Chương 22

Lý Ngọc ở trong phòng tắm dùng dằng nửa giờ.
Nửa giờ này đối với hai người có thể nói là, cực kỳ cực kỳ dài đằng đẵng.


Tuy trong lòng Lý Ngọc lửa giận vẫn cuồn cuộn, nhưng người cũng đã tỉnh táo hơn nhiều. Cậu không sợ đắc tội với Giản Tuỳ Anh, thậm chí cảm thấy chửi hắn đánh hắn, nghẹn quá lâu cuối cùng cũng có thể trút hết, thật sự có cảm giác cực kỳ tốt. Nhưng điều cậu lo lắng đó là nếu Giản Tuỳ Lâm phát hiện hai người ầm ĩ thành như vậy thì phải giải thích như thế nào đây.


Cậu tuyệt đối không thể để Giản Tuỳ Lâm biết Giản Tuỳ Anh ôm loại tâm tư đó với cậu, nếu không Tuỳ Lâm chắc chắn xa lánh cậu.
Một mình Giản Tuỳ Anh gây cho cậu đủ loại lo lắng cùng phiền phức, tất cả đều làm cậu phẫn hận không thôi.


Giản Tuỳ Anh bên này chậm chạp thay quần áo, sau đó nằm im trên giường, khẽ động đã không muốn động nữa.
Hắn bắt đầu hối hận hôm nay đã làm quá lên, những rõ ràng Lý Ngọc khơi lên trước, hắn lại là người không nhịn được đả kích, cũng chưa bao giờ chịu nén giận.


Nhưng dù sao hôm trước bản thân cũng làm chuyện đó với Lý Ngọc….
Giản Tuỳ Anh nóng nảy cào cào tóc. Suy nghĩ một vòng, hắn rất giận Lý Ngọc không có mắt như vậy, ngay cả hắn được yêu thích như vậy mà cũng thấy chướng mắt, chắc chắn mắt cậu ta bị phân chó trét lên rồi, mẹ nó.


Sao lại phải quan trọng nam hay nữ như vậy? Nhân sinh khổ đoản (đời người ngắn ngủi), chỉ mưu cầu vui sướng thôi không được sao.
Hiện tại hắn thậm chí còn hoài nghi cách nghĩ của mình về tương lai, có lẽ thế giới này thật sự vẫn có thẳng nam, chính là Lý Ngọc mà hắn đụng phải.


available on google playdownload on app store


Hắn chỉ có thể lấy điều này để an ủi cho lòng tự trọng đang bị tổn thương của hắn thôi, mẹ nó.
Hút tù tì mấy điếu thuốc, chỉnh đốn xong trái tim cùng suy nghĩ mới xuống giường.


Trong phòng tắm vẫn vang lên tiếng máy sấy chưa ngừng, hắn đi qua gõ cốc cốc cốc, không kiên nhẫn nói: “Cậu mẹ nó chưa xong hả,  anh đây chờ lâu lắm rồi đấy, sấy xong thì nhanh lăn ra đây.”
Âm thanh máy sấy ngừng ngay tức khắc, Lý Ngọc mang vẻ mặt nghiêm nghị mở cửa ra.


Giản Tuỳ Anh nhìn nhìn quần áo của cậu, hình như vẫn hơi ẩm, nhưng nhìn thoáng qua sẽ không thấy gì, hắn thấy cho dù Lý Ngọc lạnh lùng thì vẫn rất đẹp trai, trong lòng khó chịu: “Cậu đi ra, anh với cậu nói chuyện.”
Lý Ngọc thấy hắn không có ý khác gì, gỡ xuống phòng bị đi theo hắn ra ngoài.


Giản Tuỳ Anh ngồi trên ghế tổng, vênh váo tự đắc nhìn cậu: “Lý nhị, chuyện lúc nãy anh cũng chẳng muốn so đo với cậu, về phía anh cũng có chút không đúng, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do tầm nhìn của cậu quá hạn hẹp…”


Ánh mắt Lý Ngọc dần mở lớn, Giản Tuỳ Anh ‘khụ’ một tiếng, nhanh chóng chuyển đề tài: “Quên đi quên đi, anh sẽ không truy cứu ai đúng ai sai nữa, nếu cậu vẫn thấy anh chướng mắt thì anh sẽ không quấy rầy nữa, cậu cảm thấy bản thân là cái bánh bao thơm phức sao, xem cậu khẩn trương kìa, chỉ có cậu thấy vậy thôi.”


Lý Ngọc liều mạng đè nén xúc động muốn xông đến cắn hắn, hai tay ở trong túi nắm thành nắm đấm.


Giản Tuỳ Anh người này, đúng là đồ máy bay chiến đấu đốn mạt (ý là không sợ ch.ết =))), cái máy bay này mỗi một linh kiên cấu tạo thành nó đều là thứ vô lại bá đạo không biết xấu hổ tạo thành.


Cậu nhớ đến Tuỳ Lâm, chảy gần như cùng một dòng máu cùng một gen, vậy mà thái độ làm người sao lại có thể khác nhau nhiều như vậy?


Giản Tuỳ Anh gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, vẻ mặt thông tình đạt lý: “Từ nay về sau, chúng ta nên đem chuyện đã xảy ra quên đi, nhé? Về sau quan hệ của chúng ta chỉ là cấp trên và cấp dưới, anh đây sẽ đối tốt với cậu, còn cậu nên làm tốt việc cho anh.”


Cơ thể Lý Ngọc có chút cứng ngắc, cậu lạnh nhạt nói: “Đúng là không thể tốt hơn.”


Giản Tuỳ Anh nghe xong câu này, tuy đã sớm biết trong lòng cậu nghĩ như thế nào nhưng vẫn có chút thất vọng, hắn bực bối khoát tay: “Được rồi, cậu ra ngoài nhanh đi. À, mua cơm trưa cho anh đã, quán cơm lần trước không tồi, mang một xuất về cho anh.”


Lý Ngọc rất muốn lấy giày đáp lên mặt hắn. Cậu cố gắng chịu đựng sau đó im lặng đi ra ngoài.


Giản Tuỳ Anh nhìn bóng dáng cậu cười lạnh. Hắn không thể dễ dàng thất bại như vậy được, những lời này chỉ để cho Lý Ngọc bình tĩnh, là kế hoãn binh. Lý Ngọc ghét hắn, đem tà hoả của hắn ngày càng cháy mạnh, ý nghĩ muốn chinh phục ngọn núi cao này càng mãnh liệt hơn.


Sau đó hắn đợi hơn hai giờ, không có ai đưa cơm đến, hắn đói đến mức phải uống tạm cà phê rồi ăn bánh quy, răng cắn vào bánh quy xốp giòn tạo thành tiếng, sau đó đem theo bực bội cùng tủi thân của hắn nuốt vào bụng.


Khoảng hơn một giờ chiều hắn vẫn chưa ra khỏi văn phòng, người bên ngoài dường như đều biết tâm tình hắn không tốt nên không ai dám tiến vào, Lý Ngọc lại càng không muốn vào. Mấy giờ sau hắn làm gì cũng không xong, cực kỳ khó chịu.
Tới giờ tan tầm, rốt cục cũng có người gõ cửa.


“Ai.” Giọng điệu cực kỳ không tốt.
“Giản Tổng, là tôi.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Giản Tuỳ Lâm.
“Vào đi.” Giản Tuỳ Anh lau mặt, giấu đi khuôn mặt cứng ngắc của mình.


Giản Tuỳ Lâm vừa vào đã thấy một loạt tài liệu la liệt trong phòng,cốc nước, điện thoại để bừa bãi, hơi nhíu mày, cúi người nhặt lên, vừa nhặt vừa nói: “Anh, anh tức giận chuyện gì vậy, em thấy bình thường anh đối xử với Lý Ngọc rất ôn hoà mà.”


Giản Tuỳ Anh ‘khụ’ một tiếng: “Chuyện quan hệ cá nhân thì anh chắc chắn đối xử với cậu ta không tệ, nhưng chuyện công việc thì khác, anh đây là người công tư phân minh.”


Giản Tuỳ Lâm đem đồ đạc đặt lên bàn, sắp xếp tốt lại từng cái: “Có thể nói cho em biết chuyện gì xảy ra không? Lý Ngọc cũng không chịu nói, nói không chừng em có thể giúp cậu ấy?”


“Không cần, anh đã dạy dỗ cậu ta rồi, cậu ta cũng đã hiểu, về sau chắc là không phạm sai lầm nữa đâu, chuyện này cho qua đi.”
Giản Tuỳ Lâm nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, chậm rãi nói: “Anh, buổi trưa anh chưa ăn cơm phải không.”
“Ăn, có ăn.”
“Anh, chắc anh mệt lắm rồi, để em xoa xao bả vai cho anh?”


Giản Tuỳ Anh ngáp một cái, thả lỏng toàn thân dựa vào lưng ghế: “Đến đây.” Nói xong liền nhắm hai mắt lại.


Tay Giản Tuỳ Lâm cực kỳ thuần thục xoa bóp bả vai hắn. Chuyện khác không nói, nhưng việc chăm sóc anh trai mà nói thì cậu cực kỳ hiểu rõ, trước đây mấy việc bưng trà chạy vặt linh tinh làm cũng không ít.
Giản Tuỳ Anh thì cho là chuyện đương nhiên, dù sao lúc Giản Tuỳ Lâm đến, cuộc sống cũng khá giả hơn nhiều.


Giản Tuỳ Lâm dùng lực vừa phải nhu bả vai cho Giản Tuỳ Anh, vừa nhìn chằm chằm vào chỗ hở của áo lộ ra một mảng da cùng xương quai xanh của hắn. Chỉ cần hơi cúi đầu là cậu đã có thể ngửi được mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái từ Giản Tuỳ Anh, dường như chỉ cần cúi thấp hơn một chút nữa là có thể dễ dàng chạm đến làn da mặt hắn.


Giản Tuỳ Anh thả lỏng nhắm mắt, lông mi dày hơi hơi rung động, cánh mũi thở ra nhẹ nhàng phập phồng, nhìn bên sườn mặt hắn như được điêu khắc ra, mỗi một chi tiết đều gần như hoàn mỹ.


Giản Tuỳ Lâm nhịn không được nuốt một cái, đôi mắt bình thường luôn mang theo ánh nắng ôn hoà nay lại thần bí như bị che phủ bởi một tầng sương mù dày đặc.


Cậu hơi khom người xuống, thêm một chút gần cho đến khi môi cậu gần như không còn có khoảng cách với tai của Giản Tuỳ Anh mới run rẩy hơi mở miệng: “Anh à, đang ngủ sao.”
Giản Tuỳ Anh suýt chút nữa là ngủ luôn, Tiểu Lâm ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhành kêu hắn mới tỉnh lại.
“A? A? Anh đang ngủ hả?”


Giản Tuỳ Lâm có hơi không khống chế được hô hấp của mình: “Gần vậy, anh mệt mỏi như vậy thì đi ngủ đi, chỗ này ngủ không thoải mái, còn có thể bị cảm lạnh.”


“Không sao, giữa trưa nên có hơi…..” Giản Tuỳ Anh ngáp một cái, sau đó nhìn giờ: “Đi gọi Lý Ngọc đi, đem các cậu đến công trường xem chút.”


Những ngày kế tiếp, Lý Ngọc vẫn lạnh mặt với Giản Tuỳ Anh, còn Giản Tuỳ Anh thì mỗi ngày đều biến thành ba bốn kiểu người chọc tức cậu, ức hϊế͙p͙ cậu thế này thế kia. Thật ra chuyện này chưa bao giờ xảy ra trước kia, nhưng hắn phát hiện Lý Ngọc thật sự lãnh đạm, chỉ còn cách gây phiền toái, cậu mới nhìn hắn nhiều thêm một chút, nói nhiều hơn vài câu với hắn. Hắn lại càng thích việc chọc tức cậu hơn.


Hơn một tháng không nghỉ ngơi. Hai tên nhóc kia làm việc hiều suất không tồi, dự án của tên em họ ngu ngốc kia cũng đã có tiến triển, đường nhiên lỗ hổng nghiêm trọng trong tài sản này trong  khoảng một năm hoặc hơn một năm thì không thể hết được tình trạng lộn xộn, lúc đem dự án giao cho hai người chỉ nghĩ rèn luyện hai người, hiện tại lại là lý do để trói lấy Lý Ngọc, hắn cũng không sợ việc Lý Ngọc đột ngột dứt tay mặc kệ mọi chuyện.


Lý Ngọc với Giản Tuỳ Lâm đã bắt đầu cuộc sống đại học. Trường học hai người cách không xa, lái xe cũng chỉ mất khoảng hai mươi phút.


Giản Tuỳ Anh vẫn hy vọng Lý Ngọc có thể đến công ty một hai ngày trong tuần, nhưng dường như Lý Ngọc không muốn như vậy, ngay cả một câu trả lời thuyết phục cũng không nói, khai giảng xong không đến hẳn, chỉ bàn chuyện dự án cùng với Giản Tuỳ Lâm.


Tiểu Lâm lại cực kì tích cực đến công ty, một tuần có thể đến hơn một ngày hoặc hai ngày.
Giản Tuỳ Anh rất thất vọng, ngày trước mỗi ngày đều có thể thấy cậu giờ thành một tháng chỉ đến hai lần, còn đều do hắn lấy đủ lý do gọi đến mới đến, nhất thời không thay đổi được thói quen.


Nhưng rất nhanh hắn đã có cơ hội.
Mười một giờ đêm hôm trước hắn nhận được một cuộc điện thoại làm hắn cực kỳ kinh ngạc vui mừng, là điện thoại của Lý Huyền anh trai của Lý Ngọc gọi tới.


Trong điện thoại đầu tiên Lý Huyền trò chuyện với hắn một lát, sau đó bảo đến Trung Thu y sẽ về nhà, muốn mời Giản Tuỳ Anh đến ăn cơm, cuối cùng mới nói đến trọng điểm là việc hắn ở Bắc Hải tìm được một miếng đất rất được, hỏi Giản Tuỳ Anh ngày nghỉ mùng một tháng mười này có muốn đi xem cùng y hay không.


Cuộc điện thoại này thật đúng lúc, tâm trạng Giản Tuỳ Anh lập tức hưng phấn. Tết Trung thu năm nay gần ngay với đợt nghỉ Quốc Khánh, tâm tình tốt liền gọi cho thư ký văn phòng thông báo với cái lý do không đầu không đuôi cho nhân viên nghỉ chín ngày.


Thông báo vừa nêu ra nhân viên đã phát điên, chỉ còn không có mức cảm động đến phát khóc.


Thật ra Giản Tuỳ Anh có kế hoạch của riêng mình, hắn cảm thấy kỳ nghỉ lễ này nên đi Quảng Tây vài ngày, hết mấy ngày nghỉ, hắn không ở công ty khẳng định nhân viên trong công ty không có tâm trạng công tác, làm việc cũng không hiệu quả, vậy thì thuận nước giọng thuyền thôi.


Một cuộc điện thoại hàn huyên hơn hai mươi phút, Lý Huyền còn cố ý hỏi về biểu hiện của Lý Ngọc một chút, Giản Tuỳ Anh đương nhiên là khen không dứt miệng, nói xong còn quả quyết khẳng định công ty không có cậu thật là một tổn thất lớn, Lý Huyền nghe được cực kỳ vui vẻ. Giản Tuỳ Anh vội vàng nhân cơ hội đó bày tỏ Trung thu này hắn muốn đến Lý gia một chuyến.


Lý Huyền đương nhiên hoan nghênh.
Cúp điện thoại, Giản Tuỳ Anh xoa xoa tay bắt đầu lên kế hoạch cho kỳ nghỉ.
Trước lễ Trung thu một ngày, Lý Huyền đã trở về từ Quảng Tây.
Giản Tuỳ Anh mang theo Tiểu Lâm, chuẩn bị một hòm quà tặng, một xe đi tới cửa Lý gia.
Lý Huyền cùng Lý Ngọc tự mình ra đón tiếp.


Hai người đưa xe đi vào trong sân, đem một hòm quà gồm bánh trung thu, thuốc lá, rượu với rất nhiều thuốc bổ ra, Lý Huyền cười nói: “Tuỳ Anh, khách khí quá, anh mang nhiều đồ như vậy làm gì.”
Giản Tuỳ Anh cười ha ha nói: “Chúng tôi cũng không thể tay không đến cọ cơm được.”


Hai người mỗi người một câu vừa nói vừa vào nhà.
Tròn một tháng Lý Ngọc chưa gặp Giản Tuỳ Lâm, ánh mắt cũng chưa thèm liếc đến Giản Tuỳ Anh mà chỉ để ý mình Giản Tuỳ Lâm.
Ba mẹ Lý Ngọc đều ở nhà.


Giản Tuỳ Anh nhìn thấy ba Lý Ngọc liền nhanh chóng hoá thân thành tiểu bối (người vai dưới) khiêm tốn có lễ nghi, thỉnh thoảng nịnh nọt một vài câu, tạo mối quan hệ gì đó.


Người của Lý gia cũng cực kì có tâm mà lôi kéo Giản Tuỳ Anh, dù sao hai nhà trước kia cũng không được thân, có thể tạo mối hảo hữa thì đều trăm lợi mà vô hại.


Trong lúc đang dùng bữa ba Lý Ngọc có mấy lần bày tỏ cảm ơn Giản Tuỳ Anh đã bồi dưỡng Lý Ngọc, Giản Tuỳ Anh liền biết thời thế mà xúi giục ba Lý Ngọc cho Lý Ngọc trong lúc học Đại học vẫn đến công ty hắn làm việc.


Đương nhiên ba Lý hy vọng con mình học được nhiều điều hữu ích, Lý Ngọc lại lặng lẽ nói: “Mới khai giảng cũng chưa nên vội vàng ạ, để sau hãy nói.”


Giản Tuỳ Anh có chút thất vọng, tính toán về sau phải tác động Lý Huyền, mới vài lần tiếp xúc nhưng hắn đã phát hiện Lý Ngọc rất nghe lời Lý Huyền.
Cơm nước xong sáu người ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm đến hơn một giờ. Giản Tuỳ Anh thấy không còn sớm thì cùng Giản Tuỳ Lâm xin phép về.


Lúc này cả Lý gia đều đứng đậy đưa bọn họ đến cửa, Lý Huyền còn muốn mời hắn ngày kia đi ăn cơm nói chuyện.
Giản Tuỳ Anh dĩ nhiên cầu còn không được, trước khi đi còn ôm vai Lý Ngọc lôi kéo: “Lý Ngọc, cậu cũng đến nhé.”


Hai người từ lần ầm ĩ trở mặt trước cũng không còn tiếp xúc chân tay nhiều, lại càng không có kiểu thân mật nói chuyện khách khí như vậy, Lý Ngọc cứng ngắc cả người, gật đầu nói: “Được.”


Giản Tuỳ Anh vừa lòng lại nhân cơ hội vỗ lưng cậu, Lý Ngọc bị vỗ liền kêu lên một tiếng đau đớn, trong lòng Giản Tuỳ Anh bỗng thấy hết cả giận dỗi.
Trên đường về Giản Tuỳ Lâm hỏi: “Anh, anh định đi Quảng Tây thật sao?”


“Đi chứ, chủ yếu là khảo sát thực địa. Dự án này nếu triển khai hoạt động đưa ra thị trường rất có tiềm năng.”
“Em đi cùng được không?”
Giản Tuỳ Anh theo thói quen liền từ chối: “Cậu đi làm gì.”
“Em, em muốn học thêm một chút.”


Giản Tuỳ Anh còn muốn mang theo Lý Ngọc ở Quảng Tây đi chơi hai ngày, rất không muốn cậu em Tiểu Lâm cùng cha khác mẹ này đi cùng: “Cậu đừng đi…” Nói xong mới thấy không tìm được lý do gì để không cho nó đi cùng, nhưng từ chối Tiểu Lâm hắn cũng chẳng cần lý do gì.


Giản Tuỳ Lâm nói: “Lúc đầu em với Lý Ngọc lên kế hoạch đi Tây Tạng từ hôm mùng một tháng mười, bây giờ Lý Huyền mời anh đi Quảng Tây, Lý Ngọc cũng phải đi theo, em chẳng có việc gì làm nữa, anh, để em đi cùng với bọn anh đi.”
Giản Tuỳ Anh xụ mặt: “Không được, không mang cậu đi.”


Giản Tuỳ Lâm hé miệng, trộm nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng nói: “Anh, em thấy dạo gần đây anh với Lý Ngọc không thoải mái với nhau lắm, nhưng cho dù là nguyên nhân gì, anh cũng đừng so đo với cậu ấy nhiều nhé.”


Những lời của Giản Tuỳ Lâm đã nhắc nhở Giản Tuỳ Anh, hắn với Lý Ngọc đang ở cục diện xấu hổ, nếu mang theo Giản Tuỳ Lâm, có thể sẽ dịu đi một chút, nếu không sẽ làm cho Lý Huyền phát hiện ra điều gì đó không tốt.


Hắn nhíu mày: “Được rồi, cậu cứ đi theo đi. Bọn anh nói chuyện của người lớn, bọn nhóc các cậu có bạn đi cũng cũng đỡ nhàm chán.”
Giản Tuỳ Lâm nở nụ cười, nhưng ý cười lại không đọng trong mắt: “Anh, sao anh vẫn coi em là con nít vậy.”


Giản Tuỳ Anh liếc mắt nhìn nó: “Lúc anh bằng tuổi cậu, anh đây cũng thường xuyên hỏi ba như vậy.”
Giản Tuỳ Lâm không nói gì nữa, khẽ mỉm cười nhìn chằm chắm phía trước, chăm chú lái xe.
Mỗi lần đến Trung Thu hay mấy ngày lễ tết linh tinh gì đó là lúc Giản Tuỳ Anh cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.


Không chỉ mệt về thân thể mà mệt cả tâm. Phải chú ý đến hai bên họ hàng thân thích của ba mẹ, tặng quà cho những nhân vật quan trọng, rồi lại phải ứng phó tặng quà cho ba, cho nên Giản Tuỳ Anh cực kỳ sợ ăn Tết.


Vất vả sống qua một ngày Trung Thu, Giản Tuỳ Anh bị bắt ngủ ở nhà chính một đêm, ngày hôm sau như chim sổ lồng, ăn sáng xong liền bỏ chạy.
Buổi tối hắn cùng với Tiểu Lâm đi ăn cơm cùng với anh em nhà họ Lý, miếng đất ở Bắc Hải đã có hiểu rõ hơn một chút.


Công việc của Lý Huyền rất bận, hôm sau đã phải trở về, Giản Tuỳ Anh quyết định ngày kia mang theo Giản Tuỳ Lâm với Lý Ngọc đến đấy.


Bộ dáng  Lý Ngọc dường như có chút mâu thuẫn, nhưng lại không thể từ chối, còn Giản Tuỳ Anh nghĩ đến chuyện có thể ở cùng sớm chiều với Lý Ngọc thì tâm trạng đã phấn khởi lên.






Truyện liên quan