Quyển 1 - Chương 21: Ông lão
Ông lão sống một mình ở đằng sau núi, ẩn thân trong một hang động. Chưa từng có ai đến thăm viếng, bên người có nuôi một con sói vô cùng hung ác. Theo trí nhớ, Thù Man xuống núi năm 25 tuổi, nhưng ông lão vẫn chưa từng thay đổi, tuy là đầu tóc bạc trắng, nhưng không hề già nua, đúng là kì lạ.
Khi đó Thù Man còn quá nhỏ, chỉ mới bảy tuổi. Có một lần khi đi chơi trong núi rồi lạc đường, cô sức khỏe lại yếu, lại tàn tật, thọt một chân, đi một ngày cũng không tìm ra đường đến am ni cô, vì vậy cảm thấy vô cùng đói ở nơi hoang dã.
Ngẫu nhiên, cũng là cơ duyên, Thù Man được một ông lão cứu giúp, ở lại sơn động nửa tháng, cũng biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu đặc sắc. Trở lại am ni cô, sư thái chỉ nhìn cô một cái, cũng không hỏi cô đi đâu, vì sao lại lạc lâu như vậy, lúc đó Thù Man mới biết cái gì gọi là lạnh lùng.
Từ đó về sau, Thù Man thường xuyên đi tới hang động của ông lão, nghe ông lão nói rất nhiều về thế giới bên ngoài, dạy cho cô về chuyện đông tây.
Nhưng ông chưa bao giờ nói cho cô biết về bản thân mình, tên cũng không nói. Ông không nói, Thù Man cũng không hỏi, miệng khàn khàn nên cô cũng không có cách hỏi được. Cứ như vậy qua mười mấy năm, khi Thù Man xuống núi, sau khi nhìn cô một lần, ông lão chỉ nói hai chữ: “Bảo trọng!”. Cũng không nói thêm gì nữa.
Về sau, Thù Man cũng không gặp lại. Thù Man trở về đi tìm, đúng là không tìm thấy cái sơn động kia nữa, thật giống như không tồn tại qua, Thù Man nghĩ, có lẽ ông lão không muốn thấy cô nữa hoặc là cảm thấy duyên phận giữa hai người đã hết, không muốn gặp lại cũng là điều tất nhiên.
Lại nhớ lại ngày đó, ở trên ghế đá bên ngoài sơn động, ông khoanh chân mà ngồi, nhắm mắt, vẻ mặt yên lặng, âm thanh cực kỳ trong trẻo mà lạnh lùng, nói với cô: “Trong cuộc sống tối tăm lạnh lùng, tồn tại vô tình, tàn khốc, đó là hàng ngàn người trần tin vào Phật.”
“Đức Phật, bỏ qua thất tình lục dục, tồn tại ở một thế giới khác, cao cao tại thượng, thờ ơ nhìn xuống nhân thế này hứng chịu khổ cực của thất tình lục dục, đúng là loài người ngu muội còn đi mù quáng thờ phụng, từ bi vi hoài, thật sự đúng là buồn cười tới cùng cực.”
Khi đó, Thù Man còn quá nhỏ, không hiểu gì, sau khi ra khỏi núi rồi tiêp xúc với tình người ấm lạnh, Thù Man mới biết, lời của ông nói lại đúng như thế.
Đối với ông lão, Thù Man vô cùng cảm kích, tôn kính nhưng lại cực kỳ e ngại.
Cảm kích vì ông đã dạy cho mình rất nhiều, những thứ đó giúp cô hiểu được thế giới này, thưởng thức ánh mắt của nhân thế, nhìn ra được đáy lòng của nhiều người ẩn dấu sự hắc ám, không hề sạch sẽ.
Tôn kính ông, vì ông chưa bao giờ coi mình là trẻ tàn tật, vĩnh viễn dùng thái độ ngang hàng để đối xử, cùng ở chung với mình, lấy ánh mắt ngang hàng để đối đãi với mình.
E ngại ông, vì ông tàn nhẫn, máu lạnh, vô tình.Mặc dù về sau, Thù Man cũng trở nên tàn nhẫn, máu lạnh và vô tình.
Đúng với căn nguyên, khi đó đã lưu lại cái bóng mờ, cho đến khi lớn lên và hiện tại khi cô trọng sinh vẫn còn ở đó.
Thù Man chưa bao giờ nảy sinh hận ý với ông lão, mặc dù sự tàn nhẫn và máu lạnh của ông đã trở thành bệnh tâm lý của cô, rất khó chữa trị, nhưng Thù Man vẫn không hận ông như cũ. Nếu không có ông, có lẽ Thù Man sẽ không thể sống sót trong xã hội, cũng sẽ không hiểu được nhiều chuyện như vậy, lại càng không bình tĩnh được trước bất kì chuyện gì xảy ra.
Câu nói kia của ông rất đúng, thế gian, bất luận là đông hay tây, nếu muốn thì phải trả giá thật nhiều, cho nên Thù Man không hẳn là hận đối với bất kì kẻ nào hay là sự vật gì. Mặc dù những chuyện này làm tổn thương đến cô,cô chỉ biết cảm ơn, cảm ơn những thương tổn này đã làm cho cô học được, càng thấy rõ ràng hơn.
Sơn động kia mặc dù không lớn, nhưng trong sơn động lại có Bát Quái Càng Khôn. Sơn động rất sâu, có rất nhiều bí mật, đã sinh ra nghiệt và quỷ trong lòng của Thù Man.
Lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ hắc ám này, máu lạnh gì đó, là khi cô mười hai tuổi.
Đó là một ngày trời đầy mây, không có mưa, trên trời vô cùng âm u. Thù Man và ông lão đã có hẹn, ngày hôm sau khi cô đến tìm, thì không thấy ông đâu. Chỉ thấy một con sói đang ngồi trông chừng hang động, Sam.
Thù Man nghĩ, có lẽ ông lão đã lên núi hái thuốc, nên cô ngồi chờ một lúc, ngồi ở ghế đá bên ngoài cửa động, Thù Man đợi mãi cả một buổi chiều, mãi đến khi mặt trời đã lặn, ông lão mới từ trong sơn động đi ra, Sam đi theo bên người ông.
Ông nhìn cô không hê nói chuyện, chỉ là ngồi đối diện, yên lặng, giống như là đang suy nghĩ điêu gì đó, Thù Man cũng không quấy rầy, chỉ an tĩnh ngồi chờ, chờ ông tự mở miệng.
Trời hoàn toàn tối lại, vào mùa hè, tiếng sét vang dội của bầu trời, mưa như trút nước,rốt cuộc ông lão cũng đã mở miệng.
Ánh mắt cũng bình tĩnh như xưa, nhìn Thù Man: “Thù Man, cháu biết không? Người muốn sống trên đời này, rất nhiều thứ, muốn có được thì phải trả giá thật lớn.”
Thù Man hiểu được, thành thật nhìn ông, đem tờ giấy tùy thân viết ra mấy chữ: “Thù Man biết ông dạy cho cháu rất nhiều, nhưng Thù Man cái gì cũng không làm được cho ông.”
Chỉ nhớ khi ông lão nghe xong câu trả lời của cô, nở nụ cười, nụ cười đó là lần đầu tiên cô thấy ông đang cười, hình dung như thế nào nhỉ? quỷ dị, đáng sợ, âm trầm, băng lãnh, tàn nhẫn,làm cho Thù Man dựng tóc gáy, không rét mà run, tự đáy lòng lạnh thấu xương tủy,thân thể cứng ngắc.
“Ta dạy cháu rất nhiều, đúng là có vài thứ, đến giờ vẫn chưa dạy, dó chính là,tàn nhẫn,máu lạnh, vô tình….”
Không thể phủ nhận, lúc đó Thù Man có bao nhiêu sợ hãi, thân thể run rẩy, muốn chạy, nhưng thân thể lại không nghe lời. Ông lão như thế giống như một ác quỷ khủng bố, ngay hôm sau sẽ ăn luôn cô vào bụng.
“Thù Man, cháu sợ sao? Sợ là đương nhiên, nhưng chỉ cần là thói quên, thì sẽ không sợ nữa.”
“Thói quen là thứ cực kỳ đáng sợ, so với bất kỳ thứ gì còn đáng sợ hơn. Lúc đó cháu tìm ta, bắt đầu theo ta học tập, cũng đã định cháu phải học tập mấy thứ này, bởi vì đây là cái giá phải trả! ”
Sau một tháng, Thù Man giống như là đã đi dạo xuống địa ngục một vòng, sau đó, cô cũng không còn là Thù Man của trước đây nữa.
Mỗi khi nhớ tới chuyện đó, sơn động giống như địa ngục kia, tràn đầy máu,cho đến bây giờ, tim Thù Man vẫn đập nhanh như cũ.