Chương 38: Bất ngờ

Dịch: Thanh Dạ
Việc chữa trị cho Mạnh Phi Phàm đã bắt đầu có tiến triển tốt hơn, Diệp Giai Ngưng đúng lúc phải quay về Bestter báo cáo công việc.
July tập trung nghe Diệp Giai Ngưng báo cáo công việc, ánh mắt đi từ khó có thể tin đến ngạc nhiên.


Chỉ trong vòng hai tuần ngắn ngủi, một bác sĩ mới vào nghề như cô gái này lại đạt được bước đầu thành công đến như vậy! Cô gái này còn giải quyết được CASE mà ngay cả phòng khám tâm lý Stevenson tại Mỹ cũng phải chịu bó tay sao?! Sao cô ấy có thể làm được chứ?


Diệp Giai Ngưng báo cáo xong công việc, nhìn thấy July không hỏi thêm gì nữa, liền vội vã chuồn ra khỏi phòng làm việc của cô ấy.
July có trăm ngàn câu hỏi không có lời đáp, cuối cùng quyết định tự mình gọi điện thoại cho Mạnh Phi Phàm.


Trong cuộc điện thoại, Mạnh Phi Phàm lịch sự bày tỏ lòng cảm ơn. Còn hết sức tán dương Diệp Giai Ngưng làm việc rất chuyên nghiệp, hai người làm việc với nhau rất ăn ý.


Một tràn khen ngợi rất khách sáo rất theo phong cách chính phủ, thế nhưng lại để cho một người khôn khéo như July giật mình. Cô ấy lập tức ngửi thấy mùi bất thường, trong giọng nói vô thức mang theo sự khác thường nào đó.


Nếu là người bình thường thì còn có thể không nghe ra được sự khác thường trong lời nói của anh, nhưng người nhận điện thoại lại chính là một July đã có độ nhạy cảm rất cao và chuyên nghiệp, đã từng tiếp xúc rất nhiều bệnh án tâm lý khác nhau nha!


available on google playdownload on app store


Cô ấy đặt điện thoại di động xuống, nhấn cuộc gọi nội tuyến, gọi Diệp Giai Ngưng vào phòng làm việc một lần nữa.
Cô ấy bàn giao hết mọi công việc sắp tới xong, đột nhiên thở dài, giọng nói đầy nghiêm túc và sâu xa.


“Anna à, em là một người bác sĩ tâm lý, em phải dung hoà được mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân. Người mắc bệnh tâm lý tự nhiên sẽ có cảm giác ỷ lại vào bác sĩ tâm lý. Nếu thời gian ỷ lại kéo dài, người bệnh thường sẽ ‘nảy sinh tình cảm’ với bác sĩ tâm lý.”


Cô ấy dừng lại một lúc, rồi nói tiếp.


“Mặc dù ‘nảy sinh tình cảm’ trong chữ trị bệnh tâm lý có một tác dụng khá quan trọng, nhưng phải cẩn thận ứng phó mới được. Nói chung, bệnh nhân khác giới, hơn nữa tuổi tác không chênh lệch nhau, thường rất có một tình cảm đặc thù nhất định, thậm chí còn mang sắc thái khác giới vô cùng mãnh liệt. Mà rất nhiều người bệnh có vấn đề về tâm lý nghiêm trọng, do nhân cách hoặc do lối suy nghĩ, cách hành xử lệch lạc, một khi đã sa vào nào, rất khó thoát khỏi.”


Cô làm bác sĩ đã hơn hai mươi năm, từng chứng kiến rất nhiều bệnh nhân có tình cảm với bác sĩ tâm lý. Năm đó cũng có một người giàu có nảy sinh tình cảm với cô. Sau khi vợ của người giàu có kia đó biết chuyện, suýt chút nữa là gây ra án mạng. Sau này, cô dứt khoát chặt đứt mối tình này, nhưng, từ đó về sau, không những trái tim của mình chịu đau khổ, mà cả cuộc đời còn lại cũng không muốn yêu lần nữa.


“Chị July à, cám ơn những lời chỉ bảo của chị. Chị yên tâm đi, em nhất định sẽ cẩn thận hơn trong mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân.” Diệp Giai Ngưng cảm động muốn rơi nước mắt mà bày tỏ lòng cảm ơn. Lúc trước, cô vẫn luôn cho rằng July là một người làm việc điên cuông nên chẳng biết gì về đạo lí đối nhân xử thế. Máu lạnh, không có tình cảm giống như ma nữ yêu hàng hiệu vậy, thế nhưng cô không ngờ rằng cô ấy cũng là người có tình cảm đến vậy!


“Em không cần phải cảm ơn chị. Em là nhân viên của Bestter, bây giờ còn đi công tác bên ngoài, chị phải có trách nhiệm với em.” Vẻ mặt của July vẫn lạnh nhạt trước sau như một, cô ấy không quen với bầu không khí ấm áp tình cảm như thế này.


Diệp Giai Ngưng cảm ơn July lần nữa, lúc đi dậy rời khỏi, July đột nhiên nhớ đến điều gì đó, gọi cô lần nữa: “Đúng rồi, gần đây có một khách hàng mới, anh ta chỉ đích danh Bestter phải cử em đi.”


“Hở? ai vậy chị?” Diệp Giai Ngưng sửng sốt. Cô là bác sĩ mới vào nghề, chỉ mới tiếp xúc với một người khách đầu tiên, sau lại có người chỉ đích danh tìm đến cô nhỉ.


“Nam Hạo của tập đoàn Hạo Hãn. Anh ta nói anh ta có người bạn mắc chứng trầm cảm sau khi gặp tai nạn. Anh ta nói anh ta là bạn cũ của em.” Trong ánh mắt của July mang theo vẻ tìm tòi, nhìn Diệp Giai Ngưng đang đứng ở trước mặt. Khi July nhận được điện thoại của Nam Hạo vào mấy ngày trước, cảm thấy thật kỳ diệu, rõ ràng Diệp Giai Ngưng chỉ là một bác sĩ tâm lý mới vào nghề, gần đây sau lại nổi trội đến vậy chứ.


Diệp Giai Ngưng vừa nghe đến tên Nam Hạo, rồi còn nghe thấy chứng trầm cảm, lòng của cô trùng xuống. Anh đến đây tìm cô chữa trị cho Tống Diễm sao?


Trong chốc lát, trăm ngàn cảm xúc đánh úp trong lòng, cô cau mày, nói lời từ chối: “Chị July à, CASE bên ngài Mạnh vẫn còn chưa kết thúc, làm phiền chị cử người khác đi giúp em.”


“OK, chị cũng tính làm như vậy. Chỉ là bên ngài Nam nhấn mạnh rằng anh ta là bạn của em, cho nên chị mới nói với em.” Mặc dù July không hiểu rõ tại sao Nam Hạo lại chỉ đích danh tìm Diệp Giai Ngưng. Nhưng, bây giờ nhìn thấy phản ứng của cô như vậy, cô chợt hiểu được lờ mờ chút ít.


Sau khi Diệp Giai Ngưng cảm ơn July lần nữa, lúc này mới quay về bàn làm việc của mình. Sau khi viết xong bản báo cáo công việc, cô chào tạm biệt các đồng nghiệp rồi rời khỏi.
Các đồng nghiệp trong Bestter đợi cô rời khỏi rồi, mới nhao nhao thò đầu từ cửa sổ phòng làm việc nhìn ra cửa toà nhà.


Nhìn thấy cô đi về hướng chiếc Roll-Royce cao cấp sang trọng đều nháo nhào hít một hơi.
Cô nàng tân bình dạo này không biết đạp phải vận may gì? Không những khách hàng khó tính ưu tú nhất cũng giải quyết được, còn được đưa đón bằng xe hơi riêng cao cấp nữa chứ? Chẳng lẽ, còn có JQ (gian tình) hay sao?


Diệp Giai Ngưng đi đến bên xe, đầu tóc, trên người đều dính làn mưa bụi, trời chỉ mới vào cuối thu, sao tự dưng lại cảm thấy cả người ơn lạnh nhỉ. Cô ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời âm u, dường như sắp có mưa to gió lớn ập đến.


Một giây sau, cô chuyển tầm mắt, dừng lại ở cửa sổ lầu tám của phòng làm việc tại Bestter.
Gì chứ! Nhiều cái đầu chen chút ở đó nhìn gì nhỉ? Cô lúng túng trong giây lát.


Những đồng nghiệp đang chồm ra ngoài cửa sổ hóng chuyện không ngờ rằng cô đột ngột ngửa đầu lên, có người chuồn lẹ, nhanh chóng rụt đầu vào trong. Có người thì phản ứng chậm, liếc cô vài cái, rồi phẩy tay, giả vờ như đang ngắm cảnh.


Diệp Giai Ngưng không nhìn bọn họ nữa, chợt có cảm giác khóc không ra nước mắt. Nơi nào có người, thì nơi đó sẽ có chuyện ồn ào. Thôi được rồi, phải chấp nhận sự thật mình đang bị người khác bàn tán thôi.


Trong lúc buồn bực, trên đầu tự nhiên có thêm một chiếc ô lớn màu xanh thẫm, bên tai vang lên một tiếng nói trầm thấp biếng nhác: “Sao lại không muốn lên xe vậy?” Trong giọng nói biếng nhác ấy còn mang theo một giọng điệu hài hước.


Một chiếc dù lớn đã che khuất N tầm nhìn của những cái đầu đang nhô ra, Diệp Giai Ngưng càng đau khổ hơn, bực bội cất tiếng nói: “Sao anh lại đến đây hả? Chẳng phải anh kêu người khác đến đón tôi rồi sao?”


“Em bây giờ là nhân vật theo chốt trong việc chữa trị bệnh của anh, anh có tránh nhiệm xem chừng em mọi lúc. Lỡ như em chạy mất, anh biết tìm ai đây?” Mạnh Phi Phàm nửa cười đùa nói với cô.


Nhưng anh không nói cho cô biết, buổi sáng anh vội vàng kết thúc một cuộc họp quan trọng, liền chạy đến nơi làm việc của cô. Không biết tại sao, không có cô ở bên cạnh, trong lòng anh luôn cảm thấy hoảng hốt, trái tim có cảm giác như bị khoét rỗng vậy. Điều này, anh chỉ có một câu trả lời duy nhất, bản thân mình đang rất cần được điều trị!


Anh đích thân mở cửa xe cho cô, sau khi hai người ngồi vào xe, anh hỏi cô: “Em có muốn thuận đường về nhà một chuyến không?”


Cô không nghĩ ngợi gì mà trả lời ngay: “Hôm nay không về, hôm khác đi. Không phải anh nói muốn dẫn tôi đến chỗ nào đó sao?” Nếu còn để cho Mạnh Phi Phàm lái chiếc xe sang trọng này chạy một vòng đến khu chung cư tồi tàn nhà cô, nhất định sẽ gây thêm biết bao nhiêu xôn xao nữa.


“Được rồi. Cậu Triệu, cậu chở chúng tôi đến thôn Ninh đi.” Sau khi anh dặn dò tài xế xong, nghiêng đầu nhìn cô.
Cô chỉ trả lời lại anh một câu: “Đến nơi gọi tôi.” Nhắm mắt lại ngay, rầu rị nhắm mắt nghỉ ngơi.


Bên ngoài xe, gió giật mưa rào, bên trong xe lại vô cùng yên tĩnh. Cô thả lỏng đầu óc, mơ màng chợp mắt một cái.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Mạnh Phi Phàm gọi cô dậy. Anh kéo tay cô xuống xe, cảnh đẹp trước mắt làm lay động lòng cô.


Sau cơn mưa trời quan mây tạnh, phía bên kia chân trời còn có một dảy cầu vòng bảy sắc nhàn nhạt. Ở đằng xa núi xanh thẫm, gần đó còn có rừng cây xanh rợp bóng. Dòng suối chảy qua thôn, làn nước xanh dợn sóng, cảnh vật giống y như chốn thần tiên!


“Oaaa! Đẹp quá đi! Đây là đâu vậy?” Sau khi cảm thán về cảnh đẹp, cô nghiêng đầu khó hiểu hỏi anh.


“Nơi này gọi là thôn Ninh, vùng ngoại ô nằm giữa thành phố G và D.” Anh không trả lời câu hỏi của cô, đưa tay chỉ về ngọn núi xanh thẫm ở đằng xa, làn nước xanh biếc cất tiếng nói nhẹ nhàng: “Nếu nơi này được quy hoạch, trong nước lại mất đi một nơi non xanh nước biếc rồi.”


Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, buột miệng nói ra: “Nơi này chính là miếng đất anh và Nam Hạo đang giành nhau sao?” Cô vừa nói dứt lời, liền có chút hối hận. Cô cũng không cố ý nghe lén những lời ngày đó anh nói với Phương Trạm Hoành trong phòng làm việc.


Anh không lấy làm bất gờ, nắm chặt kéo tay cô, nói: “Giai Giai à, hôm nay anh dẫn em đến đây, chính là muốn nói với em, mặc dù người bên ngoài luôn nói Mạnh Phi Phàm anh là một kẻ đầy mưu mẹo không từ thủ đoạn nào. Nhưng mà, điều anh muốn nói cho em biết chính là, anh không hề nghĩ sẽ lấy miếng đất này để kinh doanh. Anh định xây dựng một cô nhi viện lớn nhất nước ở đây.”


Anh biết rõ ngày đó cô đừng ở góc tưởng nghe lén. Nếu là ngày trước, anh sẽ mặc kệ cách nhìn của người khác với anh. Nhưng mà, đối với người mà anh quan tâm, anh càng hy vọng sẽ để lại ấn tượng đẹp nhất trong cô.


“Anh nói, anh muốn xây dựng một cô nhi viện ở đây sao?” Cô mở to mắt, lấy làm khó hiểu.


“Đúng vậy. Đây là cách tốt nhất để anh giã từ quá khứ. Không phải em rất hiếu kỳ về Trác Nhu sao? Thực ra cô ấy là một người con gái rất trong sáng. Cô ấy là một cô nhi, từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện. Ước mơ lớn nhất của cô ấy là xây một cô nhi viện, đón nhận những đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi.”


“Cho nên, anh muốn mượn danh nghĩa của cô ấy để xây một cô nhi viện, đúng không?” Cô hỏi khẽ. Mạnh Phi Phàm lấy miếng đất mình tranh giành giở sống dở ch.ết với Nam Hạo để xây một cô nhi viện! Điều này nằm ngoài dự liệu của cô!


Chợt, cô cảm thấy hình tượng của anh “vĩ đại” hơn. Cô cảm thấy xấu hổ khi mình đã từng “lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”


“Giai Ngưng, hôm nay anh đưa em đến đây, còn có một quyết định cực kỳ quan trọng.” Ánh mắt anh trong chốc lát trở nên nghiêm túc lại chân thành nhìn cô, sau đó, anh đưa tay vào túi quần tay, từ từ lấy ra một chiếc hộp màu đỏ thẩm, mở nó ra.


Bên dưới ánh mặt trời, ánh sáng lấp lánh trong chiếc hộp làm cho loá mắt! Đó là một chiếc nhẫn kim cương! Ngay lúc đó, cô sững người!


“Giai Giai à, hôm nay anh đứng ở đây chính thức cầu hôn với em. Lúc anh có thể thản nhiên đối mặt với quá khứ, anh mới có thể chính thức đối mặt với tương lai của anh.”
“………” Diệp Giai Ngưng lúng túng. Kịch bản thần kinh gì đây! Chính thức cầu hôn sao?!


Mạnh Phi Phàm thấy cô không nói lời nào, cúi đầu nâng cằm cô lên, chỉ nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, cho rằng mình đã làm cô sợ, mới vội vàng nói tiếp.


“Xin lỗi em, hôm nay anh quá nóng lòng, làm em sợ rồi phải không. Anh chỉ cảm thấy, so về tuổi tác anh không thắng nổi. Gần đây cái tên thanh niên xấc xược trẻ tuổi kia cứ tỏ tình với em, trái tim người chú già anh đây chịu không nổi.”


Từ sau khi ở “Câu lạc bộ trà đạo” về, cả người anh đều thấy khó chịu. Anh rút kinh nghiệm xương máu, anh đành phải sử dụng biện pháp “ra tay trước”. Con thỏ nhỏ sắp sửa đưa đến miệng rồi, làm sao có thể để cho con sói khác chạy đến nuốt mất chứ?


Diệp Giai Ngưng tỏ ra sững sốt trước lời cầu hôn bất thình lình của anh. Giờ phút này cô không thể tả được cảm giác rối như tơ vò này. Lời tỏ tình chan chứa tình cảm sâu nặng của Nam Hạo cô vẫn chưa thể đáp lại được, bên này còn lọt thêm vào lời cầu hôn của Mạnh Phi Phàm. Đầu óc thực sự không thể nào tiếp nhận nổi mà.


Cô cắn môi, đôi mắt sáng xoay tròn, hỏi: “Anh Mạnh à, anh có thể cho tôi thời gian để suy nghĩ không?”
“Mất bao lâu?”
“Một tháng, được không? Kết hôn không phải trò đùa, tôi phải suy nghĩ chuyện này thật rõ ràng mới được.”


“Một tháng quá dài rồi! Anh đợi không nổi đâu. Nửa tháng thôi, em đừng có mặc cả với anh, được không?” Giọng điệu của anh lúc đầu đầy cố chấp, lúc sau đột nhiên trở nên dịu dàng đến đáng sợ.


“Bốn năm anh còn đợi được, chỉ có ba mươi ngày thôi anh đợi không nổi sao?” Cô liếc mắt, nói ra những lời này.


“Giai Giai ngoan, em nể tình chú Mạnh này càng ngày càng lớn tuổi rồi, thêm một ngày là ít thêm một ngày, em mau nhận lời anh đi!” Anh thừa cơ hội kéo cô vào trong lòng, cằm đặt trên mái tóc của cô, vuốt ve nó, nói: “Đúng rồi, anh còn tặng cho em một món quà lớn.”
“Quà gì vậy?” Cô tò mò hỏi anh.


“Đông, Phương, Vận.” Anh nói ra từng chữ, mỗi chữ đều rõ ràng, còn mang theo giọng điệu dịu dàng nói không nên lời.
Mạnh Phi Phàm lấy “Đông Phương Vận” ra để quyến rũ cô!


Khoé môi của Diệp Giai Ngưng tự động co giật. Món quà này quả nhiên là rất có sức hấp dẫn nha, sau khi nội tâm tranh đấu một hồi kịch liệt, cô giả vờ bình tĩnh cất tiếng nói: “Cho tôi mười ngày để tôi suy nghĩ thật kỹ đi.”


Mạnh Phi Phàm nghe nói thời gian được rút ngắn thêm năm ngày nữa, vô cùng vui mừng, lập tức ôm cô vào lòng, hôn vào cánh môi cô như đang ở chốn không người, còn hút hít cắn ʍút̼…
Ngay lúc Diệp Giai Ngưng cảm thấy mình sắp nghẹt thở, một tiếng nói trêu chọc làm Mạnh Phi Phàm buông cô ra.


“Ka ka ka, trùng hợp thiệt, trùng hợp thiệt nha. Hai người cứ tiếp tục đi, hai người cứ tiếp tục đi nha, em không nhìn thấy gì đâu nha.”


Tiếng nói quen thuộc như vậy, không phải của kẻ độc mồm độc miệng Phương Trạm Hoành thì còn ai vào đây? Trong lòng Diệp Giai Ngưng lộp độp một tiếng, vặn vẹo người muốn thoát khỏi cánh tay rắn chắc của Mạnh phi Phàm, nhưng anh hoàn toàn không thả lỏng tay ra.


Mạnh Phi Phàm thả lỏng cánh tay đang giữ chặt lấy bả vai của cô, nhưng vẫn kéo tay cô. Anh quay đầu nhìn Phương Trạm Hoành, vẻ mặt đầy ngờ vực hỏi: “Chú đến đây làm gì hả?”


Hai đôi mắt của Phương Trạm Hoành liếc nhìn hai má đỏ dửng của Diệp Giai Ngưng đang ở trong lòng anh, mở miệng bằng giọng điệu đầy khoe khoang nói rằng: “Anh Louis à, anh già rồi nhỉ, Không lẽ anh quên rằng, mấy ngày trước anh dặn em, hôm nay là ngày tốt, kêu em dẫn thầy phong thuỷ đến xem phong thuỷ. Hi hi hi, bây giờ ôm người đẹp trong lòng, ngay cả chuyện quan trọng anh cũng quên à.”


Phương Trạm Hoành nhận ra dạo này Mạnh Phi Phàm có những hành động kỳ lạ. Ngày trước Mạnh Phi Phàm luôn kiên trì đến công ty sớm hơn nửa tiếng. Nhưng bây giờ không những đến trể, đã vậy ban ngày còn không ở công ty nữa chứ.


Buổi sáng hôm nay có một cuộc họp hội đồng quản trị quan trọng, Mạnh Phi Phàm ngồi họp trong tâm trạng hồn vía lên mây, vội vã kết thúc cuộc họp, lập tức chạy mất bóng. Anh vốn dĩ định hỏi anh ấy xem miếng đất ở ngoại ô còn chưa có quyết định cuối cùng, có cần phải mời thầy phong thuỷ về xem phong thuỷ không. Nhưng vừa nghĩ đến, chuyện anh ấy đã giao cho làm, không thể qua loa được, Cho nên, hôm nay mới dắt thầy phong thuỷ đến chỗ này. Lại không nghĩ đến, sẽ được chứng kiến cảnh tượng như thế này nha.


“Chậc! Giai Giai à, em xem, ngay cả Frank cũng chê anh già kìa. Haiz! Con người mà, không thừa nhận mình già cũng không được rồi, Bằng không, hôm nay em đồng ý với anh luôn đi.” Anh chẳng thèm quan tâm đến Phương Trạm Hoành, lại quay mặt đi, cúi đầu nhìn Diệp Giai Ngưng, nói với vẻ mặt bám riết không tha.


“Mười ngày là giá thấp nhất rồi.” Diệp Giai Ngưng buồn bực nói.
“Ủa. Hai người đang bạc bàn với nhau bằng ám hiệu gì sao?” Phương Trạm Hoành đưa mặt đến gần, tò mò hỏi.


“Anh đang hỏi cưới chị dâu tương lai của chú, hỏi xem khi nào cô ấy chịu lấy anh.” Mạnh Phi Phàm nói rất tự nhiên. Trong mắt anh, chỉ cần chuẩn bị một việc nữa thôi, chẳng có gì phải ngại khi nói cho người khác biết.
Nhưng mà~~~
Haiz! Chị dâu tương lai! Phương Trạm Hoành và Diệp Giai Ngưng cùng liếc mắt.


Mặt Diệp Giai Ngưng đỏ ửng, nói nguyên một câu trơn tru như vậy, anh lại còn nói ở trước mặt người khác, mặt không đỏ, tim không loạn, dường như chuyện này cứ quyết định như thế.


Mạnh Phi Phàm rất tự nhiên kéo cô vào lòng lần nữa, nhìn về phía Phương Trạm Hoành, nói: “Đúng lúc bọn anh cũng muốn đi về, chú về cùng bọn anh đi. Buổi tối cùng nhau ăn cơm, vừa hay cô Phương cũng sẽ quay về vào tối nay.”


“Không, không, không đâu. Cái thứ bà già nam tính đó, em chẳng có chút hứng thú nào cả. Em đưa thầy phong thủ về khách sạn trước đây.” Phương Trạm Hoành lúc đầu còn muốn chạy theo xem trò hay, nhưng không ngờ bị anh ấy nhìn ra được, liền lấy bà già nam tính kia ra làm cớ, anh vội vã lắc đầu, liều ch.ết cũng không theo.


Nói xong, Phương Trạm Hoành vội vã nhảy lên chiếc Porsche màu đen, giẫm ga, chạy như gió, đuôi xe thôi cát bay mù mịt.
Mạnh Phi Phàm nhìn Phương Trạm Hoành hốt hoảng bỏ chạy, chợt nghĩ đến chuyện cô nhờ vã anh mấy ngày trước.
“Giai Giai à, cô Phương có bạn trai chưa vậy?”


“Anh nói Phương Phương à? Cậu ấy từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu đương với ai cả, cậu ấy là một cô gái trong sáng nha. Anh, anh muốn ghép cậu ấy với Frank sao?” Nói đến đây, cô mở to mắt, nhìn Mạnh Phi Phàm cười meo meo nhìn mình.


Mạnh Phi Phàm chỉ cười không nói gì, kéo cô lên xe, dặn dò tài xế lái xe đến “Nhà bếp riêng tư” ở thành phố G.


Lúc Diệp Giai Ngưng đang cảm thấy có một bầu không khí bao phủ giữa hai người, thì điện thoại của Mạnh Phi Phàm đổ chuông, anh nhận điện thoại, nói chuyện hai câu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, câu nói cuối cùng, “tôi sẽ đến ngay.”


Cúp điện thoại, anh nghiêng đầu nhìn Diệp Giai Ngưng đang nhìn cảnh đẹp ở ngoài cửa xe, nói: “Đúng lúc có một người bạn ở Mỹ về, tối nay không thể dùng cơm với em rồi.”
Lời nói này của anh đúng ý Diệp Giai Ngưng, cô “ừ” một tiếng, nói: “Nếu anh có việc, em về trước đây.”


“Phòng ăn anh đặt rồi, em và Phương Phương đến ăn đi.” Món ăn ở ‘Nhà bếp riêng tư’ ngon lắm đó. Bên anh xong việc, anh sẽ đón em về. Giai Giai ngoan!”


Diệp Giai Ngưng đành chịu, chỉ có thể theo ý anh, xe dừng lại ở ‘Nhà bếp riêng tư’, đi vào phòng ăn, cô liền gọi điện thoại cho Phương Phương. Phương Phương nhận cuộc gọi ngay. Cô ấy vừa vào phòng, lời nói thẳng thắn đầu nghĩ sao miệng nói vậy một tràng.


“Giai Giai này, Mạnh Phi Phàm không tồi nha. Anh ta vừa gọi điện thoại cho mình, nói buổi tối anh ta có việc, không thể tiếp mình. Nhưng mình không ngờ rằng, anh ta lại chọn nhà hàng cao cấp đến thế.”
“Cậu có cần ngạc nhiên đến mức đó không?” Diệp Giai Ngưng liếc cô ấy một cái.


“Trời ạ! Giai Giai, cậu phải biết rằng, ‘Nhà bếp riêng tư’ là nhà hàng không phải có tiền là đến được đâu nha. Nghe nói khách hàng ở đây đều giàu có. Giá cả món ăn ở đây không thường đâu.”


Cô ấy ngồi trước mặt Diệp Giai Ngưng, cầm bộ đồ dùng tinh xảo ở trước mặt, tiếp tục cảm thán: “Cậu nhìn xem, nhưng đồ dùng này nghe nói đều được đặt làm, được vận chuyển từ Cảng thành đến đây đó.”


“Phương Phương à, những đồ dùng này không làm no bụng được đâu. Bụng mình đói muốn ch.ết rồi, cậu mau gọi người đến dọn món đi.”


Phương Phương gật đầu giống gà mổ thóc. Diệp Giai Ngưng ấn cái chuông tinh xảo ở trên bàn, trong chốc lát, đủ loại món ăn đầy màu sắc được dọn lên một loạt, bày đầy ở trên bàn.


Hai người trừng mắt há hốc mồn nhìn, không hẹn mà đếm, trời ạ! Tổng cộng mười lăm món ăn! Mười lăm món ăn quý giá, món nào cũng cao cấp và sang trọng nha!
Diệp Giai Ngưng vội vàng gọi người phục vụ, hỏi: “Có phải là lên quá nhiền món rồi hay không?”


Phục vụ trả lời: “Món ăn mà ngài Mạnh đã dặn, tổng cộng có mười sáu món. Còn một món nữa sẽ lên ngay. Xin cô hãy chờ chút.” Cô ấy nói xong, quay người rời khỏi phòng, chưa được bao lâu, lại đẩy một chiếc xe vào, trên xe để một cái bánh kem hình trái tim và một bó hoa bách hợp.


Cô gái phục vụ cẩn thận đặt bánh ngoạt trước mặt Diệp Giai Ngưng, rồi đưa hoa cho cô với vẻ cung kính: “Đây là thành ý của ngài Mạnh, xin cô Diệp hãy nhận cho.”
Diệp Giai Ngưng trừng mắt há hốc mồm nhận lấy hoa bách hợp, quay đầu nhìn bánh kem hình trái tim, trên bánh kem còn ghi một dòng chữ.


“Giai Giai, trên bánh kem viết những gì thế?” Phương Phương đưa mặt đến gần, đọc từng chữ một: “Em yêu, gả cho anh đi!”


Đọc xong câu đó, Phương Phương đột nhiên hiểu ra nhìn Diệp Giai Ngưng: “Giai Giai à, Mạnh Phi Phàm đang cầu hôn cậu sao? Trời ạ! Mạnh Phi Phàm cầu hôn với cậu nha!” Vẻ mặt cô ấy từ ngạc nhiên, chuyển sang vui vẻ hớn hở, nói: “Giai Giai này, chuyện này là thật sao? Mạnh Phi Phàm cầu hôn cậu đó, cậu mau đồng ý đi!”


Phương Phương giống như vừa phát hiện ra một châu lục mới, hai mắt sáng rực di chuyển từ bánh kem sang đánh giá Diệp Giai Ngưng từ trên xuống dưới. Mới không gặp nha có một tuần, cô ấy nhận ra mặt của Diệp Giai Ngưng hồng hào hơn, lông mày còn xinh đẹp đầy quyến rũ nữa.


Diệp Giai Ngưng lại cảm thấy đau đầu, đặt bó hoa bách hợp trên bàn, nói: “Buổi chiều hôm nay anh ta cầu hôn mình, mình cho rằng anh ta đang đùa với mình. Không ngờ lại làm thiệt.” Cô ngừng lại một chút, nói thêm vào: “Nhưng mà, mình vẫn chưa muốn kết hôn.”


Diệp Giai Ngưng vừa nói xong câu đó, Phương Phương đang uống nước chanh liền bị sặc, ho liên tục vài tiếng, nói: “Cậu, cậu, cậu có bị ngốc không đó? Cậu lấy anh ta, thì cậu có thể danh chính ngôn thuận lấy lại công ty ‘Đông Phương Vận’ của mẹ cậu rồi.”


Diệp Giai Ngưng buồn rầu lắc đầu, nói với giọng rầu rĩ: “Mình hứa mười ngày sau sẽ cho anh ta câu trả lời.”
“Cậu làm vậy là đúng đó. Giai Giai à, Mạnh Phi Phàm là một con rùa kim cương tốt như vậy, cậu tuyệt đối không được bỏ qua nha.”


Con người có cái ăn thì miệng sẽ ngắn lại, Phương Phương vừa thưởng thức mùi vị tuyệt vời của “Món cua Alaska nấm cục đen mùa hè”, vừa nói những lời tốt đẹp về Mạnh Phi Phàm. Nhưng mà, cô ấy không cho rằng Mạnh Phi Phàm cần cô ấy phải nói những lời tốt đẹp giúp anh ta. Anh ta chính là người đàn ông kim cương được các người đẹp trẻ tuổi ở thành phố G đeo theo như vịt đó.






Truyện liên quan