Chương 24
Dịch: Thanh Dạ
Tống Hồng rón rén đi đến bên hồ nơi Diệp Giai Ngưng đang loay hoay. Lúc vừa đến gần Diệp Giai Ngưng, cô ta cất giọng vô cùng hoảng hốt, tiếng thét cực kỳ lớn: “Có rắn! Có rắn!”
Cùng lúc đó, cô ta giả vờ bị trượt chân, cả người rơi xuống hồ, một tay đưa lên bắt lấy góc váy của Diệp Giai Ngưng, dùng sức kéo cô xuống nước.
Nếu cô ta nhớ không lầm thì lần trước ở công ty Amy, sau khi Phương Trạm Hoành rơi xuống, cô gái này đã cầu xin bạn mình nhảy xuống nước cứu người!
Thế thì lần này, cô ta thắng chắc rồi!
Diệp Giai Ngưng bất thình lình nghe được tiếng người thét ở sau lưng là “có rắn!”, cô còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, thì có ai đó dùng sức kéo cô xuống dưới nước. Cô chẳng có thời gian để suy nghĩ xem chuyện gì đang diễn ra, mà chỉ mở miệng theo bản năng, thét lớn “cứu tôi.”
Nhưng miệng vừa mở ra, thì nước tràn ngay vào trong miệng, làm cho cô cảm thấy khó thở! Không phải nước trong hồ bơi thường rất cạn hay sao? Tại sao hồ bơi nhà Mạnh biến thái lại sâu đến vậy chứ? Trong đầu cô đều là câu hỏi tại sao, cố gắng vùng vẫy trong nước! Nhưng, cô càng vùng vậy, thì cả người cô lại càng chìm nhanh xuống dưới.
Khi cô chưa mất hết mọi ý thức, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh: Ngày đầu tiên đến phòng làm việc của Mạnh Phi Phàm, do cô không cẩn thận mà té ngã xuống đất, đầu đụng trúng đũng quần của anh ta….
Không phải người ta thường nói, con người ta khi sắp ch.ết sẽ thường nhớ đến người mình yêu nhất sao? Tạo sao bóng dáng của Nam Hạo lại lu bờ vậy chứ? Tại sao trong đầu cô đều là hình bóng của Mạnh biến thái vậy!!
Mạnh Phi Phàm và Phương Trạm Hoành sau khi tiễn khách về thì ngồi ở dưới tán cây bên ngoài vườn hoa của biệt thự để chờ Tống Hồng. Nhưng cô ta đi ra sau vườn hoa được một lúc rồi, đến giờ vẫn chưa thấy về. Mạnh Phi Phàm cứ ngẩng đầu lên nhìn ra hướng phía sau vườn hoa, trong lòng luôn cảm thấy buồn bực khó tả, dường như sắp có chuyện gì xảy ra vậy.
Phương Trạm Hoành nhìn thấy anh thấp thỏm không yên, bèn mỉm cười trêu nghẹo: “Em càng ngày càng không hiểu anh nha. Rốt cuộc anh đang nhớ cô nào hả? Là cô bác sĩ tâm lý xinh đẹp hay là cô người mẫu xinh đẹp đây.”
Mạnh Phi Phàm liếc anh ta một cái, từ chối trả lời vấn đề nhàm chán này.
Chính ngay lúc đó, ba con chó lớn ở sau vườn hoa chợt cất tiếng sủa ầm ĩ, mí mắt phải của anh giật liên tục, anh lập tức đứng dậy, đi nhanh về phía sau vườn hoa. Phương Trạm Hoành cũng vội vã đi theo sau anh.
Hai người vừa đi đến lối vào sau vườn hoa, thì nghe thấy tiếng kêu ở trong hồ, hình như có người đang vùng vẫy trong nước.
Mạnh Phi Phàm hoảng hốt trong lòng, bước nhanh đến bên hồ, mượn ánh đèn sáng như ánh đèn đường ở bên hồ, nhìn vào trong hồ bơi vừa dài vừa rộng vừa lớn, có hai người đang cố gắng vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy lại càng chìm sâu xuống nước.
“Không xong rồi, Tống Hồng rơi xuống nước rồi. Hình như còn có một người nữa, chú không biết bơi, cho nên chú mau chóng chạy ra ngoài gọi bảo vệ vào đây.” Mạnh Phi Phàm lớn tiếng căn dặn Phương Trạm Hoành, còn mình thì cởi nhanh giày ra, nhảy xuống hồ.
Anh nhìn thấy ở khu nước sâu có người đang cố vùng vẫy. Khu nước sâu đó sâu ít nhất cũng phải năm mét, chỉ cần nghĩ đến đó thôi anh lập tức bơi nhanh về phía đó. Lúc bơi ngang qua người Tống Hồng, anh dùng tay nâng gáy cô ta lên, định bơi tiếp về phía kia, nhưng hai tay của cô ta cứu ôm chặt lấy anh.
Nhìn thấy người đang vùng vẫy ở khu nước sâu kia sắp sửa chìm xuống, lòng Mạnh Phi Phàm rối ren, nhưng hai tay của Tống Hồng cứ quấn chặt lấy anh, anh không có cách nào bơi qua đó được. Trong lúc anh đang sốt ruột lo lắng, thì nghe thấy tiếng “bùm”, có người nhảy vào trong nước, bơi nhanh về phía khu nước sâu kia, sau đó cứu người lên bờ.
Anh nhìn thấy người đã được cứu lên, lúc này mới yên tâm, sau đó nâng gáy của Tống Hồng lên, đưa cô ta về bờ.
Sau khi lên bờ, anh lo lắng nhìn về nơi cách đó không xa. Chỉ nhìn thấy một người đàn ông có dáng người cao lớn đang quỳ gối bên cạnh người vừa mới rơi xuống nước, đưa tay ra sờ mũi người đó. Nhìn hình dáng người đó, chắc chắn không phải người nhà họ Mạnh.
Anh rất ngạc nhiên, ngẩng đầu tìm Phương Trạm Hoành, lúc này Phương Trạm Hoành mới dẫn hai người bảo vệ vào vườn hoa, vội vã hỏi: “Cứu được người chưa ông Louis?”
Anh gật đầu, đang định trả lời, thì đột nhiên nhìn thấy một cái đầu khác ở phía sau vườn hoa, có một cô gái tóc ngắn xông vào. Thì ra, Phương Phương đứng chờ ở cửa sau quá lâu, mà không thấy Diệp Giai Ngưng đi ra, còn đột ngột nghe thấy tiếng chó sủa ở trong vườn hoa, cô ấy không yên tâm, cho nên vội vàng chạy vào.
Cô ấy vừa xông vào vườn hoa, thì nhìn thấy cả người Diệp Giai Ngưng ướt sũng nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm lại. Cô ấy cám ơn người đàn ông cứu cô lên, rồi quỳ bên cạnh cô, đưa tay sờ mũi cô, hơi thở rất yếu.
“Cậu không sao chứ Giai Giai. Cậu tỉnh lại đi Giai Giai.” Phương Phương là một giáo viên dạy bơi cho nên khi nhìn thấy gương mặt tái xanh của cô, hơi thở yếu ớt như không có, trong lòng cô ấy chợt có cảm giác sợ hãy mà trước giờ chưa từng có, từ nhỏ đến lớn người chưa từng rơi nước mắt như cô ấy, vậy mà giờ lại đột ngột “òa” lên một tiếng khóc.
Mạnh Phi Phàm nghe thấy tiếng bèn nhìn qua, bên dưới ánh đèn, người rơi xuống nước kia lại là Diệp Giai Ngưng!
Lúc này, cô im lặng nằm trên mặt đất. Ánh đèn bên hồ soi vào gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy của cô, đôi môi tím tái, hai mắt nhắm chặt lại, mái tóc dài đen nhánh xõa tung dưới mặt đất.
Trái tim anh đau nhói từng cơn. Anh định đi về phía cô, nhưng lại nhận ra cánh tay đang bị một người bên cạnh ôm chặt. Thì ra bên anh còn có Tống Hồng! Bên dưới ánh đèn trắng, gương mặt của cô ta cũng tái xanh, mặc dù hai mắt nhắm chặt nhưng đôi tay vẫn bám chặt lấy cánh tay anh.
“Cô ấy vẫn còn thở mà, cô khóc gì chứ!” Người đàn ông bên cạnh Phương Phương quát khẽ một câu. Anh ta nhìn Diệp Giai Ngưng với vẻ mặt chăm chú. Mặt của cô tái xanh, đôi môi tím tái, tay chân cứng đờ, hơi thở yếu ớt. Chỉ cần còn thở là được rồi.
Trong lòng anh ta đột nhiên hốt hoảng, nhưng vẫn là làm động tác cấp cứu đâu vào đấy. Anh ta bóp cánh mũi nhỏ bé của cô, thổi khí vào trong đôi môi tím tái của cô. Lúc môi anh chạm vào đôi môi lạnh băng của cô, trái tim anh ta bỗng thắt lại. Giai Ngưng, em không thể có chuyện gì được!
Từng giây từng phút dần trôi qua, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người Diệp Giai Ngưng. Nhưng cô vẫn nhắm chặt hai mắt lại, đôi môi tím tái, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Trán của anh ta bắt đầu đổ đầy mồ hôi. Tất cả các động tác cấp cứu anh ta đều làm hết rồi, nhưng cô vẫn không hề tỉnh lại. Chẳng lẽ anh phải áp không đúng chỗ sao? Anh ta bắt đầu đánh giá. Đúng rồi! Vị trí này mới đúng!
Hai mắt anh ta bắt đầu di chuyển lên trên. Cả bộ váy hoa dài không tay dán sát vào người cô. Ánh mắt của anh ta dừng lại nơi nhô lên trước ngực cô, do dự vài giây, rồi bàn tay to áp lên, cảm giác mềm mại truyền vào lòng bàn tay.
Lúc này cứu người là quan trọng, anh ta không cho phép mình nghĩ quá nhiều, anh ta áp lên ngực cô. Anh ta sử dụng hết mọi sức ở phần mềm của bàn tay, trong miệng nhẩm “một hai ba, một hai ba”. Lập tức, hít một hơi thật sâu, bóp mũi cô lại, phà khí vào trong miệng cô.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng Diệp Giai Ngưng cũng “ưm” một tiếng, miệng ọc ra một ngụm lớn lớn, dần dần tỉnh lại. Cô mở mắt ra, trong cơn mơ màng cô lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú mà mình hằng nhớ đêm mong.
Cô nhắm ngay hai mắt lại, cho rằng mình lại ảo tưởng rồi.
Một lúc sau, cô cảm thấy ý thức của mình dần dần phục hồi lại, cô lại mở dần hai mắt ra. Trước mắt vẫn là gương mặt tuấn tú vô cùng quen thuộc đó.
Cô che mặt lại, tại sao khi sắp ch.ết trong đầu đều là gương mặt thối tha của Mạnh biến thái. Vậy mà bây giờ mở mắt ra lại nhìn thấy gương mặt của Nam Hạo chứ?
Nam Hạo nhìn thấy cô mở mắt ra một hồi, lại nhắm mắt lại. Nhìn thấy mình cô ngạc nhiên một lúc, rồi một lúc sau lại lắc đầu nhắm mắt lại. Anh tổn thương cô quá sâu nặng rồi, trong lòng không ngừng tự trách mình, không cầm lòng nổi nâng cổ tay nhỏ nhắn của cô lên, nói khẽ: “Là anh đây Giai Ngưng. Anh là Nam Hạo.”
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang vọng bên tai, tay của Diệp Giai Ngưng đang được Nam Hạo nắm chặt, nâng tay lên nhéo mạnh vào gương mặt tuấn tú của Nam Hạo, làm Nam Hạo đau đến nhe răng trợn mắt. “Này, em làm gì vậy Diệp Giai Ngưng?”
“Em muốn thử xem, có phải mình đang nằm mơ không.” Cô ngớ ngẩn trả lời.
“Nếu em muốn thử, cũng không nên nhéo mặt anh chứ?” Anh nhìn cô khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
“Đúng nha, em quên mất. Để em thử lại lần nữa.” Cô vội đưa tay ra nhéo mặt mình. Đau, rất đau! Xem ra mình không có nằm mơ rồi.
“Được rồi đồ ngốc à. Em không có nằm mơ đâu. Bây giờ em không sao rồi. Tại sao em lại rơi xuống hồ vậy?” Anh quan tâm an ủi rồi ngờ vực hỏi cô.
“Em cũng không biết. Em chỉ nhớ hình như có người ở phía sau em thét lên “có rắn”, sau đó em thấy mình rơi xuống nước.” Cô lắc đầu trả lời anh, cố gắng nhớ xem lúc nãy xảy ra chuyện gì.” Đúng rồi, ở trong hồ còn có một cô gái nữa, cô ấy được cứu chưa?”
Phương Phương bực bội nói: “Cậu còn lo lắng cho người khác nữa hả? Chị đây suýt chút nữa bị cậu dọa ch.ết rồi.” Sau đó, cô ấy đỡ cô ngồi dậy, lau nước mắt, rồi nhếch miệng nở nụ cười xấu xa nhìn Diệp Giai Ngưng và Nam Hạo, chộp lấy bầu không khí mập mờ như có như không của hai người.
Diệp Giai Ngưng nhìn thấy trên mặt cô ấy vẫn còn đọng lại nước mắt, vậy mà giờ đây lại có vẻ mặt đó, trong lòng cô thầm than “tiêu rồi”. Cảnh lúc nãy giữa mình và Nam Hạo, chắc chắn cô ấy đã thấy hết rồi! Đúng là đã xấu hổ giờ càng xấu hổ hơn!
Nghĩ đến đây, cô vừa nắm lấy tay của Phương Phương đứng dậy, vừa nhìn tỉ mĩ xung quanh. Không biết lúc nãy mình rơi xuống nước, Mạnh biến thái có biết không.
Cô vừa ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Mạnh Phi Phàm đang ôm lấy cả người Tống Hồng đang ướt sũng ở cách đó không xa. Cô ngây người trong chốc lát, trong đầu đều là dòng suy nghĩ: “Thì ra, thì ra, lúc cô và Tống Hồng cùng rơi xuống nước, anh ta, anh ta đã lựa chọn Tống Hống!
Nam Hạo đỡ lấy người cô, cúi đầu nhìn thấy cô đang nhìn về nơi nào đó im lặng không nói gì, vẻ mặt lại rối rắm đến kỳ lạ. Anh quay đầu nhìn, thì nhìn thấy Mạnh Phi Phàm và Tống Hồng ở cách đó không xa. Khóe môi anh cong lên, trong mắt đầu thù địch.
Ánh mắt của Mạnh Phi Phàm và ánh mắt của Nam Hạo cách một khoảng không, chạm mạnh vào nhau.