Quyển 1 - Chương 23: Bệnh trạng
Editor: Rea
“Thù Man, Thù Man….Em làm sao vậy?” Lưu Nhiên lắc tay cô gái đang đứng ngay ngốc, có chút lo lắng nhìn cô. Ánh mắt cô trống rỗng nhìn giống như tượng gỗ, sắc mặt trắng xanh giống như không có sinh mệnh.
Từ trong hồi ức trở ra, Thù Man còn có chút hốt hoảng, lại nhìn khuôn mặt Lưu Nhiên đang kề sát mặt mình mới từ từ chuyển lại bình tĩnh, kéo kéo khóe môi nói: “Không có gì, chỉ là em nhớ tới một chuyện, không sao, chúng ta về đi buổi chiều còn phải lên núi.” Nói xong, cô liền xoay người đi ra khỏi miếu.
Ra bên ngoài, Thù Man liền cảm thấy bước chân của mình có chút hư không, thân thể rất nhẹ, nhẹ đến mức có thể bay lên và sắp có cảm giác biến mất. Thời khắc này, ánh mắt cô giống như có năng lực đặc biệt nào đó có thể nhìn thấy làn da mình trở nên trong suốt, tầm mẳt nhìn xuyên qua da và bắp thịt, nhìn thấy nội tạng bên trong.
Mỗi tế bào trong tứ chi đều trống rỗng, tụ tập nhanh chóng trong trái tim cô. Lòng mang theo sự trống trải, cái loại cảm giác này mang theo sự âm u, mang theo nỗi đau khổ, bao phủ toàn bộ thân thể Thù Man.
Cảm giác như vậy Thù Man đã quá quen thuộc, giống như trước kia mỗi lần cô thường bị. Quen thuộc đên nỗi giống như nó cùng tồn tại với cô từ đơn giản trở thành linh hồn phức tạp.
Thù Man biết, chính mình đã phát bệnh rồi, yêu nghiệt ngủ đông trong linh hồn đã muốn thức tỉnh.
Mỗi lần thức tỉnh nó đều muốn khống chế cô, chiếm cứ cô, để cho cô thấy mình chưa từng tồn tại, bị xiềng xích trong hư vô, cô cần phải làm một chút hành động để chứng minh rằng mình còn sống.
Lưu Nhiên nhìn Thù Man đi phía trước, thân thể đơn bạc gầy yếu, bóng dáng cô độc, lại có chút thê lương. Cô mang một đôi giày vải mềm mại, đi nhanh trên đường. Nhìn cô như vậy, trong lòng anh lại sinh ra một loại ảo giác vớ vẩn, khi cô đi giữa miếu thờ và trong hành lang gấp khúc âm u, toàn thân mặc một chiếc áo dài màu trắng, phảng phất như một chiếc bóng, hai chân cô không phải đang đi, mà là đang bay.
Cứ như vậy, hơn một nửa lộ trình, cô và anh cách nhau mười bước chân. Họ cứ giữ nguyên khoảng cách như vậy, tiến vào cầu thang, trở lại căn phòng.
Thù Man ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, có chút vội vàng châm một điếu thuốc, từ từ nhắm hai mắt lại hung hăng rít một hơi, muốn để cho loại cay độc xua đi đáy lòng trống rỗng và đau nhức.
Con thú đang bị giam cầm trong đáy lòng cô đang nổi giận gào thét: Cho ta….Cho ta….
Thù Man biết, cô biết nó muốn loại đau khổ này, không phải là cái loại đau đớn nhạt nhẽo như bây giờ, đau giống như bị một con kiến gặm cắn. Nó muốn cô đau đến tê tâm liệt phế, muốn xe nát cô, cái loại đau đớn này làm cho người ta sản sinh một loại cảm giác kích thích muốn thân thể bị xé nát.
Đó là cực hạn của nỗi đau tâm hồn. Cô không cho nó được, không thể cho nó, cũng sẽ không cho nó.
Mỗi lần như vậy, Thù Man đều dùng bình tĩnh để áp chế nó, hoặc lấy vết thương của da thịt, lấy máu đỏ tươi để phong ấn nó, trong lòng cô cũng biết rõ, con thú đang nổi giận trong lòng cô, cái gọi là nghiệt cùng quỷ, chính là sự tích tụ lâu dài của sương mù trong cơ thể mình, trở thành bệnh. Năm mười hai tuổi đó lưu lại cho cô bóng ma tâm lý quá nặng, tồn tại quá sâu, cô không bị điên đã là mạnh mẽ lắm rồi. Loại bệnh tâm lý này, y học gọi là tâm thân phân liệt.
Người bệnh mắc bệnh này, nghiêm trọng sẽ trở thành loại người mà theo cách nói của mọi người là bệnh thần kinh, nhân cách phân liệt, biến thái. Tính ra là rất nhỏ, cô bị mắc chứng này, thích suy nghĩ và bịa đặt ra một thứ không có, để phóng thích và trốn tránh những áp lực tinh thần, cũng là lấy cớ.
Thù Man biết rất rõ cô đã bị bệnh, cần phải đi khám bác sĩ, cô mắc bệnh cũng đã hơn mười năm, nếu muốn điều trị thì cũng cần là bác sĩ có cấp bậc.
Cô lại càng biết, người càng biết nhiều thì bản thân lại càng có vấn đề về tâm lý, đây chính là tính phản xạ của thần kinh não, hợp chất đơn giản trở thành hợp chất phức tạp, cho dù là bác sĩ tâm lý giỏi nhất, cũng không thể chữa khỏi, chỉ có thể lợi dụng phương pháp thôi miên, lập ra một tâm lý mới mới có thể giảm bớt bệnh trạng.
Bệnh nhân của căn bệnh này, đều là phụ nữ, bọn họ còn biết rõ hơn ai hết trong thôi miên, thiết lập ám chỉ đối với thần kinh não có rủi ro rất lớn, một chút sai lầm sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa. Cho nên nếu đã biết bản thân mắc chứng bệnh này, cũng sẽ không đến bệnh viện để điều trị. Nhìn chung, chỉ cần không ảnh hưởng quá lớn, thì loại bệnh này sẽ không ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường.
Cho nên, Thù Man cực kỳ lý tính, cô biết mình bị bệnh gì, cho nên sẽ không đi điều trị, cô chỉ là dạng nhẹ, ít nhất sẽ không thay đổi nhân cách. Bệnh của cô cũng chỉ là người có nhân cách phân liệt, thích phán đoán cùng bịa đặt.
Cái cảm giác tê tâm liệt phế này, bị đau đớn xé thành từng mảnh nhỏ, thậm chí muốn đem mình xé nát, kỳ thật đều nằm ở sâu trong lòng Thù Man, hợp chất đơn giản trở thành hợp chất phức tạp, tạo ra một loại bệnh trạng khát vọng.
Mặc dù lý tính, nhưng bản thân cô lại không có cách nào chữa khỏi, chỉ có thể áp chế, giảm bớt,mỗi lần phát bệnh thì bản thân và lý trí đều điên cuồng, giống như là hai người đang khắc khẩu, làm cho đầu cô rất đau, giống như muốn nứt ra.
Lưu Nhiên nhìn Thù Man đang ngẩn người, trong lòng anh lại bất đắc dĩ và đau lòng. Cô yên lặng như vậy, dường như trong phòng này chỉ có mình anh, mà cô giống như không tồn tại. Loại cảm giác này thật không tốt, làm cho đáy lòng anh sinh ra cảm giác bất an.
Anh liền đi đến bên cạnh Thù Man, tay dụi tắt điếu thuốc sắp rớt xuống bàn tay cô, tầm mắt nhìn khuôn mặt cô vẫn trắng xanh như cũ, gọi cô hoàn hồn: “Thù Man, suy nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?”
“…..” Thù Man liền sững sờ, âm thanh của Lưu Nhiên đột nhiên cắt đứt sự tranh đấu trong lòng cô.
Trước mặt là khuôn mặt của Lưu Nhiên, trong lòng cô lại mờ mịt, ánh mắt đờ đẫn trống rỗng, bên trong cái gì cũng không có,căn bản không nghe anh nói cái gì.
Trong lòng anh liền sinh ra bất mãn, tay anh nắm cằm cô, ngón tay hơi dùng lực, sự đau đớn làm cô hoàn hồn.
“A, Văn Hoa…Làm sao vậy?” Thù Man đột nhiên tỉnh mộng, loại đau đớn kia lại từ từ biến mất.
“Anh đang hỏi em làm sao vậy? Em nhìn không được khỏe. Thù Man, em như vậy làm anh rất lo lắng, rất đau lòng.” Anh lại nhìn chằm chằm vào mắt cô, chi mong được đi vào trong lòng cô, hy vọng bóng đêm sẽ đem anh cắn nuốt.
Thù Man cười: “Em khỏe mà, chỉ là ngủ không ngon, em ngủ một chút sẽ tốt thôi.” Nói xong, Thù Man đứng dậy đi về giường: “Văn Hoa, ngủ cùng em.”
“Ừ được rồi.” Lưu Nhiên liền trả lời rõ ràng, nghe âm thanh của cô anh biết cô đang lấy lòng mình, sự không thoải mái trong đáy lòng cũng mất đi rồi.