Chương 11
Buổi sáng Giáng sinh, tôi bị hai đứa em gái lôi ra khỏi giường. Chúng tôi vừa hối hả chạy xuống lầu vừa phấn khởi cười vang như hồi chúng tôi còn bé và thấy lũ búp bê Barbie đang đợi dưới cây thông. Ba tôi dựa ngửa người ngắm chúng tôi, trông vừa hạnh phúc vừa ngơ ngác: váy áo của búp bê hay váy áo của con gái tuổi teen cũng đều lạ lẫm với ông. Chúng tôi tặng mẹ một đống quà cáp tuyệt đẹp còn ba tôi thì nhận được một chồng sách - tiểu sử danh nhân, lịch sử khoa học, lịch sử đủ thứ. Tôi biết ba tôi chỉ muốn ôm đống đồ chơi của ông biến vào phòng làm việc đọc, nhưng trước tiên mẹ xua chúng tôi đi lễ nhà thờ đã.
Chúng tôi vừa về đến nhà là lại lao ngay vào đống quà, ướm lên người các thứ, nghe các đĩa nhạc mới. Tôi đang nhún nhảy với đôi giày chạy siêu bền của tôi trong hành lang thì chuông cửa reo vang. Tôi mở cửa.
“Chúc mừng Giáng sinh,” Mike nói, “Tôi mong tất cả những điều ước Giáng sinh của em đều trở thành hiện thực.” Đôi mắt hắn nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, qua gấu của chiếc váy ngắn, xuống đôi tất màu bạc mờ đang xỏ vào đôi giày chạy. “Tôi thấy một điều đã thành hiện thực rồi. Giày đẹp lắm.”
“Cám ơn, vào đi nào. San…….dra!” “Em lúc nào cũng phải hét lên thế à?” hắn hỏi, nhưng cười vang. Hắn để mấy cái hộp gói ghém cẩn thận xuống cái bàn, tôi đỡ áo khoác cho hắn.
“Tôi nghĩ nó ở trên lầu, đang thử đồ.”
“Thế thì tôi đi thẳng lên trên đó thôi”, Mike nói.
“Mike cứ thử đi,” tôi đáp, treo áo khoác của hắn lên một cái móc, “nếu Mike không sợ mẹ tôi gô cổ Mike bằng một sợi dây đèn Giáng sinh, lôi xềnh xệch xuống lầu rồi ngắm nghía xem treo Mike lên lò sưởi có đẹp không, treo cố định luôn.”
Hắn nhe răng cười. “Ở chỗ đó cũng không tệ lắm đâu.”
“Mike có thể không nghĩ thế nữa lúc nào mẹ tôi găm Mike lên đó.”
“Với ba cô gái trạc tuổi tôi,” hắn tiếp tục. “Hai thôi, mùng ba tháng một này tôi biến khỏi đây rồi.”
“Thật tệ. Em có bắt buộc phải trở lại đó không?”
“Sandra!” tôi lại kêu toáng lên nhưng hắn đã lường trước và lấy tay bịt tai trước khi tôi mở miệng. “Đồ giả vờ giả vịt,” tôi nói, “Ngón tay Mike hở hoác ra kìa.”
Hắn cười tinh quái rồi bước lại gần tôi, mắt hắn xanh kinh khủng. Hắn đứng sát vào tôi như chuẩn bị nhảy slow với tôi. “Allie, sao em lại muốn trở lại một ngôi trường mà…”
“À, nó ra kia rồi.” Tôi nói, “Tôi nghe nó mở cửa.”
Một thoáng sau, Sandra ngả người xuống bao lơn tầng hai, mái tóc vàng của nó rơi hết xuống. “Em xuống ngay đây.”
Julia xuống cùng với nó. Cả hai đứa đều mặc váy ngắn mới và áo len hở vai. Hai đứa làm điệu bộ trình diễn với Mike. Mike quay sang tôi với một nụ cười quỷ quái khác của hắn. “Bất cứ lúc nào mẹ các em muốn nhảy xổ ra gô cổ…”
“Tôi báo cho mẹ tôi ngay đây,” tôi toét miệng cười đáp.
“Gô cổ á?” Julia hỏi.
“Đùa thôi ấy mà,” tôi nói.
Sandra hơi không bằng lòng. “Em có quà tặng anh để dưới gốc cây thông, Mike”
“Quà này là tặng các em,” hắn đáp, nhặt mấy cái hộp được gói ghém của hắn lên. “Mỗi người một hộp”
Julia nhìn hắn vẻ kinh ngạc. Hắn đang làm trò đây mà, tôi nghĩ. Hắn đang để Sandra thấy nó không phải là cô gái duy nhất trên đời.
“Chà, thật là dễ thương.” Sandra nhận xét lạnh tanh.
“Dễ thương thật,” tôi nói, cố chơi lại, “và thông minh nữa - kiếm thêm điểm phụ với chị em tôi.”
Mike làm lơ.
“À, chúng mình mở quà ra đi,” Julia nói.
Khi tới quầy giải trí của gia đình, chúng tôi đi ngang qua mẹ tôi trong phòng khách, mẹ đang cuống quít với một mớ dây đèn bà định quấn quanh cây thông. Mike liếc nhìn tôi và cả hai cùng phì cười.
“Vẫn cái chuyện đùa lúc nãy ấy mà,” tôi giải thích với hai cô em.
Sandra lấy món quà cho Mike từ dưới cây thông ra, và Mike tỏ ra khá tế nhị khi ngồi kế bên nó lúc nó mở món quà vừa được tặng. Julia và tôi đều ngồi để chờ cho Sandra được là trung tâm của sự chú ý.
“Ồ, Mike, cảm ơn anh,” nó nói và lôi ra một chai nước hoa. “Em đã mong được thứ này.” Nó mở nút cái lọ xinh xắn và chấm chấm lên cổ tay.
“Muốn ngửi không?“ nó hỏi Julia và tôi rồi chồm qua phía chúng tôi. “Em thích mùi này,” Julia hít hít, nói:
“Ừm,” tôi đáp, cẩn thận để không hít hơi vào. “Tuyệt lắm.”
Mike nhoẻn miệng cười còn tôi phải cắn chặt môi để không phá lên cười vì một chuyện đùa riêng tư khác nữa. Rồi hắn mở gói quà của hắn, một cái đồng hồ thể thao. Hắn đeo lên tay ngay lập tức. Tôi và Julia mỗi người nhận được một đôi khuyên tai. Tôi hy vọng Sandra để ý thấy nó nhận được món quà khác chúng tôi, món quà mà nó mong đợi, cho nên nó là đối tượng đặc biệt. Julia và tôi cảm ơn Mike rồi vội vã rút lui, để hắn ở lại mà làm rõ mọi chuyện giữa họ với nhau.
“Allie, chị có biết Mike đang định làm gì không?” Julia nói với tôi khi chúng tôi đã ra hành lang.
“Chơi cùng trò mà Sandra đang chơi. Khiến nó nổi ghen lên, để cho nó phải lưỡng lự. Em không nghĩ thế sao?”
“Có thể lắm,” Julia nói với vẻ thâm trầm. “Còn có một điều khác nữa mà em cứ băn khoăn - chị có nhận ra khi một anh chàng thấy chị hấp dẫn không?”
“Ý em là sao?”
“À, thế là đã giải đáp được thắc mắc của em rồi,” nó nói.
“Ý em là sao?” tôi hỏi lại, “Julia!”
Nhưng nó đã đi lên cầu thang, không đáp lời tôi.
*****
“Đến lúc chúng mình diện cánh vào rồi,” 2 tiếng sau Julia nói với tôi.
Trước kia, mỗi lần chúng tôi hội tụ với ba mẹ để nghỉ lễ, lễ Giáng sinh của gia đình tôi chỉ gói gọn trong một bữa tiệc năm người. Nhưng nay, sống ở nơi ba tôi chôn rau cắt rốn và mẹ tôi trải qua thời sinh viên, chúng tôi sắp phải đi thăm hỏi mọi người. Sau khi đi thăm nhanh hai nhà trong thị trấn, để lại đó những vành hoa và mấy chai rượu vang của mẹ tôi, chúng tôi lái xe ra vùng ngoại ô, nơi có nhà của ông tổng giám đốc ngân hàng mà ba tôi đang có quan hệ làm ăn. Đó là một tòa nhà sơn màu vàng, được xây dựng từ thế kỷ 18.
Bên trong, những giàn nến treo cao cắm đầy những ngọn nến thon nhọn màu xanh, ánh sáng nên được tăng gấp đôi do phản chiếu vào gương và kính cửa sổ. Những người đàn ông mặc lễ phục chơi nhạc trong khi số khác đi quanh với những khay bạc nhỏ xíu trên tay. Sau khi ba tôi giới thiệu chúng tôi với ông bà chủ nhà, ba và mẹ đi nói chuyện với mấy đại diện nghiệp đoàn. Chị em tôi ở đó với nhau, đứng tụm lại trong một căn phòng có trần cao vút.
“Em chẳng thấy ai quen cả,” Julia nói, nhìn chung quanh.
“Ái chà, đến lúc chúng ta mở rộng quan hệ rồi đây.” Sandra nói, “Thornhill đang trở nên quá nhỏ với em rồi. Mình đi một vòng xem thế nào chả có một anh chàng nào đó thú vị.”
Bữa tiệc trải khắp tầng một của tòa nhà, và chúng tôi đi từ phòng này sang phòng khác. “Đừng dừng lại nếu chúng ta chưa điểm qua tất cả mọi người một lượt nhé, chỉ nhìn thôi đấy.” Sandra chỉ thị.
“Thậm chí không dừng lại lấy đồ ăn à?” Tôi hỏi vì chúng tôi đang ở phòng ăn.
Julia cười khúc khích. “Gái này dừng để lấy sôcôla đây.”
Nó và tôi để Sandra đi tiếp trong lúc hai đứa hăm hở lấy ít kem sôcôla. Khi chúng tôi bắt kịp với Sandra với một ít kem quấn trong cái khăn ăn, chúng tôi bắt nó phải xin mới cho.
“Này, có Ben và chú Sam kìa.” Sandra nói, chỉ ra cái cửa dẫn ra hành lang nằm phía bên kia phòng. Ben mặc một cái áo đuôi tôm màu đen và thắt một cái nơ cổ rất điệu. Cái cung cách sành điệu mà Ben gật đầu và nói chuyện với một cặp lớn tuổi khiến những chàng trai tôi biết trở thành bọn loi choi.
“Mọi người biết luật rồi đấy,” Julia trêu, “Không được dừng lại cho đến khi chúng ta soát hết các phòng.”
“Gái này dừng lại để vớ anh chàng hấp dẫn đây,” Sandra đáp.
Ben và chú Sam không nhận thấy chúng tôi đang nhìn, nhưng người đàn ông tóc bạc thì nhận ra. “Xin lỗi nhé,” ông nói thật to, “Tôi chắc chắn là những quý cô xinh đẹp này đang chờ để nói chuyện với tôi.”
Vợ ông cười vang. Ben và chú Sam quay lại, rồi chú Sam gọi chúng tôi qua và giới thiệu chúng tôi với ông bà Strott. Ông bà tỏ ra thân thiện, hỏi xem chúng tôi có thích cuộc sống ở đây không, chúng tôi nghĩ thế nào về các cửa hiệu ở đây, về trường học, vân vân và vân vân. Bất kể sự quan tâm của ông bà với chúng tôi, Sandra cứ mải nói chuyện bằng cái giọng nhỏ xíu mà chỉ Ben nghe thấy. Tôi cố hết sức giữ cuộc nói chuyện được tự nhiên và khỏa lấp sự khiếm nhã của nó. Kết quả thành ra tôi lại bàn chuyện những khu cắm trại thích hợp cho người lớn tuổi với một cặp vợ chồng 70 tuổi đầu, trong khi Sandra kéo Ben đi lấy thêm Sôcôla.
Julia và chú Sam tiếp tục tìm cô Jen và Tim. Ông Strott và tôi kết thục cuộc so sánh những lộ trình chạy bộ, rồi tôi vẩn vơ một mình. Tôi muốn tìm thấy Sandra và Ben, nhưng tôi gần như lại sợ điều đó. Tôi không muốn nhìn thấy họ tán tỉnh nhau. Ben trở thành một người bạn trai nữa của Sandra và Sandra là một bạn gái nữa của Ben.
Tôi đứng trong một căn phòng đầy ánh sáng tự nhiên và những xô gỗ màu đỏ, một phòng làm vườn có các cửa sổ to được xây đằng sau tòa nhà. Ngoài những bông hoa và một chiếc ghế băng, căn phòng rỗng không. Tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc vọng tới từ phía hành lang bên kia và tôi ngồi xuống ghế băng để lắng nghe. Qua lối cửa vào, tôi thấy Tim đang lẽo đẽo theo mẹ tôi. Tôi vẫy nó, nó đổi hướng, vào cùng ngồi với tôi trên chiếc ghế băng.
“Ông già Noel mang gì cho em?” tôi hỏi khi nó ngồi xuống.
“Em biết là không có ông già Noel mà, Allie.”
“Chị cũng thế,” tôi đáp, “Nhưng ông ấy vẫn để lại quà cho chị đấy.”
“Em có một trò chơi điện tử đã lắm, và một đôi găng tay mới vì tay em đang to lên. Với một hộp ảo thuật. Và giày trượt băng. Cô ấy cho em đôi giày trượt băng.” Tôi đoán ‘cô ấy’ là cô Jen.
“Nghe có vẻ hơi nhiều nhỉ?”
“Cũng được,” nó đung đưa một chân, “Mẹ có quà khác cho em ở Baltimore.”
“Hôm nay em điện thoại cho mẹ em chưa?” tôi hỏi.
Nó gật đầu. “Cả nhà em từng đến đây cùng mẹ em. Em không thích đi vì mẹ toàn bắt em khiêu vũ với mẹ thôi.”
“Mẹ em thích khiêu vũ à?” “Vâng, còn ba em thì không. Ba em toàn đi thừa chân thôi.”
“Chị nghĩ hai chân đã đủ khó rồi.” tôi nói.
Có một khoảng lặng dài.
“Giá mẹ em có ở đây lúc này, em sẽ khiêu vũ với mẹ. Em nhất định không rên rỉ gì đâu.”
“Khi em trở về nhà, nhớ bảo mẹ em điều đó.” Bất chợt tôi có một ước muốn rồ dại.
“Muốn nhảy không?”
“Được thôi.”
Chúng tôi cùng đứng lên. Tim đặt một tay vào khoảng giữa khuỷu tay và vai tôi, cầm tay kia của tôi giơ thẳng ra.
“Người nào chân dài hơn thì người đó dẫn.” nó bảo tôi.
“Chị nghĩ đó là chị rồi.” Các vận động viên bẩm sinh di chuyển rất giỏi, ngay cả khi họ mới lên 7. Tôi điều chỉnh bước chân của mình theo chú bé Tim và nhảy xoay vòng trong phòng với nó.
“Chị muốn quay không?” nó hỏi ”Muốn quay tít vòng quanh không?”
“Nhất định rồi.”
Chúng tôi quay theo hai hướng khác nhau, va vào nhau rồi văng ra. Tiếng cười của chúng tôi âm vang trong căn phòng rộng lớn.
“Thử lại nào,” Tim nói, “Hướng này.” Chúng tôi xoay tít - một lần, hai lần, ba lần. “Nữa!” Nó kêu lên. Chúng tôi xoay theo tiếng nhạc cho đến khi chóng mặt luôn.
“Ôi trời, dừng lại đã.” Tôi nói.
“Chị định bỏ cuộc đấy à?” nó hỏi.
“Đừng có mà tưởng bở.”
Tim cười giòn tan, và một giọng cười trầm hơn hòa vào với nó. Chúng tôi quay lại, thấy Ben ngồi trên ghế băng.
Tôi đặt một tay lên vai Tim để đứng cho vững. “Ben ở đây bao lâu rồi?”
“Một lát.” Ben mỉm cười và đứng lên.
“Thế Ben thấy thế nào? Tim và tôi đã dự thi khiêu vũ được chưa?”
“Chừng nào hai người làm rõ ai là người dẫn đã.” Ben nói.
“Người có chân dài hơn.” Tôi và Tim trả lời cùng lúc.
Ben bước qua và nhìn xuống chân chúng tôi. “Tôi thắng. Tôi nhảy điệu này được không?”
Tôi ngập ngừng. “Ý Ben là nhảy với tôi à?”
“Sao tôi lại muốn nhảy với em trai tôi chứ?”
“Hồi trước có lần anh làm thế rồi,” Tim nói, “Anh dạy em cách nhảy các điệu nhảy tuổi teen còn gì.”
“Đúng.” Ben đáp. “Nhưng đây là một bài hát cổ, nhịp chậm. Nhảy với người có chiều cao gần bằng mình dễ hơn.”
Tim nhún vai và ra ngồi xuống ghế băng. Ben vòng tay quanh người tôi. Tôi cảm thấy bàn tay trái của Ben ấm áp đè nhẹ lên lưng tôi. Tay phải Ben nhẹ nhàng cầm tay tôi, để tay tôi nằm ngoan ngoãn ở đó.
“Tôi… tôi không biết rõ lắm cách nhảy điệu này.” Tôi bảo Ben.
“Dễ lắm. Cứ di chuyển cùng tôi là được.”
Được thôi, tôi tự bảo, được thôi. Khiêu vũ chỉ đơn thuần là di chuyển và thăng bằng. Chỉ có điều tôi ước là Ben đừng có nhìn xuống tôi nữa mà bắt đầu nhảy đi.
“Bớt căng thẳng đi, Allie,” Ben nói. Thở đều vào, tôi tự nhắc mình khi chúng tôi bắt đầu khiêu vũ.
Sự ngượng ngập trôi tuột theo tiếng nhạc. Chúng tôi chuyển động quanh căn phòng, bước chân tôi ăn khớp với chân Ben, lui và tới, sang bên và quay vòng, tôi luôn ở trong vòng tay Ben. Tôi quên tuốt vai trò chỉ là người bạn, là bạn của Tim, là một tay cứu hộ hài hước trên đường cao tốc. Tôi muốn khiêu vũ bên anh. Tôi muốn luôn được nhịp bước với anh, lui và tới, mãi mãi trong vòng tay anh. Tôi muốn dụi mặt mình vào cái khoảng ấm áp giữa cổ và vai anh. Tôi nghe thấy tiếng nhạc du dương, lãng mạn - cả từ trong lòng mình.
Rồi Ben cười to. “Tôi không biết Allie đang nhảy theo bài nào, nhưng bài người ta chơi ở phòng bên kia đã hết rồi.” Anh nói.
“Ồ, ồ, vâng. ” Tôi buông ra và lùi lại, ngượng ngùng.
Anh lại cười vang và kéo tôi về phía anh. Tôi cưỡng lại nhưng anh giữ tôi lại còn chặt hơn. Anh lấy một tay dịu dàng để đầu tôi lên vai anh.
“Thôi nào, Mèo Allie,” anh thì thầm vào tai tôi. “Em ngân nga một bài đi rồi mình cùng nhảy.”