Quyển 1 - Chương 26: Đen trắng
Ánh mắt tà mị của người đàn ông cùng âm thanh vô cùng hấp dẫn, hấp dẫn đến nỗi cô liền vươn gáy trắng nõn của mình ra, chạm vào răng của anh.
“Thù Man, anh cũng không có biện pháp để buông em ra được,em như vậy, càng làm cho anh muốn giữ lấy em, chúng ta cùng trầm luân đi.“
“Cùng trầm luân vào địa ngục của em đi!"
Thù Man nhìn khuôn mặt tà mị của anh, trong mắt cô liền ánh lên sự hưng phấn cùng nỗi sung sướng, đôi môi nhếch lên chạm vào cổ anh mê luyến nỉ non: “Văn Hoa, chúng ta thật giống nhau,em thật sự yêu anh như vậy, rất yêu!”
“Thù Man, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!” Lời nói của anh liền biến mất giữa những kẻ răng.
Người đàn ông cuồng dã mà bá đạo đang gặm cắn môi của cô gái trong lòng, tay đang dùng lực vuốt ve bộ ngực mềm mại của cô.
Lưỡi quấn lấy nhau cùng nếm thấy hương vị tanh tanh, trong linh hồn bọn họ là loại yêu nghiệt giống nhau!
Cánh tay hữu lực của người đàn ông ôm lấy cô đi đến bên giường. Lưu Nhiên từ trên cao nhìn xuống cô gái ở dưới, tiếp theo anh liền bổ nhào lên, ánh mắt âm u nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp, tiếng nói trở nên trầm thấp khàn khàn: “Yêu tinh ch.ết tiệt, muốn tìm người đàn ông khác sao, anh mỗi đêm làm cho em không xuống giường được, xem em làm sao đi tìm người khác.”
Một tay của Lưu Nhiên thần tốc cởi áo sơmi của mình ra, một tay cởi ra cúc quần của cô, hai tay cực kì phối hợp, miệng anh thở hổn hển, đáy mắt đang bùng lên một ngọn lửa.
“Ha ha….” Thù Man cười tươi đẹp mà kiêu ngạo, một tay cởi thắt lưng của anh, một tay xoa bóp ** cao thẳng. Trên cổ tay cô là vết máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả băng gạc trắng tinh,nhuộm đỏ cả quần ngủ kaki của anh.
Môi cô liền chủ động chạm vào môi của anh, đầu lưỡi vươn ra miêu tả hình môi của anh: “Văn Hoa….muốn em….”
“Yêu tinh ch.ết tiệt, uhm….” Cùng với tiếng anh kêu rên, cái cực nóng đã chống đỡ trên nơi tư mật mềm mại tư mật của cô.
“Uhm….Văn Hoa, tiến vào đi…uhm….” Thù Manđộng tình vặn vẹo cơ thể, ngâm nga thành tiếng.
“Yêu tinh, nói em….muốn anh….” Anh đang cố nén dục hỏa cuồng bạo trong cơ thể nhằm làm cô gái động tình ở dưới thân không thỏa mãn.
“Văn Hoa, em….Muốn anh….” Cô liền nhìn vào mắt anh, đôi môi khép mở nũng nịu gọi tên của anh, nói ra ái ngữ.
Lưu Nhiên liền thỏa mãn cười, dùng thắt lưng mạnh mẽ tiến lên, đem chính mình điên cuồng vào nơi mềm mại, đong đưa.....
Một đêm xuân tình ái muội,một đôi ma quỷ xinh đẹp trên giường, điên cuồng phát tiết** trong cơ thể, đòi giữ lấy cơ thể nhau cùng cuồng dã, phóng đãng...
Khi ánh bình minh tiến vào căn phòng thì hai người đã sớm bước ra cửa. Lưu Nhiên mang theo cái giỏ mây trên lưng, bên trong là giá vẽ, giấy, lọ nước nhưng không có thuốc màu. Họ đi qua một con đường nhỏ đầy đá, bước tới một dòng suối trong thấy đáy.
Sau khi đi qua một cây cầu gỗ là tới một miếu thổ địa rách nát, tiếp đó có một đường hẹp dài quanh co uốn lượn dẫn vào trong núi.
Trên đường ngoại trừ Lưu Nhiên và Thù Man ra thì không hề có người khác. Lưu Nhiên mang theo giỏ trầm mặc đi theo sau cô, yên tĩnh không nói quá một câu. Anh chỉ nhìn bóng lưng đơn độc của cô gái đi phía trước, sợ cô không giữ được thăng bằng mà ngã xuống dưới.
Thù Man dừng lại lau mồ hôi trên trán, thể lực đã dùng hết nhưng trong mắt là ý cười thỏa mãn, cô nhìn thấy đỉnh núi ở phía trước rồi.
Sâu thẳm trong vùng núi cao rừng rậm là cây cối mọc um tùm tạo nên một tấm thảm lá thật dày. Sau bữa trưa thì ánh mặt trời mang theo mùi nhựa thông cay xè, có tiếng chim hót lanh lảnh vang lên.
Không biết đã đi bao lâu, cô gái phía trước mặt rốt cuộc ngừng lại, thân thể cô liền có chút lảo đảo muốn ngã xuống. Lưu Nhiên liền bước lên phía trước để cho cô dựa vào người mình ngồi thở.
“Thù Man, em vẫn muốn đi tiếp sao? Lên đi, anh cõng em.” Lưu Nhiên nhìn sắc mặt trắng xanh của cô, trên trán cô bây giờ đầy mồ hôi, gió thổi qua mặt cô làm cho tóc bay tán loạn che đậy khuôn mặt tái nhợt, giống như một nữ quỷ.
Tâm anh lại đau, cô gái này thật là bướng bỉnh!
“Đến đây thì được rồi, Văn Hoa, đỡ em ngồi xuống tảng đá bên kia đi.” Thù Man nhìn về phía một tảng đá bằng phẳng trong rừng.
“Được.” Lưu Nhiên liền ôm Thù Man, vượt qua khỏi rừng cây dày đặc hướng tới chỗ tảng đá như cô nói.
Dịu dàng đặt cô ngồi lên tảng đá, anh lại xoay người mở bình nước: “Uống nước đi, chậm thôi.”
“Được rồi .” Thù Man liền nhận nước, uống một cách cẩn thận, sau đó đem bình nước đưa lại cho anh, thân thể cô ngửa ra sau nằm trên tảng đá ngước đầu nhìn trời.
Lưu Nhiên cũng ngồi xuống cạnh Thù Man, anh dỡ giỏ trên lưng xuống người dựa vào tảng đá, sau đó cũng nằm xuống cùng Thù Man nhìn trời.
Nằm dưới tán cây trong rừng chỉ thấy ánh mặt trời theo kẽ lá chiêu lên mí mắt, trong gió chỉ nghe tiếng thông reo to nhỏ giống như tiếng thủy triều. Trong mắt Thù Man là dãy núi đứng giữa sắc trời xanh và mây trắng giống như đóa hoa.
Một khắc kia, thời gian giống như ngừng lại mang theo sự yên tĩnh làm mê say lòng người. Trời như vậy, núi như vậy, cô đã bao lâu không được thấy rồi? Giống như đã lâu, rất lâu chỉ có trong mơ Thù Man mới được trở về chỗ cũ.
Nhìn mây này, núi này, cây này. Thù Man nhìn thật kĩ, cô phải nhớ kĩ chúng nó, không chỉ là trong lòng mà còn cả trong đầu. Cô muốn đem toàn bộ những thứ này vẽ lên giấy nhưng chỉ là đen trắng, không hề có sắc màu tươi đẹp.
Dù vậy Thù Man vẫn thích, chúng nó giống như cô, bề ngoài tuy nhiều màu sắc nhưng trong lòng lại ảm đạm, tuy nhiên, chúng ảm đạm là do Thù Man khắc họa nên.
Một tấm tranh phong cảnh không màu, treo trong phòng ngủ của cô đối diện giường ngủ, mỗi ngày vào lúc sáng sớm cô có thể nhìn thấy chúng, cùng chúng đối diện, không nói lời nào, chỉ là giống như kiếp trước, Thù Man bị câm điếc.
Chúng nó chính là tuổi thơ thê lương của cô, chỉ có đáy lòng mới là cái đẹp nhất, giống như Thù Man chỉ còn lại một sinh mệnh trắng đen, trong thân thể trắng nõn xinh đẹp không hề có máu.
Thù Man muốn mỗi thời khắc đều phải nhớ đến, sợ rằng không nhớ đến thì sẽ quên, bởi vì cái gì cô cũng không có.
Cô liền ngồi dậy,nhảy xuống khỏi tảng đá rồi cầm giá vẽ, đặt nó ở cạnh hòn đá, cố định lại tờ giấy trắng vì sợ gió sẽ làm rách nó. Trong tay là một chiếc bút chì, Thù Man lại cẩn thận vẽ phác thảo phong cảnh chính mình muốn, cô muốn đem sự ích kỷ của mình dung hòa vào trong bức tranh.
Lẳng lặng vẽ, có lẽ lần này cô có thể thay đổi được, Thù Man liền muốn đem người đàn ông nguyện ý đi cùng cô xuống địa ngục ngưng kết lại trong tranh.
Một ngày nào đó rồi cô sẽ rời bỏ anh ra đi, hoặc là anh không còn bên cạnh cô nữa, ít nhất Thù Man sẽ không quên đi tất cả, sẽ không quên đã từng có một người như thế, một người cùng cô trầm luân trong địa ngục,một người đàn ông tên là Lưu Nhiên!
"Anh hai, em không thở được.”
Thù Man liền đẩy đẩy cánh tay anh để nhắc nhở người đàn ông đang ôm mình, anh ôm thật chặt làm cho cô khó thở quá.