Quyển 2 - Chương 29: Cách thức

Thù Man đang nằm trên ghế sôpha. Trong bóng đêm, ánh mắt cô đang sáng lên như bảo thạch.
Cô ta lại đang nói chuyện với cô từ trong bóng đêm.
Cô ta nói: Thù Man, tôi đã chờ cô quá lâu rồi. Tính nhẫn nại của tôi đã dùng hết rồi, thật đấy!


Hay là, Thù Man cô sợ hãi đúng không? Tôi muốn những thứ kia khiến cho cô sợ hãi, căn bản là cô không muốn đụng vào chúng nó phải không?
“Haizz….” Thù Man nhẹ giọng thở dài, cô liền nhắm mắt lại: “Tôi không sợ hãi, cô nói xem tôi còn có thể sợ gì chứ?”


“Tôi đã từng ch.ết một lần, hay là nói cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng có cảm giác được sống lại.” Cô đang nói bằng giọng điệu lạnh nhạt và ưu thương.
“Thù Man trước kia sống như thế nào? Tôi không thể tưởng tượng được nha.”


“Mỗi lần trước khi đi ngủ, tôi đều xem mình có còn thở hay có nghe được máu chuyển động trong thân thể không rồi mới đi ngủ. Tôi đã từng mơ thấy mình đang đi thì đột nhiên ch.ết trên đường, vẻ mặt vô cùng bình thản kỳ lạ. Về sau giấc mộng đó đã lặp đi lặp lại nhiều lần, cho nên kiểu ch.ết này đã trở thành nguyện vọng mà tôi cực kỳ khát vọng.”


“Cô có biết không, tôi chưa từng nghĩ tới việc tự sát, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua.”
“Đã nhiều lần tôi suy nghĩ trong đầu rằng, những cách tự hủy đi sinh mệnh có phải nên là quyền được ch.ết hay không hoặc nó diễn ra trong lúc không có phương thức ch.ết một cách đau khổ.”


“Tự sát quả là tàn khốc, phải tự tay mình kết thúc sinh mệnh của mình mà trước khi ch.ết phải gặp một nỗi sợ hãi thật lớn. Cắt mạch máu thì sợ không đủ sâu cho nên phải dùng đến sức lực của toàn thân đến nỗi đem cổ tay của bản thân. Nhảy lầu thì thi thể sẽ trở thành một mớ hỗn độn còn thắt cổ thì phải trải qua một giai đoạn không thở nổi…Nói chung tất cả những cách đó đều không giữ lại được tôn nghiêm của bản thân.”


available on google playdownload on app store


“Tôi chính là vì muốn giữ lại linh hồn và tôn nghiêm của chính mình cho nên cũng chỉ thuận theo tự nhiên hoặc là ch.ết ngoài ý muốn chứ không hề tự sát.”
Cô ta liền từ trong góc tối đi ra, đi đến trước mặt Thù Man rồi quỳ gối xuống, từ từ vươn tay ra chạm vào mặt cô.


Thù Man nhìn giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt ấy. Giọt nước mắt đau đớn kia sáng ngời như một viên trân châu, cô lấy tay đặt dưới mắt cô ta, như muốn đón được những giọt nước mắt đó.


Sau đó cô ta đẩy tay Thù Man lại rồi nói: Thật ra tôi không có khóc đâu Thù Man, tôi chỉ đang khóc thay cô thôi! Hốc mắt tôi đang chảy nước mắt của cô, nước mắt này chính là bằng chứng của sự đau đớn mà cô không muốn nói ra.


Cô ta lại vươn tay ra ôn nhu vuốt ve mặt của cô rồi nhẹ nhàng nói tiếp: Thù Man, cô luôn khóc trước mặt tôi mà bản thân lại không hề biết. Cô khóc vì sự bi thương, yếu đuối và nhục nhã của mình, vì sự tham lam của tôi nữa. Thù Man à, nước mắt có thể phóng thích tội lỗi của cô khỏi đáy lòng hay sao?


Đáp án kia đã phủ định bản thân cô, Thù Man.


Bởi vì tôi chính là ý chí phân liệt trong đầu của cô, sự trống trải và tham lam cùng với thái độ kiên định trong tình cảm của tôi đều do cô ban cho nhưng cô cứ một mực trốn tránh một cách hèn hạ, lừa dối tất cả mọi người để chứng tỏ mình vẫn ổn, tinh thần không hề suy sụp, cố gắng bỏ qua vết thương từ đáy lòng. Nhưng cô lại không tránh thoát được lực hút đen tối của tôi rồi lần lượt bị tôi kéo vào tội nghiệt mà không thể thoát ra được.


Thật ra thì cô chính là một đứa trẻ bị thương, nhưng chỉ có mình tôi nhìn thấy cô như vậy.
Trong giọng điệu của cô ta hình như chứa đựng sự thương cảm: Thù Man, tôi cực kỳ đau lòng vì cô đó, thật đấy!


Nhưng tôi lại không thể khống chế được mình, cứ muốn cô phải tự cắt da thịt chính mình, càng nhiều càng tốt. Vì tôi quá khát vọng thứ máu sềnh sệch thơm ngọt của cô và khoái cảm run rẩy của da thịt cô khi lưỡi dao sắc bén cắt vào!


Nhưng bao lâu nữa thì chúng ta mới không lại lưu luyến lẫn nhau, không gặp lại nhau nữa đây?


Thù Man chỉ im lặng nhìn cô ta. Thật lâu sau, cô mới cúi đầu, cười mỉa mai: “Không….Không thể nào! Không có ngày đó được, nếu như là có, vì sao tôi đã ch.ết qua một lần rồi hiện tại sống dậy chiếm cứ thân thể của một người khác mà cô vẫn còn tồn tại?”


Cô ta nói: Thù[lddlqd] Man, không phải cô rất ghét tôi sao? Tôi có thể cảm nhận được, cô đang hy vọng tôi biến mất.


Thù Man liền nắm tay cô ta chà nhẹ trong lòng bàn tay mình, cô nói: “Không, tôi không rời bỏ cô được. Không có cô, tôi sẽ cảm thấy mình vô cùng cô độc, giống như một người bị chìm sâu vào trong đáy biển, bị nước biển bao phủ không thể hoạt động được. Sống trên một thế gian không có người hiểu mình, tôi sẽ không biết phải tiếp tục sống thế nào nữa.”


“Tôi đã ch.ết đi khi còn sống, còn trải qua sự nghèo khổ tận cùng làm cho trái tim già nua vỡ nát và cả tri giác cũng không còn. Vào đầu xuân khi những loài hoa khác mới lộ nhụy thì hoa của tôi nở đều khiến cho người khác kinh sợ. Nhất định tôi sẽ giãy ch.ết trong cô đơn giá lạnh và khi những đóa hoa khác nở ra thì đóa hoa của tôi cũng sẽ nhẹ nhàng khô héo, không thể kết thành quả được."


“Đây chính là phương thức sống của tôi đấy.”


Cô ta lại nói: Được rồi Thù Man, tôi sẽ không rời bỏ cô đâu. Tôi biết là cô đang cực kỳ cần tôi nên cho dù cô ghê tởm chính tôi nhưng cô vẫn dung túng tôi như cũ, vì những điều hắc ám này mới đích thực là cô. Tuy nhiên cô đã nhốt tôi lại làm tôi vô cùng không vui. Nhưng tôi không trách cứ lý do và tư cách của cô vì giữa chúng ta không cần phải nói nhiều.


Giọng nói trong trẻo của cô ta phảng phất trong không khí, rồi cô ta đứng lên, khẽ mỉm cười vươn hai tay ra chờ cô đi đến ôm cô ta nhưng cái bóng của cô ta trong bóng đêm rất mờ.


Thù Man liền đứng dậy, cô ôm lấy thân thể hư vô của cô ta. Đây chính là sợi dây liên kết duy nhất của các cô, liên kết bằng linh hồn. Hiện tại cả 2 người đều ôm lấy đối phương, không hề sợ hãi vươn mình ra trong bóng đêm đen đặc.


Trong sinh mệnh của mình, họ sẽ thấy được ngàn vạn biến hoá tươi đẹp. Luôn trẻ trung, dồi dào sức sống, không già nua, không yếu đuối.


Cô ta rời khỏi vòng tay của Thù Man, mỉm cười nhìn cô rồi nói bằng giọng vô cùng êm tai. Cô ta nói: Thù Man, hiện giờ tôi rất muốn được cô an ủi, tôi rất nhớ dung mạo xinh đẹp diễm lệ của cô khi chìm trong vũng máu. Tôi biết là cô cũng đang cần nó mà, đi đi…..Thân thể này đã quá hoàn mỹ nên cần phải có thêm vết thương mới rồi.


Đi đi….Tôi đang đợi cô đấy….
“Được, tôi biết rồi.” Thù Man bĩnh tĩnh trả lời lại với cô ta.


Trong bóng đêm cô lại châm một điếu rồi cuộn người trên sôpha hút thuốc. Sau đó cô trở lại phòng tắm, mở nước rồi kiểm tr.a nhiệt độ cẩn thận, chiếc gương trên tường đang phản chiếu rõ nét khuôn mặt cùng ánh mắt yên tĩnh lạnh nhạt của cô.
Cô liền cởi áo ngủ ra rồi bước vào bồn tắm….


Giữa làn hơi nước mù mịt, ý thức của cô đang cực kỳ tỉnh táo và cảm nhận được hơi ấm đang tỏa ra từ thân thể mình như một hơi thở của một con thú nhỏ.






Truyện liên quan