Chương 70: Tưởng niệm thời thanh xuân
Khương Doãn Nặc về lại thành phố, Hứa Khả không còn liên lạc với cô nữa. Đúng là ứng nghiệm với hôm ấy, câu nói cuối cùng anh nói trước khi ra khỏi nhà, anh nói, nếu lần này đi thì đừng để em nhìn thấy chị nữa.
Cô đứng trong phòng khách sạn, nhìn quanh bốn phía, thấy đồ dùng của mình và Trần Tử Sâm đặt bừa bãi, đột nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ. Chồng chưa cưới của cô, mới có mấy ngày không gặp mà đã giống như người chưa gặp bao giờ.
Cô thở dài một tiếng, bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Buổi tối, Khương Doãn Nặc đến nhà Quan Dĩnh ăn cơm. Đúng lúc Lôi Viễn đi công tác lấy bằng, Quan Dĩnh liền biến ý tưởng mới mẻ bình thường luôn giấu kỹ thành thực tiễn, làm vài món ăn quái dị hiếm thấy, đẩy đến trước mặt con chuột bạch là Khương Doãn Nặc. May mà Khương Doãn Nặc trước giờ không kén chọn đồ ăn, nên ăn cũng thấy ngon.
Hai cô gái ăn uống một trận no nê, Quan Dĩnh liền làu bàu phải giảm cân, thế là lại đi pha cà đen, nói là để giảm ngấy giảm mỡ. Khương Doãn Nặc không quen uống vị đắng chát này. Vẫn cho hai thìa sữa đặc và hai viên đường vào trong ly. Cô vẫn nhớ, lúc uống cà phê Hứa Khả không thích cho thêm gì cả, anh nói như vậy để giải khát. Có ai lại dùng cà phê để giải khát ư? Cô ngẫm nghĩ, lại nhón thêm ba viên đường nữa ném vào.
Quan Dĩnh nói: “Ngọt ch.ết mất.”
Khương Doãn Nặc rất đắc ý: “Ăn nhiều đường đến mấy tớ cũng không mập, ngưỡng mộ chứ?”
“Đồ khỉ.” Quan Dĩnh liếc cô một cái, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, liền cười cười khẽ giọng hỏi cô, “Lẽ nào Trần Tử Sâm muốn cậu gầy giơ xương? Không phải đàn ông đều thích kiểu đầy đặn sao, sờ lên có thịt mới đã tay.”
Khương Doãn Nặc trừng cô một cái, nói qua loa: “Anh ấy không để ý mấy vụ này,” lờ mờ nhớ ra cách đây rất lâu, cô từng hỏi anh câu hỏi tương tự. Anh nói, chỉ cần khỏe mạnh là được, sau cùng còn bồi thêm một câu, chỉ cần Nặc Nặc là được.
Khương Doãn Nặc hãy còn đang thất thần ngắm nhìn bọt trắng trong ly, lại nghe Quan Dĩnh hỏi, “Cậu đó, sao cả ngày hôm nay cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn vậy?”
Khương Doãn Nặc hơi mất tự nhiên né tránh ánh mắt thăm dò của cô, “Được rồi, tớ vẫn luôn như vậy mà.”
Quan Dĩnh lắc đầu, sau đó lại cười gian trá, “Có phải cậu và ai đó gặp nhau rồi không? Chính là kiểu gặp riêng tư á.”
Sắc mặt Khương Doãn Nặc ửng đỏ, cúi đầu uống cà phê, không ư hử gì.
Quan Dĩnh không chịu buông tha vẫn hỏi, “Tình cũ cháy lại? Có phải rất kích thích hay không?”
“Rất kích thích,” Khương Doãn Nặc ngó cô một cái, “Cảm giác ấy chẳng khác nào cái ch.ết cả.”
“Không phải chứ,” Quan Dĩnh than thở, “Bị tớ nói trúng thật rồi. Trần Tử Sâm phải làm thế nào? Các cậu sắp kết hôn rồi đấy.”
Khương Doãn Nặc yếu ớt nói, “Ừm, tớ cũng không biết nữa.”
Quan Dĩnh lại hỏi, “Cậu cũng không biết là thế nào? Đã chuẩn bị kết hôn rồi, còn không biết là sao? Cậu và Trần Tử Sâm ở bên nhau bao lâu rồi?”
Khương Doãn Nặc giơ ba ngón tay ra huơ huơ.
“Ba năm?”
Cô lắc đầu, “Ba tháng.”
Quan Dĩnh trợn to mắt, “Kết hôn chớp nhoáng?”
Cô gật gật đầu, đặt chiếc thìa trong tay xuống uống một hớp cà phê, quả có hơi ngọt.
Quan Dĩnh nói, “Cậu yêu anh ta không? Cậu thích anh ta không?”
Cô ngẫm nghĩ, “Không biết, chỉ thấy tạm bợ thôi.”
Quan Dĩnh khó hiểu, “Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào vậy, không thích mà vẫn muốn kết hôn với anh ta?”
“Nghĩ thế nào,” Khương Doãn Nặc cười khổ, “Lúc ấy tớ chỉ muốn tìm một người có thể sống cùng, từ từ quên đi chuyện trước kia. Hai người bọn tớ đều không phải người thích vướng víu nhau, bớt đi không ít chuyện. Nhẹ nhàng đơn giản, tốt biết mấy.”
“Sống tạm bợ, vậy thì còn ý nghĩa gì chứ…”
“Không sao cả, anh ta đối với tớ cũng kiểu như vậy đó.” Khương Doãn Nặc nói thẳng.
Quan Dĩnh khó hiểu nhìn cô một cái, “Vậy mà cậu vẫn ở bên anh ta? Đối xử với cậu chẳng ra sao mà vẫn ở bên cậu? Thật không hiểu hai người các cậu nghĩ sao nữa, không có nền tảng tình cảm mà vẫn ở bên nhau, không khó chịu sao?”
Khương Doãn Nặc cười nói, “Khó chịu, nhưng cũng hợp lý. Hai bọn tớ đều cùng một loại người, vừa hiện thực vừa ích kỷ. Anh ta nhắm vào quốc tịch trên hộ chiếu của tớ, còn thứ tớ cần là một gia đình bình thường, một người đàn ông có thể chung sống cùng nhau, ai theo đuổi nhu cầu người nấy, không ai nợ ai. Lúc ấy tớ nghĩ, hai bọn tớ đến với nhau rồi thì đều sẽ có thể có được thứ mình muốn, rất tốt còn gì, thế là tớ đồng ý với anh ta.”
Đối với những lời này, Quan Dĩnh rất không đồng tình, “Thế nào gọi là gia đình bình thường, đã không yêu anh ta thì sao có thể xây dựng nên một gia đình chung được chứ. Cậu làm như vậy chính là không có trách nhiệm, quá tùy tiện với bản thân mình và cả người khác nữa. Nếu đã muốn kết hôn thì chí ít cũng phải tìm một người yêu cậu, hôn nhân chứ đâu phải trò đùa, tuy rằng bây giờ ly hôn cũng thuận tiện.”
Khương Doãn Nặc lắc lắc đầu, “Hôn nhân không phải trò đùa, cậu không phải là người đầu tiên khuyên tớ như vậy. Tớ cũng muốn tìm một người mình thích, giống như cậu và Lôi Viễn vậy, nước chảy về nguồn, không có trở ngại. Nhưng tớ tìm không ra, bao nhiêu năm nay, nhìn thấy đám đàn ông đó tớ chẳng thấy thú vị gì, luôn… nhớ đến cậu ấy, luôn bất giác mang họ đi so sánh với cậu ấy, kết quả phát hiện, hoàn toàn không có khả năng so sánh. Cậu bảo tớ phải làm sao đây? Cô độc đến già? Sau đó tớ nghĩ, hay là tìm một người sống thử trước xem thế nào? Trong đó có vài người cũng được, cũng thật lòng thật dạ với tớ, nhưng tớ lại không thể đáp lại tình cảm giống như vậy, luôn thấy mắc nợ người ta, nợ nhân tình, quá to lớn. Vậy nên cũng bỏ mặc luôn.”
“Rồi sau đó, gặp được Trần Tử Sâm. Anh ta là kiểu đàn ông rất hiện thực, hiện thực tới mức khiến tớ cảm thấy giữa bọn tớ đang làm một vụ giao dịch. Điều này cũng chẳng phải khuyết điểm gì, ít ra là không phải đối với anh ta, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nếu không hiện thực một chút thì sẽ khó hiểu lắm. Ở bên anh ta không có gánh nặng tình cảm, cũng không có cảm giác áy náy, rất yên ổn cũng rất thoải mái. Lúc đó tớ cũng mệt mỏi lắm, cảm thấy cuộc sống chỉ có nhiêu đấy, đàn ông cũng chỉ có nhiêu đấy, cuộc đời này chỉ có nhiêu đấy, đừng nói yêu hay không yêu với tớ, chẳng ý nghĩa gì cả, thế là đến với nhau.” Bao nhiêu lâu rồi, rất nhiều lời nói kìm nén trong lòng không nơi giãi bày, giờ nói ra mà không giữ lại chút gì, bỗng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Quan Dĩnh nhất thời im lặng, hồi lâu mới than thở, “Không ngờ dằn vặt bao nhiêu năm nay mà vẫn muốn giày vò lẫn nhau. Đau khổ không chỉ có cậu, mấy năm nay bên cạnh Hứa Khả không có lấy một cô gái nào, Chu Tiểu Toàn mà cậu ấy dẫn đến nhà tớ lần trước, Lôi Viễn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Sau đó hỏi Hứa Khả, cậu ấy nói chỉ là bạn bình thường…”
Khương Doãn Nặc chống tay lên trán, khép hai mắt lại, một lúc sau mới lại mở ra, “Đừng nói nữa…”
“Các cậu, sau này định làm thế nào?”
“Làm thế nào? Rau trộn. Tớ còn có thể làm gì đây? Hứa Khả, hình như cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, lại giống như chẳng thay đổi gì cả, cảm giác ấy rất kỳ lạ, tớ cũng không nói ra được, dường như tớ không nắm bắt được suy nghĩ của cậu ấy. Có điều, chắc chắn cậu ấy oán hận tớ, ít nhất cũng đã từng oán hận, cậu ấy hận tớ bội ước, lại bỏ cậu ấy lại một mình. Trong lòng cậu ấy có rất nhiều suy nghĩ, nhưng không muốn thể hiện ra.”
Quan Dĩnh ngẫm nghĩ một lúc, mới nói: “Tớ thấy, cậu ấy vẫn chưa từ bỏ đâu.”
Viền mắt Khương Doãn Nặc cay cay: “Lúc đầu khi rời bỏ cậu ấy, tớ hoàn toàn không tin tưởng cậu ấy. Ở bên cậu ấy, luôn cảm thấy giống như một giấc mơ, quá không chân thực. Cậu cũng biết đấy, lúc đó cậu ấy rất được các bạn nữ yêu thích, khi ấy thật không hiểu tại sao cậu ấy lại quấn lấy tớ, cậu ấy có nhiều lựa chọn như vậy, các cô ấy ai cũng đều rất tốt. Vậy nên tớ cho rằng, cậu ấy còn nhỏ, có lẽ chỉ là cuồng nhiệt hoặc mê muội nhất thời, không phân biệt rõ tình yêu và tình thân, thời gian trôi qua, nhiệt tình cũng sẽ hết dần. Tớ cảm thấy áp lực rất lớn, cậu ấy luôn muốn có được đáp án cuối cùng từ tớ, nhưng tớ lại không thể tin vào tình cảm cậu ấy dành cho tớ, sau đó bố ngã bệnh, tớ thật sự không còn cách nào khác, lúc sứt đầu mẻ trán, điều tớ muốn làm nhất, chính là đi được bao xa thì đi, không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa. Tớ là một đứa ích kỷ, lúc đau khổ, người tớ nghĩ đến đầu tiên vẫn là bản thân mình…” Nói đến đây, giọng cô đã hơi nghẹn ngào.
Quan Dĩnh khẽ nắm tay cô, an ủi, “Việc này xảy đến với chính mình, không mấy ai có thể mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, những gì cậu làm đều rất bình thường.”
“Những tưởng thời gian có thể xóa nhòa tất cả, mấy ngày nay tớ luôn nghĩ rằng, nếu lần này không phải vô tình gặp nhau, nói không chừng sẽ cứ như vậy mà sống hết đời, tình cảm dù có khắc cốt ghi tâm đến mấy cũng sẽ dần tan thành tro bụi. Nhưng bây giờ, tớ không biết nên đối diện với Trần Tử Sâm như thế nào, còn tiếp tục thế này chắc tớ bị đa nhân cách mất thôi.”
“Nghiệt duyên,” Quan Dĩnh than thở nhả ra hai chữ, cũng không biết nên an ủi thế nào.
Khương Doãn Nặc cười khổ lắc lắc đầu: “Tớ và Trần Tử Sâm ở bên nhau có ba tháng, nhưng ba tháng này lại không bằng ba ngày tớ ở cùng cậu ấy, thậm chí không bằng một cái nhìn hờ hững của cậu ấy dành cho tớ. Tớ chỉ muốn quên cậu ấy, sống cuộc sống bình thường, nhưng sao lại khó đến như thế? Người khác đều sống rất tốt, tại sao cuộc sống của tớ lại phiền phức như vậy?”
“Cậu định làm thế nào? Cậu và Trần Tử Sâm…”
“Có lẽ sẽ chia tay…”
Quan Dĩnh lại thở dài: “Tớ cũng không hi vọng cậu quyết định hôn nhân của mình một cách khinh suất như vậy. Tuy bảo tình yêu là hư ảo, hôn nhân mới là hiện thực, nhưng chúng ta đều muốn tìm ra điểm cân bằng giữa hai thứ này, có lẽ như vậy mới có thể đến gần mục tiêu gia đình hạnh phúc một chút. Tình trạng này của cậu, cho dù có kết hôn với Trần Tử Sâm rồi, sau này cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn, cũng sẽ sống không vui vẻ gì. Chi bằng đợi thêm, có lẽ sẽ gặp được người thích hợp hơn.”
Khương Doãn Nặc ngơ ngác nói: “Vậy cậu ấy phải làm thế nào? Nếu có một ngày, tớ thật sự yêu người khác, thì tớ sẽ nợ cậu ấy, cả đời này cũng không thể trả hết.”
Quan Dĩnh dường như suy nghĩ gì đó nhìn cô: “Cậu thà lấy một người không yêu mình, cũng không muốn để bản thân mình yêu người khác, đây là logic gì vậy hả? Cậu như vậy không phải đang tự ngược chính mình sao? Tớ vẫn luôn cho rằng cậu rất hiện thực rất tỉnh táo, thậm chí khâm phục dũng khí buông tay của cậu lúc đầu, không ngờ cậu lại là một đứa cố chấp. Cậu đừng nói với tớ là cậu muốn thủ tiết về mặt tinh thần vì cậu ấy đấy nhé. Nực cười!”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dường như dừng lại nơi chân trời xa xăm mờ mịt, thấp giọng nói, “Tớ chỉ muốn dùng cách nào đó để tưởng niệm cho tình yêu đã từng không có được, lẽ nào điều này cũng không được hay sao?”
Quan Dĩnh cảm thấy chua xót, dường như sắp rơi nước mắt: “Đã như vậy, chi bằng quay về bên cạnh cậu ấy đi.”
Khương Doãn Nặc cười thê lương: “Có thể sao? Trừ phi mặt trời mọc đằng tây. Con người là mâu thuẫn như vậy đó, bây giờ tớ đã không thể đối mặt với người đàn ông nào khác ngoài cậu ấy, cho nên, tớ định chia tay với Trần Tử Sâm. Sau đó…” Cô suy nghĩ rất nghiêm túc, “Sau đó, sống một mình như thế này, nhân lúc còn trẻ kiếm thật nhiều tiền, về già sẽ đi tìm một viện dưỡng lão tốt một chút. Có lẽ đến lúc đó, đã quên hết mọi chuyện, còn có thể yêu đương tuổi xế chiều gì đó nữa. Cậu đó,” cô nói với Quan Dĩnh, “Ly hôn rồi thì đến tìm tớ nhé, hai bà cụ chúng ta vẫn có thể sống cùng nhau, tán gẫu chuyện phiếm.”
Quan Dĩnh dở khóc dở cười: “Miệng quạ, tớ còn chưa tổ chức đám cưới, cậu đã trù tớ…”
“Tớ nói đùa thôi mà.” Cô cũng cười nói, “Có điều, cậu vẫn nên cân nhắc, coi như là tội nghiệp tớ vậy.”