhìn ra được ý đồ của cô ta, Hàn Thủy Thiển Thiển này, rốt cuộc là đang lừa ai chứ?!


Dù sao Thẩm Lạc Lê cũng là một cô bé suy nghĩ chưa chín chắn, đối mặt với Hàn Thủy Thiển Thiển ‘nhiệt tình như lửa’, nhất thời bị phẫn nộ làm đầu óc hồ đồ, không nói hai lời liền lọc cọc đánh vài chữ gửi đi!
【Trò chuyện riêng】[Ám Vô Thương]: Tôi, chính, là, Hàn, Thủy, Không, Lưu!


Có lẽ là bị những lời này làm kinh sợ, Hàn Thủy Thiển Thiển rốt cục đã im bặt.
Tư Không Tố ở bên cạnh không nói lời nào “quan sát cuộc chiến” lắc lắc đầu, thở dài: “Lạc Lê, em quá nóng vội rồi.”


“Dạ?” Thẩm Lạc Lê bình tĩnh lại, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Tư Không Tố, “Nóng vội gì ạ?”


“Em không nên nói mình là Hàn Thủy Không Lưu sớm như vậy, có lẽ còn có thể lừa ra mục đích thật sự của cô ta.” Tư Không Tố sắc bén chỉ ra sai lầm của Thẩm Lạc Lê. Đây là lý do vì sao vừa rồi anh vẫn không thúc giục Thẩm Lạc Lê ra kênh Thế giới giải thích, bởi vì anh không tin hai đứa em mình lại nghĩ ra thủ đoạn hãm hại “Thâm độc” như vậy, chắc chắn là có kẻ ở sau lưng xúi giục.


Phong Linh Hiểu nhớ lại sự kiện PS (photoshop) đoạn nói chuyện rất lâu trước đó lần đầu tiên có chút tán thành mà gật đầu: “Rất có lý, có lẽ trận đuổi giết gì gì đó này chính là do Hàn Thủy Thiển Thiển kia châm ngòi ly gián gây ra. Đương nhiên các người cũng có trách nhiệm “


Gân xanh trên trán Thẩm Lạc Lê nổi lên, nhưng e ngại Tư Không Tố không tiện lên cơn, chỉ đành từ bỏ.
Phía bên kia, Hàn Thủy Thiển Thiển bắt đầu liều mạng giải thích.
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiến Thiên]: Ách…


【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Bang chủ phu nhân chị đừng hiểu lầm!!! Vừa rồi ý của tôi không phải như vậy!!!
…….
Người nhạy cảm sẽ phát hiện ngay, xưng hô của Hàn Thủy Thiển Thiển với Hàn Thủy Không Lưu đã thay đổi…


Thẩm Lạc Lê đang định gõ câu tiếp theo “Vậy ý cô là gì” qua, lập tức bị Tư Không Tố ngăn cản.
Anh nói: “Để cho anh.”
Thẩm Lạc Lê đương nhiên ngoan ngoãn nhường chỗ ngồi.
Tư Không Tố hơi híp hai tròng mắt hẹp dài, bắt đầu tiến hành cuộc chiến giằng co với Hàn Thủy Thiển Thiển.


【Trò chuyện riêng】[Ám Vô Thương]: Ha~ cô không cần kích động như vậy, vừa rồi là gạt cô thôi, tôi không phải Hàn Thủy Không Lưu.
Đối phương dường như lại sửng sốt hơn
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Ách?


【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Bang chủ anh xấu quá đi! Lại còn chọc tôi!!! >///
【Trò chuyện riêng】[Ám Vô Thương]: Có lỗi quá, a ha~ đùa một chút thôi mà.


【Trò chuyện riêng】[Ám Vô Thương]: Chuyện kia, vừa rồi cô nói rất có lý. Thật ra tôi cũng bất mãn ả Hàn Thủy Không Lưu kia lâu rồi, nhưng e ngại Hàn Thủy Tiểu Tạ nên mới không nói gì.
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Thật vậy sao?! Thì ra bang chủ anh cũng…


【Trò chuyện riêng】[Ám Vô Thương]: Ừm, cô đừng nói với cô ta nha.


【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Tất nhiên! Tôi cũng thấy chướng mắt ả đó lâu rồi, luôn tự cho là đúng, kiêu ngạo tự phụ. Lúc nào cũng sai khiến người khác làm cái này cái nọ, ả nghĩ ả là ai a! Thật sự là làm cho người ta chán ghét! Hắc hắc, bang chủ, kể cho anh nghe thực ra chuyện tấm hình PS lần đó là tôi cố ý làm lộ ra đó.


Nhìn Hàn Thủy Thiển Thiển đầy bụng bực tức, Thẩm Lạc Lê tức giận đến phổi cũng sắp nổ tung rồi!
Phong Linh Hiểu lại 囧. Tư Không Tố yêu nghiệt này quả nhiên có bản lĩnh… Nói mấy câu đã hoàn toàn xoay chuyển tình thế…Chẳng qua, năng lực dự đoán tài tình của anh ta càng làm cho cô bái phục….


【Trò chuyện riêng】[Ám Vô Thương]: Oa, khâm phục!
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: [biểu tượng/thẹn thùng] bang chủ anh không cần đột ngột như vậy, người ta sẽ ngượng ngùng…
【Trò chuyện riêng】[Ám Vô Thương]: Không cần ngượng ngùng. Tiếp đi, nói kế hoạch cùng lý do của cô.


【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Ừm, thực lực của bang phái chúng ta trải qua chiến dịch với Tố Dạ Mặc Ảnh đã bị giảm không ít, tôi muốn trùng chấn lại bang phái của chúng ta như xưa. Còn yêu nữ Linh Phong Hiểu Nguyệt kia, tôi hy vọng mau chóng trừ khử được cô ta!


Rốt cục cũng đến được vấn đề chính! Trong mắt Tư Không Tố xẹt qua tia giảo hoạt, tiếp tục thong dong đáp lại.
【Trò chuyện riêng】[Ám Vô Thương]: Này? Tôi phát hiện cô luôn nhằm vào Linh Phong Hiểu Nguyệt, có nguyên nhân đặc biệt gì sao?
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Việc này….


【Trò chuyện riêng】[Ám Vô Thương]: Không tiện nói sao? Àizz, thôi bỏ đi. Nhưng nếu như cô lén nói với tôi một chút, không chừng sẽ có ích cho kế hoạch phục hưng đó.
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Tôi sẽ nói nhỏ cho bang chủ anh biết, nhưng bang chủ đừng nói với người khác nga.


【Trò chuyện riêng】[Ám Vô Thương]: Ừm, nhất định.
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Thật ra, tôi có quen biết với Linh Phong Hiểu ngoài đời thật, tôi hận cô ta!!!


Lời này vừa nói ra, không chỉ có đương sự là Phong Linh Hiểu phút chốc hóa đá, ngay cả Tư Không Tố trong mắt cũng xẹt qua một tia kinh ngạc.
Anh nghiêng đầu, hứng thú nhìn Phong Linh Hiểu cười dài: “Tiểu Linh Hiểu, em đắc tội với một cực phẩm như vậy lúc nào thế?”


Tránh đi ánh mắt tràn ngập nghiền ngẫm của anh, Phong Linh Hiểu vừa thẹn vừa giận: “Tôi…… Tôi làm sao biết được chứ!”
Cô thật sự không quen biết người gọi là Hàn Thủy Thiển Thiển gì kia nha! Huống chi…Cô ngoan ngoãn như vậy, sao có thể đắc tội với người khác được? T_T


Tư Không Tố vẫn cười, nhưng không hỏi tiếp nữa. Chỉ thu ánh mắt về, chậm rãi gõ lên bàn phím một câu, gửi đi.
【Trò chuyện riêng】[Ám Vô Thương]: Tôi cũng nói với cô một bí mật nha, thật ra tôi thực sự chính là Hàn Thủy Không Lưu. [biểu tượng/mỉm cười]


Phong Linh Hiểu không nói gì nhìn lên trần nhà. Tư Không Tố, anh á thật sự quá phúc hắc rồi!






Truyện liên quan