Chương 20

Dịch: Thanh Dạ
Dì Lưu không biết gì cả, nghe Mạnh Phi Phàm căn dặn như vậy liền vội lên tiếng đáp lại, rồi quay người đi nhanh đến nhà bếp, bưng một đĩa lớn xúc xích Đức đặt ở trước mặt Diệp Giai Ngưng.


“Nếu bác sĩ Diệp thích món này như vậy, thế thì bác sĩ hãy ăn nhiều một chút. Cứ xem đây là nhà mình, đừng quá khách sáo, ha!”


Diệp Giai Ngưng mở to mắt, nhìn chằm chằm hai cây xúc xích Đức nằm trong chiếc đĩa trắng tinh sạch bóng trước mặt mình. Hai cây xúc xích Đức vừa đỏ vừa dài, lớp bên ngoài còn được nướng đến loáng bóng.


“Đây là một trong những loại xúc xích ngon nhất của Đức, có tên là ‘Trường Hồng’. Nghĩa là xúc xích vừa dài lại vừa đỏ. Ở tại Đức, người ta còn nói như thế này, nếu cô ở tại quảng trường Muenster của Freibrug ăn một ổ bánh mì kẹp xúc xích cũng đồng nghĩ với việc cô có thêm hiểu biết. Nếu nói theo cách của nước mình, thì điều đó có nghĩa là ‘Đi một ngày đàng, học một sàng không!’ Còn ở Freiburg người ta lại có câu ‘Ăn một cây xúc xích, học một sàng không!”


Nói xong câu đó, Mạnh Phi Phàm nở nụ cười mập mờ về phía cô như đang ám chỉ điều gì đó.
Trong mắt những người có bệnh và biến thái, thì xúc xích mới có nghĩa khác. Ừ, cô là một người vô cùng bìn thường, cho nên cây xúc xích ở trước mặt, chỉ là một cây xúc xích thôi.


Sau khi ngẩn người trong giây lát, cô ngẩng đầu lên nở một nụ cười ngọt ngào với anh, động tác hai tay thật tao nhã cầm dao và nĩa lên, một tay cầm dao cắt xúc xích, tay còn lại cầm nĩa ghim thật mạnh xúc xích, chầm chậm nhã nhặn đưa vào miệng.


available on google playdownload on app store


Mạnh Phi Phàm nhìn cô gái cột tóc đuôi ngựa đang nở nụ cười tươi rói đối diện mình, gương mặt anh co giật, rồi nhìn hành động cô dùng sức cắt xúc xích, ghim thật mạnh cục xúc xích, làm cho nơi nào đó của anh hơi co giật, dao nĩa trong tay có hơi run rẩy, ngay cả món ngon ở trước mặt cũng chẳng muốn ăn.


Trong bầu không khí xấu hổ đó, điện thoại di động đổ chuông, anh nhấn nút nhận, thì giọng nói phấn khởi của Phương Trạm Hoành vang đến: “Cô nhóc kia hôm nay đã đến chỗ anh rồi phải không anh họ? Anh có dọa người ta sợ bỏ chạy không đó?”


“E hèm, bọn anh đang ăn cơm, nếu chú không có việc gì gấp, lát nữa anh gọi lại cho chú.” Mạnh Phi Phàm cau mày, còn chưa chắc ai dọa ai sợ đâu nhá. Anh lơ đãng ngắm nhìn cô gái ngồi đối diện đang thưởng thức thật chậm rãi món xúc xích kia.


“Anh khoan cúp máy đã. Anh nói gì chứ, ‘bọn anh’ à, anh đang ngồi với ai đó? Ha ha, anh đang ăn cơm cùng cô nhóc đó sao? Anh cũng giỏi lắm nha. Còn có cách để giữ người ta lại nữa….”


“Không có chuyện quan trọng nữa thì anh cúp máy đây.” Mạnh Phi Phàm vội vàng cất tiếng cắt ngang lời nói phấn khích trong điện thoại. Đối diện với đôi mắt tò mò nào đó luôn luôn liếc về phía bên này.


Lúc Mạnh Phi Phàm định cúp điện thoại, thì một câu nói ở đầu bên kia của Phương Trạm Hoành làm cho anh sợ nhảy dựng lên. “Gì hả? Mẹ chú muốn qua đây ở hả? Lúc nào hả?…….. Không được, không được, không thể ở chỗ anh, không tiện đâu. Đúng vậy. Không thuận tiện. Hửm? Còn chuyện gì nữa?”


Ở đầu dây bên kia Phương Trạm Hoành nói một tràng “Bla bla bla bla”, lông mày của Mạnh Phi Phàm càng cau lại hơn.


“Không phải chú nói chú tìm được tên lãnh đạo nào đó rất được việc sao? Thế sao tên đó mới nhậm chức có một tuần, thì chuyện lại hỏng bét như vậy chứ? Chú nói gì hả? Được, được, coi như lần này anh quá khinh địch. Cái tên họ Nam của tập đoàn Hạo Hãn kia, xem ra cũng không phải tay vừa. Được rồi, lần này để cậu ta thắng thế đi. Bây giờ chú đang ở đâu? Anh sẽ lập tức đến đó, chú nhanh chóng chuẩn bị gọi những nhân viên có liên quan đến vụ này, chúng ta sẽ mở cuộc họp suốt đêm.”


Mạnh Phi Phàm cúp điện thoại, vẫn còn tức giận anh ách khi nghe tin Phương Trạm Hoành nói. Anh cảm thấy lòng mình rầu rĩ đến hoảng sợ, cổ áo sơ cài quá chặt rồi, nên liền đưa tay lên gở mấy cái nút ở trên cổ.


Diệp Giai Ngưng bất ngờ nghe thấy mấy từ về tập đoàn Hạo Hãn, ngẩng đầu thật nhanh lên nhìn người đàn ông ngồi trước mặt.


Ở bên ngoài cửa sổ từ luồng gió nhẹ thổi qua, ánh sáng trên ngọn nến lay động, đối diện với ánh mắt nặng đề của người đàn ông đang nhìn về nơi nào đó. Chỉ nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu xanh đen mở ra, để lộ ra vòm ngực khỏe mạnh, trông thật quyến rũ và gợi cảm.


Trái tim của Diệp Giai Ngưng bỗng dưng đập chậm lại, rồi thình lình đập nhanh “Bùm bụp bùm bụp”. Cô nhận ra mình đang bị sức hấp dẫn đáng ch.ết của tên đàn ông nào đó quyến rũ rồi, trong lòng thầm mắng một câu: Đáng ch.ết. Sau đó, cô cúi đầu giả vờ ăn tối, nhưng trong lòng lại thấp thởm không yên.


Cô nhớ lại những chuyện về Mạnh Phi Phàm lần trước cô nghe được. Nghe nói, Mạnh Phi Phàm là một con chiến mã ra tay vừa tàn nhẫn lại vừa độc ác trong giới kinh doanh. Khi đối mặt với đối thủ cạnh tranh, anh ta luôn đưa đối thủ vào con đường ch.ết.


Nghĩ đến đây, trái tim chợt trĩu nặng. Nếu Nam Hạo và Mạnh Phi Phàm đối đầu nhau ở trên thương trường, vậy thì Nam Hạo sẽ gặp phải một đối thủ đáng gờm rồi.


Nếu Mạnh Phi Phàm là một người bình thường thì cũng chẳng có gì đáng nói, đằng này anh ta lại là một người có bệng về tâm lý, ngay cả sinh lý cũng chẳng được bình thường. Kiểu người đàn ông “biến thái” như thế này thủ đoạn cạnh tranh với đối thủ, chắc hẳn sẽ càng ra những chiêu không ai ngờ đến, càng quyết liệt bất chấp mọi thủ đoạn!!


Cô lo lắng cho Nam Hạo đến đổ mồ hôi hột, trong lòng chợt có cảm giác hoảng loạn không thể diễn tả, dao nĩa trong tay rớt xuống dưới đĩa, cất lên tiếng vang trong trẻo.


Tiếng vang va chạm của dao nĩa với đĩa đã phá vỡ bầu không khí im lặng. Mạnh Phi Phàm ngước mắt lên nhìn cô, thấy ánh mắt kinh hoàng của cô, ánh mắt anh lóe lên, lúc này mới nhận ra thì ra ở bên kia bàn ăn còn có một người nữa.


Anh cau mày lại, đứng dậy, nói với cô: “Bác sĩ cứ dùng tiếp đi. Tôi có chút chuyện phải đi giải quyết ngay.” Khi ánh mắt của anh nhìn vào cái đĩa đặt trước mặt cô, thấy cô chẳng ăn được bao nhiêu nên anh nói thêm một câu nữa: “Nếu bác sĩ cảm thấy cơm canh không hợp khẩu vị thì bác sĩ cứ nói với dì Lưu, bảo dì ấy làm vài món khác cho cô.” Nói xong câu đó, anh cất bước rời khỏi phòng ăn.


Mạnh Phi Phàm vừa cất bước rời khỏi thì dì Lưu bước vào phòng ăn, nhìn thấy Diệp Giai Ngưng chẳng ăn được bao nhiêu những đồ ăn ở trước mặt, bà bèn dè dặt hỏi cô: “Những món này không hợp khẩu vị của bác sĩ Diệp sao?”


“Ơ, không không, không phải. Đồ ăn Tây do dì làm ăn rất ngon. Chỉ là, hôm nay con có hơi mệt, cho nên, ăn không được bao nhiêu. Lãng phí nhiều đồ ăn như vậy, con thấy có lỗi với dì quá. Hay là vậy, con bưng lên phòng ăn nha.” Diệp Giai Ngưng cảm thấy khó xử nhìn những món ăn còn nguyên trên bàn.


“Không lãnng phí, không lãng phí đâu mà. Ở phía sau vườn hoa, giám đốc Mạnh có nuôi ba con chó lớn, Bọn chúng nhìn thấy nhiều thức ăn như vậy, nhất định vô cùng mừng rỡ. Nếu buổi tối bác sĩ có đói, tôi sẽ nấu cho bác sĩ ăn.” Dì Lưu vội nói với cô.


Diệp Giai Ngưng liên tục nói cám ơn dì Lưu, rồi quay trở về phòng mình.
Cô định ngồi xem tiếp bệnh án của Mạnh Phi Phàm, nhưng buổi tối nghe tin Nam Hạo sắp phải đối mặt với đối thủ giản xảo như Mạnh Phi Phàm, lòng cô cứ thắt lại.


Cô ngồi xếp bằng trên mặt đất, lấy máy tính xách tay ra nhận thư. Trong đó có ba bốn bức thư chưa đọc, đều là thư Julia gửi đến, hỏi cô về tình hình của khách hàng. Sau khi cô trả lời thư xong, định tắt máy tính, thì máy tính lại cất lên tiếng báo, có thư một bức thư đến.


Thì ra đây là bức thư do giáo sư Miller gửi đến, trên viết N cái URGET (khẩn cấp). Cô hoảng hốt mở bức thư ra xem.
Trong thư giáo sư Miller báo cho cô biết những yêu cầu liên quan đến đề tài nghiên cứu lần trước cô đã hứa, bảo cô trước mắt hãy chuẩn bị theo những yêu cầu giáo sư đã đưa ra.


Khi đó, cô vội vàng hỏi giáo sư về nguyên lý hoạt động máy nói dối, cho nên không hỏi kỹ nội dung là gì, chỉ nghe giáo sư Miller nói là có liên quan đến luận văn nghiên cứu sinh lúc đó của cô, cô không nghĩ gì cả liền đống ý với giáo sư.


Bây giờ ngồi đối diện với màn hình máy tính, mặt của cô đỏ bừng.


Thì ra, lần này giáo sư Miller được sự nhờ vã của phòng khám tâm lý Genji Nhật Bản, nghiên cứu về vấn đề tâm lý của phụ nữ. Mà điều đáng nói ở đây chính là đề tài nghiên cứu về điểm G của phụ nữ. Giáo sư Miller đã gửi nội dung liên quan đến vấn đề nghiên cứu này của phòng khám Genji Nhật Bản cho cô.


Bên trong tài liệu của phòng “Genji” có nhắc đến gần đây phòng khám nhận được rất nhiều yêu cầu tư vấn đề giảm ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ ở phái nữ. Chữa trị căn bệnh giảm ham muốn ở nam giới phòng khám “Genji” là số một, nhưng còn ở nữ giới thì vẫn còn rất hạn chế.


Cho nên, phòng khám “Genji” mới tìm đến giáo sư Miller, bởi vì luận án về đề tài chữa trị chứng giảm ham muốn ở phái nữ của giáo sư Miller đã được đăng trên rất nhiều tạp chí danh tiếng của Thế giới.


Giáo sư Miller tìm Diệp Giai Ngưng làm trợ lý cho đề tài nghiên cứu này, bởi vì trong luận văn nghiên cứu sinh của mình, Diệp Giai Ngưng từng đề cập đến vấn đề giảm ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ ở phụ nữ. Mà nguyên nhân khi đó Diệp Giai Ngưng làm luận văn về vấn đề này là do cô vô tình nghe được mẹ cô bị ba cô bỏ là do vấn đề giảm ham muốn kéo dài.


Nhưng, lúc này đây, Diệp Giai Ngưng nhìn chằm chằm vào nhiệm vụ mà giáo sư Miller đã giao, cô có chút há hốc mồm. Nếu chỉ là tìm tài liệu hay viết luận văn, cô còn có thể nói suông theo lý thuyết. Nhưng lần nghiên cứu này còn liên quan đến vấn đề thương mại, cô không biết phải làm sao mới tốt đây.


Rạng ba giờ sáng Mạnh Phi Phàm mới lê thân thể mệt mỏi quay trở về nhà. Cuộc họp kéo dài cả đêm, anh vừa mệt vừa đau đầu. Lần này tập đoàn Phi Phàm có thể lấy được miếng đất nằm giữa thành phố G và thành phố D hay không, anh vẫn chưa nắm chắc được.


Thật không ngờ nhân tài mới nhìn gương mặt tao nhã, nở nụ cười vô hại này, khi ở trên thương trường cũng cương quyết và tàn nhẫn đến vậy.


Mạnh Phi Phàm mở cửa lớn ra, đi vào thang máy, đi đến lầu hai, rồi vào thang máy riêng đi lên lầu năm. Anh muốn vào phòng làm việc bình tĩnh lại, để tìm lại mạch suy nghĩ của mình.


Lúc anh đi qua chỗ rẽ ở lầu hai, Mạnh Phi Phàm bị thu hút bởi tiếng thì rì rầm đứt quãng kỳ lạ. Lúc anh đứng yêm nghe kỹ tiếng đó lần nữa, nhưng âm thanh đó đã biến mất. Anh nở nụ cười mỉa, chẳng lẽ mình đã lớn tuổi rồi, cho nên mới bị lãng tai sao?


Trong lúc nghĩ thế, cánh cửa thang máy mở ra hai bên, anh cất bước vào trong. Ánh mắt anh nhìn ánh trăng xuyên qua lớp kính của thang máy, hôm nay lại mất ngủ nữa rồi!
Người mất ngủ đêm nay không chỉ có mình anh, mà còn có Diệp Giai Ngưng đang ở trong căn phòng anh vừa đi ngang qua.


Diệp Giai Ngưng cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu của mình, nhìn chằm chằm đống tài liệu kia, tìm kiếm tài liệu mà giáo sư Miller cần.
Cô quá tập trung vào việc tìm kiếm, cho nên không nghe thấy tiếng bước chân nặng nề đi ngang qua cửa phòng.


Lúc vừa bắt đầu, cô cảm thấy nhiệm vụ mà giáo sư Miller giao mình có hơi ngượng ngùng. Nhưng cô là một người phụ nữ, cũng từng nghi ngờ không biết mình có bị di truyền căn bệnh giảm ham muốn ở mẹ hay không.


Nhưng bây giờ, nhân cơ hội nghiên cứu đề tài này của giáo sư Miller, cô đóng cửa lại, điều tr.a theo yêu cầu, vừa tìm tòi vừa thử nghiệm, sau đó gõ lạch cạch bùm bùm ở trong bản WORD, ghi chép lại mọi thứ.






Truyện liên quan