Chương 44: Tránh né
Chuyện xảy ra trước miếu Nguyệt Lão làm cho suy nghĩ của Phong Linh Hiểu rối như tơ vồ .
Lại kéo khung trò chuyện xuống dưới nữa, đột nhiên cô cảm thấy thật tức cười
【Lân cận】[Mary Tô]:……Lẽ nào Hàn Thủy Thiển Thiển chính là cô gái trong đoạn clip kia = =
【Lân cận】[Văn Hay Vô Hạn, Đều Ở Tấn Giang Văn Học Thành]: Bộ dạng thật không tồi, ài, lại đắc tội Hàn Thủy Không Lưu, đáng thương…..
【Lân cận】[Fly § Phi nhi]: Vậy Hứa Em Cả Đời Tình Sầu là người con trai kia sao? Nghe lời nói của bọn họ hình như không giống vậy!
【Lân cận】[Nhược Thủy Tam Thiên]: Người con trai kia đẹp trai lắm nha!
【Lân cận】[Yên づ Tường Vũ]: Thì ra máy chủ của chúng ta có nhiều soái ca mỹ nữ như vậy =v= tự hào
Phong Linh Hiểu tắt kênh Lân cận đi, hồn bay phách lạc kéo “Yên Vũ Mông Mông” đi dạo khắp nơi trong trò chơi.
Bất tri bát giác, đi vào một bản đồ phụ quen thuộc.
Đến lúc cô hồi phục tinh thần lại, cô mới phát hiện, mình vậy mà lại đi tới chỗ này…..
Tử Huyên Cốc
Bụi hoa Tử Huyên màu tím rực rỡ, cánh hoa đón gió lay lay.
Cô không khỏi sửng sốt.
Đây là nơi cô gặp mặt “anh” thật sự lần đầu tiên!!!
Sao mình lại có thể đi vào nơi này?
Cô quần bách điều khiển “Yên Vũ Mông Mông” xoay người, vừa định rời khỏi, lại thấy được một người quen thuộc
Tóc dài không buộc, đón gió tung bay, áo trắng hơn tuyết, phong thái tuyệt thế.
Tuy rằng chỉ là một nhân vật trong trò chơi, lại vô cớ làm tim Phong Linh Hiểu đập nhanh!
Mà cái ID trên đỉnh đầu kia….
Tố Dạ Mặc Ảnh.
Anh ta lẳng lặng đứng thẳng ở bụi hoa Tử Huyên, giống như cùng màu tím rực rỡ kia hòa thành một thể…..
Anh ta giống như đang chờ đợi cái gì đó.
Phong Linh Hiểu theo bản năng xoay người bỏ chạy.
Mãi đến khi kéo “Yên Vũ Mông Mông” rời khỏi bản đồ phụ này, Phong Linh Hiểu mới đột nhiên phát hiện “cô” kia cũng không phải cô.
Cô bây giờ là Yên Vũ Mông Mông, không phải Linh Phong Hiểu Nguyệt a…..
Vừa nhớ ra, muôn sông nghìn núi, vừa nhớ xong, thương hải tang điền.
Anh và tôi bất quá chỉ trong cái chớp mắt, đã từng đi qua sát sát bên người…..
Phong Linh Hiểu cũng không có hứng thú chơi tiếp nữa, tắt trò chơi. Cô nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài.
Nếu như, chưa từng gặp mặt thì tốt rồi.
***************
Từ sau ngày gặp được Tố Dạ Mặc Ảnh trong trò chơi, Phong Linh Hiểu ở trong tình trạng mơ mơ hồ hồ mà trải qua vài ngày, rồi lại khôi phục trạng thái bình thường.
Vì thế, những ngày nghỉ hè kế tiếp, bất kể Điền Mông Mông giở ra thủ đoạn gì, cũng không thể tách Phong Linh Hiểu ra khỏi bàn máy tính.
Điền Mông Mông xoa trán thở dài: “Đứa trẻ này hết cứu rồi….. “
Mãi cho đến đêm trước khai giảng, Phong Linh Hiểu mới bỗng dưng bừng tỉnh lại, nhảy dựng từ bàn máy tính lên, túm cổ áo Điền Mông Mông hô to: “Tiêu rồi! Tiêu rồi ! Sắp khai giảng rồi làm sao bây giờ?”
“Ô a…Phong Linh, Linh Hiểu mày…..mày lại phát điên cái gì vậy!” Điền Mông Mông thật vất vả mới hất được cô ra, ngồi một bên thở dốc, “Khai giảng thì khai giảng thôi, kích động lớn như vậy làm gì?”
“Không……không phải!” Phong Linh Hiểu ôm đầu, buồn bực đi qua đi lại trong phòng, “Khai giảng…..khai giảng khẳng định sẽ đụng mặt anh ta, cho dù không đụng, anh ta cũng tới tìm tao, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”
“……. ” Điền Mông Mông ở một bên bày ra bộ dạng không nói gì. Đứa nhỏ, tao nghĩ mày đã quên rồi….
“Có nên về trường trước vài ngày không?” Đầu óc Phong Linh Hiểu nhanh chóng vận hành, đột nhiên trước mắt sáng ngời, “Đúng vậy, chúng ta về trường trước thời gian đi!”
Điền Mông Mông hoàn toàn ngây người. Nhưng mà đến lúc cô tỉnh táo lại, thì—
Đã muộn.
Chủ ý được quyết định xong, Phong Linh Hiểu nói là làm.
Cũng không để ý tới kháng nghị của Điền Mông Mông, vào ba ngày trước khai giảng, Phong Linh Hiểu đã thu dọn xong hành lý — tính luôn cả phẩn của Điền Mông Mông, sau đó kéo Điền Mông Mông với vẻ mặt không tình nguyện, ngồi trên xe đường dài về trường học!
******
Quyết định của cô quả nhiên đúng đắn!
Suốt một đường trở lại trường học, cũng không gặp phải người làm cô kinh hoảng kia, giờ đây Phong Linh Hiểu đang ngồi trong ký túc xá ấm áp vụng trộm vui mừng nhìn máy tính mà cười ngây ngô.
Rước lấy oán giận của Điền Mông Mông: “Đã nói không cần về sớm mà. Xem đi, bây giờ ở trường không có lấy một người…. “
“Mày không hiểu, không có người mới là an toàn.” Phong Linh Hiểu phản bác cô ấy, rồi lại chuyển tầm mắt quay lại màn hình trò chơi, “Vậy là tao lại có thể hạnh phúc vài ngày rồi.”
Điền Mông Mông bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt, thở dài nói: “Linh Hiểu, mày có nghĩ tới đây chỉ là tạm thời hay không, trước sau gì mày vẫn phải…. “
Một từ “đối mặt” chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã bị một tiếng mở cửa thanh thúy cắt đứt.
Két-
“Các chị em yêu quý! Tao đã trở về đây!”
Phương thức chào hỏi đặc thù, Phong Linh Hiểu cùng Điền Mông Mông lập tức biết là ai, chỉ là cùng có chút kinh ngạc.
“Thanh Lam! Sao… sao mày về sớm như vậy?” Phong Linh Hiểu kinh ngạc nhìn Thủy Thanh Lam đang mở vali hành lý ra.
“Đúng vậy, nghỉ hè trôi qua buồn quá, cho nên muốn về trường sớm một chút. Thủy Thanh Lam vừa ném quần áo trong hành lý ra, vừa cười trả lời, “Linh Hiểu, Mông Mông, không phải tụi mày còn sớm hơn tao đó sao!”
Điền Mông Mông bất đắc dĩ nhếch nhếch khóe miệng. Cô là bị người nào đó ép về có được không!
Mà Phong Linh Hiểu thì chột dạ rụt lui………..
Cô chính là về trốn người mà
“Mày bình thường không phải đi cùng Hỏa Nguyệt à? Sao hôm nay không phải về cùng nó?” Qua một lúc sau, Điền Mông Mông không nhịn được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Trong phòng ký túc xá này, nếu nói quan hệ giữa Phong Linh Hiểu và Điền Mông Mông là tốt nhất, thì quan hệ giữa Hỏa Nguyệt và Thủy Thanh Lam sẽ được hình dung bằng một từ, chính là “như hình với bóng”.
“À! Nó hả, từ học kỳ trước đã không đi về nhà cùng rồi… “
Nói đến đây, động tác của Thủy Thanh Lam đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía hai người, đôi mắt nhìn các cô chớp chớp, giọng điệu đột nhiên trở nên thần bí: “Nói với bọn mày một bí mật nha! Hỏa Nguyệt thế nhưng có quen biết với phú nhị đại theo đuổi Linh Hiểu đó!”
Vưa dứt lời.
Phong Linh Hiểu cùng Điền Mông Mông đồng thời 囧
Phong Linh Hiểu vô cùng rối rắm hỏi:
“Hỏa Hỏa Nguyệt quen biết tên bệnh thần kinh kia sao?!”
“Đúng vậy.” Thủy Thanh Lam chống cằm suy nghĩ một chút, gật đầu nói, “Tên bệnh thần kinh kia là thanh mai trúc mã với nó, có điều nó cũng không phải thích tên kia lắm. Nghe nói mẹ của tên bệnh thần kinh bảo hắn trông nom nó, Hỏa Nguyệt mới rất không tình nguyện mà theo hắn cùng về nhà. Tao nghĩ, học kỳ này đại khái lại là tên bệnh thần kinh kia đưa nó trở lại. Nghe Hỏa Nguyệt nói, tên bệnh thần kinh kia gần đây qua lại rất thân với một người bạn cùng phòng của hoa khôi Lưu Bích Đề, cho nên nó càng thêm ghét tên đó…”
Lẩm bẩm xong, Thúy Thanh Lam nhịn không được mà thở dài một tiếng: “….Hỏa Nguyệt đáng thương!”
“…..” Quả thật rất đáng thương.
Phong Linh Hiểu thầm đồng tình với Hỏa Nguyệt một phen, nhớ lại một màn chuyện cũ không dám nhớ kia của mình với Lạc Vô Ngôn, khóe miệng liền không nhịn được mà run rẩy một chút.
Chỉ là….
Tim Phong Linh Hiểu bỗng nhảy lên, trong đầu vong lại lời Thủy Thanh Lam vừa mới nói.
…….Hoa khôi Lưu Bích Đề, một người bạn cùng phòng?