Quyển 2 - Chương 11: Tình cảm
Trong lòng Thù Man liền thở ra một hơi thật dài, cô bây giờ lại không giống như một người đang tỉnh táo.
Cô biết mình sẽ không thể tiếp tục như vậy nữa, bởi vì cô đang một mực lừa gạt chính mình.
Thù Man vẫn luôn ích kỷ như vậy, tham lam muốn hấp thu nhiệt độ cư thể của bọn họ, và tình cảm để làm tinh khí nuôi dưỡng sinh mệnh khô cạn của mình, bây giờ cô lại muốn hút máu tươi của bọn họ.
Có lẽ lúc vừa mới bắt đầu trong lòng cô đã quyết định một cách bốc đồng rằng không cho phép bản thân mình được cứu, cô chính là một người tà ác giả nhân giả nghĩa như vậy!
Thù Man dùng sức hít vào mùi vị hơi thở của bản thân, trái tim liền cảm thấy thỏa , trong lòng cô lại tự giễu cợt lại bật cười, vì sao mình lại thích hơi thở mang mùi máu làm người ta chán ghét như vậy?
Đây chính là cô chân chính- Thù Man, cho dù cô có thả cô ta ra, lừa mình dối người rằng cô ta đang ép cô, người mà cô gọi là nghiệt quỷ.
Thật ra là chính cô ta mới là đầu sỏ gây nên tội ác. Cho dù là vậy, cô vẫn không muốn thay đổi cũng chưa từng hối hận, bởi vì đây là điều mà cô muốn sao?
Những người đó, những người đàn ông kia…..
Có lẽ, giữa những người đàn ông ông này, trừ Văn Hoa đã nhìn thấy bộ dạng chân thật của cô ra, bọn họ nếu như nhìn thấy diện mạo chân thật nhất của cô, sẽ bị dọa cho sợ đi? Vẻ mặt của bọn họ sẽ như thế nào đây?
Có lẽ lúc bọn họ biết được chân tướng cũng là lúc mà cô cảm thấy hạnh phúc!
Chu Nham Hải nhìn người đang ngồi cúi đầu im lặng, suy nghĩ của anh liền rối rắm, tay anh gắt gao nắm chặt thành quyền khiến móng tay đâm sâu vào da thịt, anh tự hỏi mình lần nữa: “Anh phải làm sao, phải làm như thế nào? Làm sao để cho em không phải làm như không thấy anh yêu em, đối với anh, chỉ cần em đối tốt với chính mình là được, đừng lạnh lùng như thế được không? Anh rất đau lòng!”
Không biết vì lý do gì, trong lòng của hai người đàn ông đều nhói 1 cái mang theo sợ hãi!
Bộ dáng của cô lúc này, cái loại cảm giác tồn tại như có như không làm cho bọn họ có cảm giác như lúc nào cũng sẽ bị mất đi, không chân thật.
“Anh trai….”
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt lúc này đã trong veo trở lại nhưng cô không biết lúc này lòng cô lại hoàn toàn khác, còn đang nửa tỉnh nửa mê, loại cảm giác đó khó mà nói rõ.
Hình như cô không hề tỉnh táo lại hoàn toàn, bởi vì ý nghĩ thất vọng của Thù Man quá rõ ràng, có lẽ cô vẫn đang lâm vào trạng thái như vậy, là do Thù Man chủ quan cho rằng cô ta chỉ ngủ mà thôi.