Chương 41: Kiếm Trung Chi Thánh
Tiêu Trần đi đến nhà tắm công cộng ở trung tâm thành phố, có lẽ nhà tắm này cũng là sản nghiệp của Bành Siêu, nhưng mà Tiêu Trần không có ý muốn để Bành Siêu biết, cứ tiến vào tắm rửa bình thường là được,
Tiêu Trần bước vào trong sảnh, ở quầy tiếp tân có một cô gái lễ phép hỏi thăm;
-Tiên sinh, xin hỏi ngài cần phục vụ gì ạ?
-Cho ta một phòng tắm đơn và một cái thùng gỗ!
-Được!
-Các ngươi có hạn chế thời gian tắm không?
Tiêu Trần hỏi.
Cô gái lễ tân đáp lại lễ phép:
-Ở trung tâm tắm này thì không hạn chế thời gian, muốn ở trong đó bao lâu cũng được.
-Được, chừng tối mai ta sẽ rời khỏi, trong thời gian đó không cần phục vụ gì, đừng cho kẻ nào quấy rối ta!
Tiêu Trần nghiêm túc căn dặn, trong lúc hắn luyện không, không cho người khác quấy rầy.
-Ách…
Cô gái ngẩn người.
Tuy bọn họ không hạn chế thời gian, trên lý thuyết thì tắm bao lâu cũng được, nhưng khách nhân muốn tắm lâu như Tiêu Trần, thì lần đầu tiến gặp.
-THế nào, không được sao?
Tiêu Trần nhíu mày một cái.
-Được, theo ngài phân phó, chúng ta sẽ làm theo!
Cô gái này phục vụ theo yêu cầu khách hàng là thượng đế nên không có ý kiến nhiều, tìm một gian phòng cho Tiêu Trần.
Tiêu Trần cầm thẻ phòng, dưới sự hướng dẫn của phục vụ, tìm được phòng của mình.
Đổ nước sôi vào, đem dược dịch đổ vào trong thùng nước tắm, đợi cho hỗn hợp hòa vào nhau, Tiêu Trần ngâm ở bên trong, bắt đầu tu hành hấp thu dược lực.
Thần Hồn Dưỡng Khí Thuật cùng Hoàng Cực Hóa Tiên Quyết đã có thành tự nhất định, nhưng cường độ thân thể hơi chút bị thụt lại.
Tu hành bằng việc ngâm mình trong dược, có tác dụng tăng cường khí lực, nhiều lần thì có thể cho nó sáng ngang với tu vi bản thân.
Lúc mới bắt đầu, nước chỉ có bốn lăm độ, nhưng theo thời gian Tiêu Trần tu hành, nước bắt đầu sôi sục, nhiệt lượng tỏa ra đến tám chín mươi đô.
Nhiệt độ như vậy, người bình thường không thể nào chịu được, nhưng mà Tiêu Trần như không có cảm giác gì.
Mặt khác, khoảnh chừng 6 tiếng mỗi lần, thùng nước đều bị đen xì, cho nên mỗi sáu tiếng, Tiêu Trần sẽ thay nước một lần.
Vòng đi vòng lại!
Mãi cho đến buổi tối ngày thứ hai, Tiêu Trần mới đi ra.
-Tu Hành bằng dược lực không tệ, nhưng hoàn cảnh ở đây quá kém, không phải là kế lâu gài.
Tiêu Trần muốn mua một cái thùng gỗ ở nhà, thậm chí là mua một cái biệt thự, để cho minh có không gian riêng thuận tiện.
Dọn dẹp xong, Tiêu Trần đi khỏi phòng tắm công cộng, chuẩn bị về nhà.
Nhưng mà vừa ra khỏi cửa, liền gặp hai tên áo đen chặn đường.
-Theo chúng ta một chuyến!
Tên áo đen mở miệng nói, lập tức có một người bước ra, gác đeo lên cổ Tiêu Trần.
Thần sắc Tiêu Trần như thường, chưa từng nói một lời, mặc cho hai người kèm hai bên, nhanh đi vào ngõ nhỏ hẻo lánh.
Nơi này, có ba người đang đợi hắn, chỉ có một người thủ lĩnh không bịt mặt, bên hông đeo đao, là một người nhật bản.
Người Nhật Bản này mở miệng nói:
-hắn chính là Tiêu Trần?
-Đúng!
Hai tên áo đen bên cạnh Tiêu Trần đáp lại.
Người Nhật Bản đi về phía trước vài bước, đánh giá toàn bộ trên dưới Tiêu Trần,:
-Vì sao ta cảm giác ngươi không sợ?
Nếu như là một học sinh cấp ba bình thường, gặp phải cảnh đao kề cổ như vậy, chỉ sợ là sớm tè ra quần, kêu cha gọi mẹ.
Nhưng mà Tiêu Trần không như vậy.
-Sợ, đó là cảm xúc mà vô số năm trước ta đã vứt bỏ!
Ngữ khí Tiêu Trần có chút buồn vô cớ, phảng phất như nhớ lại việc đã qua.
-A, người Hoa đều giống như người, nói chuyện ngông cuồng sao?
-Có lẽ vậy!
Tiêu Trần nhìn hắn một cái:
-Ta có thể hỏi một chuyện không?
Người Nhật Bản khẽ giật mình, cười nói:
-Đương nhiên là có thể, nhưng ta có trả lời hay không phải xem câu hỏi của ngươi là gì.
-Ta chỉ muốn hỏi, vì sao bắt ta, chúng ta có khúc mắc sao?
Người Nhật Bản suy nghĩ một hồi nói ra:
-Trước khi ch.ết muốn biết rõ mọi việc, đây là việc bình thường. Nhưng việc này là cơ mật, không thể nói cho ngươi biết.
-Bất luận như thế nào cũng không thể nói?
Tiêu Trần hỏi ngược lại một câu.
-Ta chỉ có thể nói, chúng ta là sát thủ. Sát thủ có quy củ của sát thủ, thú không thể tiết lộ, thì không đề cập tới.
-Sát thủ?
Tiêu Trần bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.
Người Nhật Bản nhíu màu.
-Ngươi cười cái gì?
-Nếu là sát thủ, vậy liền giơ tay lên chém xuống, sạch gọn và lưu loát, mà không phải ở đây nói chuyện phiếm nửa ngày.
-Ngươi muốn ch.ết như vậy sao?
-Không, ta chỉ nói các ngươi không xứng với chức sát thủ!
Tiêu Trần nói tiếp:
-Còn nữa, các ngươi cũng không giết được ta!
-Ngươi nói cái gì?
Người Nhật bản sửng sốt một chút, lập tức cười to.
-Đây là phong cách nói chuyện hài hước của Hoa Hạ sao?
Tiêu Trần nhướng mày:
-Nhớ kỹ nụ cười hiện tại, có lẽ một giây sau, sẽ là bất đồng.
-Ha ha… một giây đã qua, ta rất chờ mong!
Người Nhật Bản cười vui vẻ.
-Phải không?
Vừa nói xong, Tiêu Trần giống như một huyễn ảnh lướt ra.
Nhanh!
Nhanh đến mức không thể tả!
Gió đảo qua một cái, kiếm quang hiện lên chớp mắt!
Phì!
Hai sát thủ phía sau người nhật bản xông tới, bị huyễn ảnh của Tiêu Trần đảo qua, trên cổ xuất hiện một vết kiếm, mất mạng trong nháy mắt.
Vẫn chưa xong!
Tiêu Trần mang theo một cơn lốc, đi đến trước hai sát thủ dẫn hắn tới đây.
Hai tên sát thủ như không phản ứng kịp, nhưng mà giơ đao lên theo bản năng.
Nhưng mà chỉ là phí công.
Két két!
Lưỡi đao bị chém thành hai đoạn.
Một kiếm quang lóe lên, cũng in lên cổ hai người.
Mà giờ khắc này, nụ cười trên mặt người nhật bản cứng lại, con ngươi run rẩy, phảng phất như nhìn thấy một màn kinh khủng nhất đời.
Biến hóa quá nhanh, kiếm quang nở rộ khiến đầu hắn nhớ lại truyền thuyết cổ xưa.
-Kiếm Trung Chi Thánh!
Vừa kiêu lên bốn chữ, người nhật bản cảm giác có một bàn tay bao trùm lên mặt hắn, mạnh mẽ nhấn một cái, thân thể liền bay ra ngoài.
Oanh!
Thân thể cao to đập vào tường, khiến cho tường lõm vào, thân thể cũng dính trên đó.
-Ngươi còn cơ hội cuối cùng!
Tiêu Trần một tay ấn đầu tên Nhật bản vào tường, lạnh lùng nói:
-ngươi nào sai các ngươi?
-Khộng thể nói!
Người nhật bản cố nói ra những chữ cuối cùng, mặc dù nội tâm sợ hãi, nhưng vẫn không để lộ bí mật.
-Liều ch.ết không nói, cũng có chút giống sát thủ. Nhưng kể từ đó, đại biểu cho việc ngươi không còn giá trị, cho nên…
Tiếng nói chưa dứt, Tiêu Trần nhẹ bẻ tay một cái.
Két!
Cổ người nhật bản bị vặn gãy, mất mạng tại chỗ.
-Sẽ là ai phát tới?
Tiêu Trần ngờ vực, vừa đi vừa nghĩ
Đầu tiên hắn nghĩ đến Miêu Thanh Phượng, nhưng rất nhanh phủ định việc này.
Thực lực người Nhật bản không kém, nhưng cũng không mạnh, tương đương với Phương Hạc, mà bốn người còn lại cũng chỉ là nội kình.
Miêu Thanh Phượng thấy hắn giết qua nửa bước tiên thiên, làm sao lại cho kẻ khác yếu như vậy đến nạp mạng?
-Quên đi, suy đoán lung tung cũng không có chút ý nghĩa nào!
Tiêu Trần lắc đầu, tạm thời không để ý tới chuyện này.
Nếu quả thật là có người muốn giết hắn, sớm muộn sẽ có người tìm tới hắn, đến lúc đó nói tiếp.