Quyển 3 - Chương 13: Có thể giữ lại
Hiện tại, quan hệ giữa Thù Man và Ô Thiến Thiến trở nên khá tốt, giống như lời của cô ấy đã nói, họ có thể trở thành bạn bè được.
Tuy tâm linh của hai người chưa đến mức tương thông với nhau,nhưng ít nhất họ có thể trò chuyện ăn ý với nhau, không hề kiêng dè gì. Hơn nữa, vào sáng sớm hôm sau Thù Man cũng đã rời khỏi tầng hầm mà cô bị nhốt trong đó và đến ở với Ô Thiến Thiến trong căn hộ cao cấp này.
Cô ở đây cũng đã hơn mười ngày rồi. Trong lúc đó, người đàn ông ít nói mặc quân trang đã tới bốn lần để thăm hỏi Ô Thiến Thiến, đưa tới cho cô ấy rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng và hoa quả, còn đối xử rất ân cần.
Nhìn thấy ánh mắt của anh ta, cô ấy chỉ cười nhẹ, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. Thù Man biết, người đàn ông này rất đau khổ, anh ta yêu Ô Thiến Thiến như vậy nhưng không có cách nào để có được ánh mắt nhìn của cô.
Đây là một loại yêu thầm không dám để lộ ra bên ngoài, tình cảm cũng rất hèn mọn, nhưng là tình nguyện, sẽ không hề có hồi báo nào nói gì đến được đáp lại.
Thời gian còn lại, Thù Man và Ô Thiến Thiến sẽ ở chung một chỗ………
Đa số thời điểm hai người đều im lặng, nhưng không khí không hề nặng nề mà ngược lại vô cùng thoải mái.
Thù Man cũng chưa nghĩ đến rằng sau khi cô mất tích thì cảm xúc của những người đàn ông kia sẽ như thế nào. Cô cũng chưa từng nghĩ tới người nhà của mình sẽ nóng vội ra sao, bởi vì cô không muốn nghĩ tới chúng.
Có là người rất ích kỷ, chỉ muốn hưởng thụ trạng thái của bản thân mình bây giờ, không cần phải lo nghĩ đến điều gì.
Cô bây giờ giống như một người già đã từng trải qua nhiều đau khổ vậy, trong lòng không còn bị tình cảm mãnh liệt chi phối nữa.Thích nghe tuồng cổ, đọc sách cổ, không nói chuyện yêu đương. Tại một lúc nào đó mà cảm xúc không khống chế được, cô lại rơi nước mắt, nhưng không phải vì đau buồn.
Trong khoảng thời gian này, Thù Man cảm thấy được bản chất thật của chính mình, nó giống như một tấm vải trắng, vì đã trải qua giặt giũ mà có nếp uốn và sẫm màu lại.
Chỉ mỗi là khi đêm xuống, giống như lúc này, cô lại hút thuốc một mình. Nhìn xe cộ trôi qua như nước chảy dưới chân cùng ánh đèn nê-ông chói mắt, cô lại nhìn thấy bóng đen trong nội tâm của mình, cô ta đang ngồi trong góc tối mà khóc lớn vô cùng khổ sở, rồi lại cười chê, quát mắng cô như một bệnh nhân tâm thần.
Nhưng Thù Man lại không cảm thấy dao động chút nào.
Cô không biết loại cảm giác yêu một người hay hận một người là thế nào cả.
Giống như muốn có được nó, cô phải giao ra bao nhiêu phần tình cảm của mình, đối mặt với bao nhiêu chuyện sắp xảy tới.
Cho nên, để không phải suy nghĩ về vấn đề khó hiểu này, dù cho cô ta có khóc suốt cả ngày thì cô cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, trả lời qua loa cho có.
Nhìn thấy cô ta từ từ bình tĩnh lại, cô lại bắt đầu quên đi chuyện này.
Một mình nằm trên giường trong bóng tối, Thù Man lại nhớ một chút chuyện mà cô vẫn còn nhớ rõ. Cô nằm trên cánh tay của một đám đàn ông, nhưng trái tim vẫn bình thản như cũ, trong cuộc sống này có một số loại mâu thuẫn và khó hiểu vô cùng.
Thành thị sặc sỡ hoa lệ trước mắt, vậy mà cô lại không thể thích nghi với nó được, gần mà lại rất xa, cứ như sắp rời khỏi vĩnh viễn bất kỳ lúc nào, rời khỏi trần thế này.
Thù[Preiya] Man biết thần kinh của mình có vấn đề nhưng cô không hề muốn đi đến khoa tâm thần hay chữa trị. Từ sách vở, cô biết được bệnh của mình chính là tâm thần phân liệt nhưng lại không biết mức độ nặng nhẹ thế nào. Có lẽ cô nên dùng thuốc để áp chế nó, bởi vì gần đây cô rất hay cáu gắt và thay đổi bất thường.
Dược tính của thuốc sẽ áp chế toàn bộ bệnh thần kinh của cô, có thể chữa trị được căn bệnh này, chỉ cần vượt qua được sẽ thấy thoải mái hơn chăng.
Lúc này, Thù Man chợt nhớ đến người đàn ông tên là A Nhiên kia.
Cô nhớ anh, có lẽ vì cô nhớ đến cái ôm ấm áp của anh. Tuy giờ là giữa mùa hè nhưng cơ thể cô vẫn cực kỳ lạnh lẽo vậy nên vô cùng khát vọng nhiệt độ cơ thể anh để sưởi ấm.
“Cô đã quyết định không cần đứa bé này nữa sao?” Ô Thiến Thiến đi tới, lẳng lặng nhìn cô gái mỏng manh đang đứng hút thuốc một mình bên cạnh cửa sổ.
Thù Man liền gật đầu không nói, phun một ngụm khói trong miệng ra.
“Tôi có thể cầu xin với cô một điều không?” Đi đến bên cạnh Thù Man, cô ta nhìn cô cực kỳ chân thành, trong mắt có tia sáng chuyển động.
“Cô muốn khuyên tôi nên giữ lại đứa trẻ này sao?” Cô đã hiểu rõ ý tứ trong mắt Ô Thiến Thiến rồi.
“Đúng vậy đó, chúng ta đều là kẻ cô độc nên cần người an ủi, bầu bạn.” Cô ta mỉm cười nhạt: “Có lẽ người an ủi với chúng ta không nhất thiết phải là đàn ông, đứa trẻ trong bụng này cũng được mà. Cô nói đúng không? Dù sao thì chúng ta chẳng thể cắt đứt huyết thống ràng buộc với bọn họ được.”
Cô ta kéo tay Thù Man về hướng giường, rồi cả hai người cùng ngồi xuống,”Tôi cũng biết là cô không cho rằng việc mình bóp ch.ết sinh linh này là tội lỗi và tàn nhẫn, dù sao thì tôi cũng không phải là người lương thiện gì. Nhưng cô chưa từng thử qua việc này, làm sao biết là cảm giác sẽ tốt hay không?”
Thù Man liền cúi đầu im lặng, cô cảm thấy cô ta nói cũng không phải là không có lý, có lẽ cô thật sự nên suy nghĩ về việc giữ lại đứa trẻ này!
Nuôi nấng nó lớn lên để trở thành một “liều thuốc” chữa trị căn bệnh cô đơn của mình, chủ ý này có lẽ cũng không tồi đâu!
Tuy nhiên, cô vẫn không thể sinh ra cảm giác yêu thương đối với nó được, bản thân vẫn cảm thấy chán ghét nó như cũ………
“Việc trả thù sẽ khiến cô cảm thấy sung sướng sao?” Thù Man ngẩng đầu lên, hỏi cô gái trước mặt.
Ô Thiến Thiến liền lắc đầu, cô nhìn Thù Man bằng ánh mắt mơ hồ, trong giọng nói có chút hoang mang: “Lúc bắt đầu thì thấy có khoái cảm, nhưng càng ngày lại càng thấy tẻ nhạt.”
“Nếu như vậy thì tôi muốn báo cho Lưu Nhiên biết tôi đang ở đây, tôi rất nhớ anh ấy.” Thù Man nhẹ giọng nói, nhưng ánh mắt cô vẫn thản nhiên không hề có một tia xúc động nào.
“Thù Man à, cô có nghĩ rằng việc cô nhớ nhung anh ta này chính là biểu hiện của tình yêu không?”
“Tôi không biết nữa, vì trái tim tôi chưa từng dao động, cũng rất bình tĩnh, không hề có một gợn sóng nào.”
“Ai…….” Cô ta liền thở dài, nói: “Thù Man à, tôi thật sự không thể hiểu nổi cô nữa.”
“Tối nay tôi sẽ thông báo cho anh ta biết.” Nói xong, Ô Thiến Thiến liền đứng dậy rồi ra khỏi phòng.
Trong ngôi biệt thự yên tĩnh, có một người đàn ông đang đứng bên cạnh giường, trên tay là một điếu thuốc đang cháy lập lòe.
Căn phòng không hề lạnh nhưng lại có một làn hơi lạnh từ tận đáy lòng chợt lan tràn đến toàn thân, khiến anh thấy run rẩy cả người.
Trong phòng đang rất yên tĩnh, không hề có một tiếng động nào………
Trong bóng đêm, anh tiếp tục hút thêm một điếu thuốc nữa, cố hết sức hít khói sâu vào ngực…….
Trong lòng anh đang rất nhớ tới đóa hoa tường vi của anh. Nhớ đến dáng người mê hoặc của cô, trái tim bất định và cả thái độ lạnh lùng của cô nữa.
Khi nào thì cô mới nhìn thấy nhớ nhung và tình yêu không thể kiềm chế nổi của anh đây?
Cái loại sợ hãi đến tận xương tủy này đang cắn nuốt mất đi lý trí của anh,
Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu rơi vào tay người khác mà lại không thể ngăn cản được.
Có lẽ không phải vì không đủ sức, mà chỉ là không đủ tư cách mà thôi.
Trong lòng mỗi người đều có một sự cố chấp,
Tưởng chừng như kiên cường, nhưng thật ra lại rất yếu ớt.
Anh thật muốn cười và nói với cô rằng: “Anh chỉ yêu mình em thôi, Thù Man à! I will take good for you, only one person is good for you.(Anh sẽ đối xử tốt với em, không ai có thể tốt với em được như anh đâu”. Nhưng tất cả chỉ là do anh tình nguyện.
Cho dù yêu em khiến anh thấy đau đớn vô cùng, nhưng anh vẫn quyết định sẽ làm, không ai có thể ngăn cản.
Lần đầu tiên anh gặp em, Khuynh Hữu anh đã tiên đoán trước rằng bất kỳ người đàn ông yêu em cũng sẽ bị quên mất bản thân mình!
Mà anh lại không chú ý đến lời nói đó………
Nhưng anh không hề hối hận, không thất vọng, cũng không hối hận vì đã gặp em đâu!
Anh tin rằng chính mình sẽ không bỏ qua em.
Kỳ thật những điều này chỉ là sự đấu tranh của một người đàn ông yêu em, một người đàn ông rất bình thường.
Lúc anh ngẩng đầu lên nhìn qua cửa sổ thì trời đã sáng rồi, nhưng nỗi nhớ trong lòng thì vẫn còn tồn tại.
Thật ra, anh đã không tự giác mà ngồi trong bóng đêm từ tối cho đến sáng, không hề hy vọng xa vời sẽ được em đáp lại!
Anh biết em thích bóng tối, cho nên anh cũng bắt đầu tập thích nghi với nó. Anh cho rằng trong bóng tối nhất định sẽ có một tia hương thơm của em, khi ngửi thấy nó anh sẽ có cảm giác như em đang ở bên cạnh anh vậy.
Đối mặt với nụ cười nhạt của em, mặc dù anh có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Chỉ biết vô vọng, chờ đợi và chờ đợi, dù có rõ ràng như vậy em cũng không muốn nhìn thấy sao?
Người nào năm xưa làm kiếp phù dù, giờ lại trở thành phù du làm rối loạn hồng trần.
Có lẽ là em đấy, Thù Man!
Bên trong phòng khách lớn, ba người đàn ông tuấn tú mỗi người “hùng cứ” ba chỗ khác nhau. Tất cả ho đều cúi đầu suy tư, im lặng không nói. Ở giữa năm ngón tay thon dài của họ là tách trà gốm sứ, khiến hương thơm của trà lượn lờ trong không khí.
Tiểu Phật Khuynh Thành……….
Khuynh Hữu tà mị……………
Chu Nham Hải lạnh lùng……..
Cùng nhau đắm chìm suy nghĩ…………….
Chậc chậc, bạn nói xem cả người họ đều là những kẻ hắc ám trên thế gian này.
Hiện giờ lại trở thành tượng đất như vậy, chỉ vì đôi mắt của “nghiệp chướng”.
Chu Nham Hải im lặng hồi lâu, sau đó mới nhìn qua Ngạn Thủ, nói cực kỳ chắc chắn: “Ngạn Thủ, cậu nên thừa nhận đi, nhiều ngày nay cậu có tâm kế gì? Đừng nghĩ là sẽ nói dối tôi, tôi biết cậu nhất định là đã động[d%d%le%quy%don] tay động chân gì, nếu không thì cô ấy sẽ không trở nên như vậy được.”
Nghe mấy lời này, Khuynh Hữu liền nhíu mày, F*ck! Là do cậu động tay động chân sao? Anh liền lập tức quay qua mắng chửi Ngạn Thủ.
Chu Nham Hải liền đè tay anh ta lại: “Ba chúng ta đừng có gây nội chiến, không “người ngoài” lại có dịp xen vào.” Vừa nói mắt anh vừa nhìn Ngạn Thủ bằng ánh mắt âm trầm sắc bén.
Ngạn Thủ chỉ cười, anh biết những tên tiểu tử này không phải là kẻ dễ bị bắt nạt, không ngờ họ lại phát hiện ra sớm như vậy, lại là trong tình huống hỗn loạn này nữa chứ………..
“Kỳ thật cũng không có gì nhiều, tôi chỉ tăng ám thị lên một chút, để cho mình có Anh nói ra sự thật rất thản nhiên, pha lẫn với khiêu khích.cơ hội dính dáng đến cô ấy. Các người quyết định đưa cô ấy đến đây chính là một sai lầm!”
“Nhưng mà trong đầu cô ấy võn còn tồn tại hình ảnh người đàn ông kia, đúng là nằm ngoài dự liệu của tôi đấy.” Ngạn Thủ đốt một điếu thuốc, nhắm mắt lại rồi rít một hơi, giọng nói rất nhỏ nhưng chứa đầy chân thành, tha thiết: “Tôi chưa hề nghĩ đến việc sẽ chiếm hữu cô ấy, chỉ cảm thấy đau lòng……..Cô ấy sống không hề tốt, rất đau khổ, cô đơn, tịch mịch.”
Khuynh Hữu liền cười cười, châm chọc nói: “Từ trước đến nay Tiểu Phật luôn thờ ơ cười cượt trần thế mà, sao hôm nay lại đổi tính vậy? Bắt đầu hãm sâu vào thất tình lục dục ư?”
“À………” Ngạn Thủ chỉ cười, hỏi lại: “Không phải cậu nói là, Thù Man chính là kiếp số sao! Cô ấy chính là kiếp số của bất kì người đàn ông nào!” Ý tứ cực kỳ rõ ràng, Ngạn Thủ anh cũng chỉ là một phần rất nhỏ trng những người đàn ông đó.
“Chậc…….” Khuynh Hữu không nói gì, chỉ có thể trừng anh ta, trong lòng anh đang rất giận nhưng cũng không biết phản bác thế nào.
“Được rồi, không nói những chuyện này nữa.” Chu Nham Hải thấy hơi phiền, bèn xua tay………..
Anh bưng ly trà trên bàn lên, uống một ngụm rồi liếc nhìn Ngạn Thủ một cái, lông mày cũng nhíu lại, nói: “Từ ngày rời khỏi đây, nha đầu kia không hề về nhà, mấy kẻ bao đồng kia cũng không gọi điện thoại cho tôi biết, hay là vì Lưu Nhiên không cho đây?” Mày của anh lại càng nhíu chặt hơn, “Vì ai mà tôi phải sắp xếp tốt chuyện trong nhà……….Vật nhỏ này thật không có lương tâm mà.” Trong giọng điệu của anh tràn ngập sự chua xót. Ngạn Thủ chỉ còn biết lắc đầu, cười thầm trong lòng: Tiểu nghiệp chướng, đây là em muốn hành hạ bọn anh sao?
Khuynh Hữu cũng cau mày, trong lòng anh lại càng khó chịu hơn.
Nói nhỏ một chút, bọn họ đã không gặp cô ấy một tháng nay rồi!