Chương 44: Người không đoán được
Toàn thân nóng hổi, nhưng lại không cảm nhận được một chút đau đớn. Hai tay cậu nắm lại hơi vất vả đứng dậy, hình như có thứ gì đó chầm chậm thẩm thấu nhỏ xuống, làm nhòa tầm mắt, đưa tay lau trán, ướt nhẹp.
“Cậu… cậu có sao không?” Ngôn Hề La cuống cuồng chạy đến.
“Không sao”, cậu thăm dò dịch về trước vài bước, may mà bảo vệ đến kịp, vẫn còn động đậy được, “Mấy giờ rồi?” Cậu hỏi.
“Sắp mười giờ rồi”, Ngôn Hề La nhìn đồng hồ.
Ánh đèn vàng vọt trong con hẻm, dường như có một cái đình nghỉ chân, cậu từng bước đi về phía đó.
Ngôn Hề La dìu cánh tay cậu, “Hứa Khả, đến bệnh viện khám thử đi”.
“Không sao, mình đi gọi điện thoại”.
“Dùng điện thoại mình này”, cô vội móc điện thoại ra, giây tiếp theo lại kinh ngạc, tay cứng đờ dừng lại giữa hai người, dường như bí mật tận sâu đáy lòng mình đã bị người khác nhìn trộm, cô thấp thỏm nhìn Hứa Khả.
Thần sắc cậu không có gì khác thường, nhận lấy điện thoại thuần thục ấn một dãy số.
Không ai nghe máy.
Lại gọi.
Vẫn là máy bận.
Đi ra khỏi con hẻm, mượn ánh đèn, Ngôn Hề La mới nhìn thấy vết máu loang lổ hai bên trán cậu, “Không được, phải mau đến bệnh viện”.
Ngồi vào taxi, Ngôn Hề La nói, “Bệnh viện thành phố”.
Hứa Khả rất mệt mỏi, đầu dựa vào ghế ngồi, “Về trường”.
Tài xế quay đầu nhìn cậu một cái, “Rốt cuộc là đi đâu?”
“Đại học H, cảm ơn”, cậu kiên trì.
Tài xế đưa hộp khăn giấy cho Ngôn Hề La, “Lau cho cậu ấy đi, đừng để dính bẩn xe”, rồi đánh tay lái chạy thẳng về đại học H.
Trên cầu lớn, xe cộ đi rồi lại dừng.
Dường như cậu đã ngủ say, hình như là vậy, lại hình như không phải.
Cậu nhìn thấy đồ ngốc đó vẫn còn ở trong phòng vẽ, trơ trọi một mình.
Phòng vẽ ở trong tòa nhà bị bỏ hoang từng là khoa Toán, một tòa nhà một tầng cũ được xây lại đen kịt, ít người qua lại.
Cô có sợ không?
Cậu đột nhiên cảm thấy trán đau nhói, bây giờ mới thấy đau.
Xe taxi chạy chậm lại, rồi theo quán tính lùi về sau dừng lại.
Tài xế vỗ vô lăng lầm rầm mắng, “Giờ này mà còn kẹt xe, sửa nhiều cầu như vậy thì có ích gì, biết sớm đã không làm cái nghề đưa khách sang sông này rồi…”
Hứa Khả mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, xe của họ vẫn còn đang đứng yên trên cầu không nhúc nhích.
Số của Lôi Viễn là bao nhiêu nhỉ? Chỉ nhớ bốn số đầu thôi, cậu hỏi Ngôn Hề La, “Cậu có số điện thoại Lôi Viễn không?”
Ngôn Hề La nhìn nhìn điện thoại, “A, có thì có đấy nhưng hết pin rồi”.
Chặng đường bốn mươi phút nhưng lại đi mất cả một tiếng rưỡi.
Khương Doãn Nặc đeo balo đi lại dưới lầu ký túc xá.
Dì trực ban gõ mạnh lên cửa sắt, “Rốt cuộc cô có vào hay không?”
Khương Doãn Nặc ngẫm nghĩ, vẫn cứ lắc đầu.
Dì ấy cũng không nói nhiều, nhanh nhẹn đóng khóa cửa lại.
Phía trước tòa nhà là một mảng đen kịt, các cặp đôi anh anh em em sớm đã không thấy bóng dáng đâu.
Khương Doãn Nặc không biết nên đi đâu, cứ chầm chậm bước đi, một lúc liền đến cổng lớn của trường.
Dưới ánh đèn, vô số những con thiêu thân, tuy yên tĩnh nhưng cũng náo nhiệt.
Nhìn một hồi, đã hơi chán, cô ôm gối ngồi bên bồn hoa trước cổng, đầu tựa lên cánh tay.
Cậu không đến tìm cô, không nghe điện thoại của cô, cũng không có ở phòng ký túc…
Cô rất không quen, giống như cậu đột ngột bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Hoặc nói cách khác, cô rất không quen với sự ỷ lại vào cậu một cách quá đáng này.
Lúc Hứa Khả nhìn thấy Khương Doãn Nặc, ánh đèn vàng vọt từ trên không trung chiếu xuống, cô lặng lẽ ngồi ở đó, mái tóc mềm mại buộc sau tai, ánh mắt như sơn, làn môi mang màu cam dịu dàng.
Ánh đèn giống như mưa bụi.
Cậu bước nhanh qua đó, cũng tắm mình dưới ánh đèn ấy.
Cô đứng dậy, hơi kinh ngạc nhìn cậu.
Cậu giơ tay lên, nhưng lại phát hiện vết máu trong lòng bàn tay, bây giờ mới nhớ ra bộ dạng hiện tại của mình, chắc chắn rất khó coi.
Ngôn Hề La đi đến chào cô, “Chị Khương, sao chị lại ở đây?”
Chị Khương, chị… Cách xưng hô khiến người ta phản cảm, từ khi biết cô là chị gái Hứa Khả, Ngôn Hề La liền bắt đầu gọi cô như vậy, gọi rất thân thiết. Mỗi lần Khương Doãn Nặc nghe thấy, đều phải mất tự nhiên cả nửa ngày.
Khương Doãn Nặc cười nhìn về phía Hứa Khả, “Tôi có vấn đề muốn thỉnh giáo em trai Hứa Khả nhà tôi”, cô ngó hai bên trán rịn tia máu của cậu, cằm dưới bầm tím, vạt áo dính đầy vệt máu và bụi đất.
Trông cậu rất nhếch nhác.
Cô muốn ôm cậu.
Nhưng mà… không biết cậu nghĩ thế nào.
Đúng vậy, suy nghĩ của con trai, mỗi ngày một khác.
“Vấn đề gì?” Cậu nhếch khóe miệng, giọng nói dịu dàng.
Khương Doãn Nặc ngạc nhiên nhìn cậu, hơi nghiêng mặt, né tránh ánh mắt của Ngôn Hề La, trong miệng bật ra một câu, “… Lôi Viễn nói cô giáo Anh văn cấp ba của các cậu là sát thủ thiếu nam có phải thật không?” Câu hỏi này cô nói rất nhanh, không hề dừng lại, thiếu đi sự khác biệt giữa các âm nặng nhẹ.
Cô muốn gõ đầu mình quá.
“Cũng tạm”, cậu tỉ mỉ nhìn cô.
“Đi bệnh viện thôi”, cô thử ngó lơ ánh mắt cậu, dẫn đầu đi trước.
Hứa Khả đi theo sau, không nói một tiếng.
Bỗng Khương Doãn Nặc quay người hỏi Ngôn Hề La, “Cậu đi đâu vậy?”
Ngôn Hề La ngây người, “Đưa Hứa Khả đến bệnh viện, nói thế nào thì cậu ấy cũng vì em nên mới bị như vậy”.
“Ồ, vậy phải cảm ơn cậu rồi”, Khương Doãn Nặc gật gật đầu, “Từ nhỏ cậu ấy đã rất nghịch ngợm, tôi muốn xử cậu ấy lâu lắm rồi. Trước đây tôi chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của cậu ấy, sao ở cùng cậu liền biến thành như thế này rồi? Cậu nhìn xem, đúng là thảm bại mà”, cô không hề khách khí véo cái cằm bầm tím của Hứa Khả, sau đó lại làu bàu một câu, “Chí ít trước mười bốn tuổi chưa từng bị người ta đánh như vậy… Khuya rồi về nhà không tiện, cậu đến phòng khách của trường đi, không tiền thì chỗ tôi có đấy”.
Ngôn Hề La không ngờ cô lại giở chiêu này, nhất thời đóng đinh tại vị trí cũ.
Khương Doãn Nặc nghĩ thầm, tôi vẫn còn một bụng tức đây.
Cô không biết ngọn lửa vô danh này từ đâu đến? Là với tư cách một người chị, hay là vì điều gì khác?
Cô chỉ là, lấy hết dũng khí đặt cược một ván. Cược xem vào thời khắc này cậu có nghiêng về cô nhiều một chút hay không.
Thật là nực cười.
Hứa Khả không nói gì, cô liền hơi mất bình tĩnh.
Cho đến khi hai người lên xe, đến bệnh viện, cậu vẫn luôn im lặng. Hình như đang thi tính kiên nhẫn với cô, cái thằng đáng ghét.
Cô lấy số lấy thuốc chạy lên chạy xuống, chỉ là không nói chuyện với người này mà thôi.
Hứa Khả ngồi ở đó, bác sĩ xử lý vết thương trước ngực, mặt ngoài vết thương có một đường rạch từ khóe mắt đến vị trí huyệt thái dương lớn bằng hơn nửa đồng xu năm hào. Bác sĩ lắc đầu, “Cái này phải để lại sẹo thôi, có điều may mà không bị trúng vào mắt, nếu có triệu chứng đau đầu, buồn nôn thì phải làm kiểm tr.a bước tiếp theo, nghỉ ngơi cho khỏe trước, rồi quan sát sau”.
Bước ra khỏi bệnh viện, cậu mới nói, “Tìm chỗ ở gần đây đi, mệt rồi”, ngắn gọn súc tích, mệt đến nỗi không muốn nói thêm chữ nào.
Cậu mệt, là vì người khác, liên quan gì đến cô? Mà cô lại rất nghe lời, vội vàng chạy khắp nơi tìm nhà khách.
“Ở đây”, cậu kéo tay cô bước vào.
Đã nửa đêm nhưng đèn điện vẫn sáng trưng, người qua kẻ lại, cuối cùng có bốn sao, cô bất giác sờ ví tiền.
“Em chỉ còn đủ tiền thuê một phòng thôi”, cậu rút thẻ ngân hàng, chứng minh thư, hộ chiếu của cô ra. Cuốn sổ nhỏ đó với cô đã khá xa lạ rồi, nó vẫn luôn nằm im trong ví tiền của cậu.
Dáng vẻ của Hứa Khả có lẽ rất chán nản, thần sắc cũng mệt mỏi, quần áo còn bẩn nữa, cho dù lúc nãy ở bệnh viện đã rửa sạch tay và mặt rồi. Dù vậy, chỉ một ngôn ngữ cơ thể tùy ý cũng thể hiện khí thế đương nhiên không lo sợ điều gì, một sự kiêu ngạo rất ôn hòa, không bá đạo càng không mất lịch sự. Không liên quan đến ngoại hình, tiền bạc, tuổi tác, có lẽ chỉ là một loại trạng thái tâm lý.
Phát hiện mới này, khiến Khương Doãn Nặc một lần nữa ủ ê không dứt. Đối với người này, cô đã đeo mắt kính có màu, nhìn thế nào cũng tốt, một động tác nhỏ thôi cũng có thể khiến tim cô đập loạn xạ, hiểu rõ tường tận. Cảm giác như vậy, khiến cô cảm thấy bản thân mình rất nhỏ bé, ở vào thế bị động, nhưng cũng đành chịu bó tay.
Sau khi cậu lỡ hẹn, nhưng cậu lại không nói gì, cậu không nói, cô cũng không hỏi.
Cô muốn vờ như không để ý.
Nói thì dễ nhưng làm thì không hề dễ.
Hai người bước vào phòng, tắm rửa xong xuôi, cậu chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.
Phần lưng đầy những vết bầm tím, thấy mà đau lòng, cô bất giác khẽ kêu một tiếng, đưa tay sờ thử, rất nóng.
“Không sao”, cậu nằm lên giường.
Cô cầm khăn ướt chườm lạnh cho cậu.
Cậu nhắm mắt thoải mái hừ một tiếng.
“Đau lắm à”, cô hỏi.
Không có câu trả lời, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều.
Cô vén mái tóc ngắn trước trán cậu, hôn lên lông mày cậu.
Giường hai người, mỗi người chiếm một bên.
Cô không ngủ được, trở mình đối diện với cậu, nắm lấy tay cậu đang để bên gối.
Cậu đang đeo nhẫn.
Trong lòng đủ thứ loại cảm xúc.
Cô đứng dậy xuống giường, đến trước cửa sổ, thành phố này tựa như không có ban đêm, đèn điện sáng trưng, ngựa xe như nước, sự yên tĩnh trong phòng dường như cách xa với thế giới bên ngoài.
Nếu có thể, có thể vĩnh viễn như thế này, có ch.ết cũng cam lòng.