Chương 22: Cầm thú yêu

Lúc này, điện thoại cô bỗng nhiên vang lên, cô lấy ra vừa thấy là điện thoại lão đại.
“Lão đại.” Cô vừa tiếp điện thoại lập tức hô.


“Em xú nha đầu, hôm nay là sinh nhật của em mà cũng không cho chị biết!! Bây giờ em chỉ nghĩ đến thế giới của hai người đi!! Quên nhóm chúng tôi rồi chứ gì!!!” Trịnh Phi Diễm rít gào ở bên kia điện thoại, mơ hồ còn truyền đến thanh âm bất mãn của cầm thú còn lại


“Không đúng, không đúng, đương nhiên không phải,” Cô đem điên thoại ra xa một chút, để tránh bị lão đại rít gào mà điếc tai, “Em cũng vậy hôm nay thấy Lục Cẩm làm sinh nhật cho em, em mới biết được, cho nên…”


Nói đến đây, cô tạm dừng một chút, sau đó ngạc nhiên hỏi: “A! Chị làm sao mà biết được?!


“Còn có thể làm sao mà biết! Đương nhiên là nam nhân của em nói cho chị biết a!!” Trịnh Phi Diễm ở bên kia điện thoại vẫn tiếp tục rít gào với cô: “Xú nha đâu, còn không nhanh chạy ra bãi biển, tất cả mọi người chúng tôi đang đợi. Nhanh chút, hạn 10 phút! Bằng không cẩn thận ƈúƈ ɦσα của em khó giữ được!!”


Lão đại nói xong, phách một tiếng ngắt điện thoại.
Cô hiểu rất rõ uy lực của lão đại, vì thế cô lập tức từ phòng trong cầm áo khoác của cô cùng yêu nghiệt, đi đến đại sảnh vừa mang giày vừa nói với yêu nghiệt: “Lục Cẩm, chúng ta ra bãi biển, nhóm cầm thú đang đợi em ở đâu đó.”


available on google playdownload on app store


Mắt Lục Cẩm mang theo ý cười nhìn cô, nhẹ giọng nói: “OK.”
“Ừ.” Cô đi đến bên người yêu nghiệt nén áo khoác lên người hắn, nhìn ánh mắt có chút kinh dị của hắn, gãi gãi đầu nói: “Ách… Bên ngoài chắc có vẻ lạnh, mặc nhiều quần áo một chút.”


Lục Cẩm nghe vậy, khóe miệng giơ lên một tia mỉm cười, dắt tay cô đút vào túi quần hắn, sau đó cùng nhau đi ra khỏi cửa.
Trên bờ cát.
Cô cùng yêu nghiệt vừa đến bên cạnh bờ cát, liền nhìn thấy một đám cầm thú cộng thêm một vị soái ca anh tuấn ở bên cạnh.


Cô giãy ra nắm tay của yêu nghiệt, chạy về phía đám cầm thú, vừa vọt tới trước mặt các cô, liền trúng một quyền lên đầu của lão đại, cô ăn đau ôm lấy đầu, ủy khuất nhìn lão đại nói: “Lão đại, em đã dùng hết khả năng chạy đến đây, chị cũng biết 10 phút kỳ thật căn bản không đủ để đến.”


“Chị đánh em không phải vì vậy, mà là bởi vì em giấu diếm quân tình, biết không?” Hai tay Trịnh Phi Diễm xoa thắt lưng, giận trừng mắt với cô hung tợn nói: “Quả nhiên có nam nhân liền quên chúng tôi?”
“Không không không, em nào dám.” Cô lập tức lắc đầu phủ quyết.


“Hừ, lần này tha cho em,” Một bàn tay Trịnh Phi Diễm đặt lên vai cô, tay kia thì chỉ vào vị soái ca anh tuấn kia, nhìn cô nói: “Vì sinh nhật của em, cả lão công chị cũng kéo tới đây, miễn cho chúng ta điên lên, để nam nhân của em đứng một bên hóng gió.”
“Lão đại, chị thật tốt.” Cô lập tức


Phốc vào trong lòng lão đại, số ch.ết cọ cọ.
“Gì, ít ăn đậu hủ của chị,” Trịnh Phị Diễm tát một cái đẩy cô ra, sau đó vỗ tay với cô một cái, “Đi thôi, chúng ta cùng quậy đi.”
“Nha ~” Cô hoan hô một tiếng, đi theo sau lão đại.


Mà Lục Cẩm đang đứng ở xa xa, yên lặng nhìn hết thảy trước mắt, khóe miệng mang một tia mỉm cười. Tranh Minh chậm rãi đến bên cạnh Lục Cẩm, một cánh tay ỷ lại trên bờ vai của hắn, nhìn về phía trước nhẹ giọng hỏi: “Hiện tại như thế nào?”


Lục Cẩm quét Trang Minh liếc mắt một cái, mày đẹp hơi nhíu lại, “Cũng không tệ lắm.”
Bên kia.


“Lão đại lão đại, em muốn ăn chân gà nướng.” Cô vây quanh ở bên ngoài đống lửa béo tròn chuyển, bởi vì nhóm cầm thú đều chen chúc bên cạnh đống lửa, cô căn bản gạt đẩy cùng không đi vào được, nhìn nhóm cầm thú người người đang cầm trong tay nướng món gì đó, lòng cô cũng muốn được.


“Gấp cái gì mà gấp, đều chưa có nướng xong.” Trịnh Phi Diễm không nói gì hướng cô làm bộ mặt xem thường, sau đó tiếp tục nướng gà trong tay.
Mắt cô nhất thời sáng lên, có chút không xác định hỏi: “Lão… Lão đại, chẳng lẽ các chị đều đang nướng cho em ăn sao?”


“Vô nghĩa.” Lúc cô hỏi xong, chúng cầm thú đồng loạt đáp, thuận tiện đồng loạt quăng cô một cái liếc mắt.
“Nha, quá tuyệt vời.” Cô cao hứng hoa chân múa tay vui sướng, cô chỉ biết đám cầm thú sẽ không nhẫn tâm như vậy với cô.


“Nhưng mà,” Trịnh Phị Diễm đứng lên đi đến trước mặt cô, cười tủm tỉm nhìn cô nói: “Để cho nhóm cầm thú nướng này nọ em cần phải ăn hết tất cả, nói cách khác chúng tôi sẽ không bỏ qua cho em.”


“Ách…” Ánh mắt cô quét một vòng nhóm cầm thú, phát hiện trong tay nhóm cầm thú cầm gì đó thực không ít, nhất là Trương Mẫn cùng Lâm Gia Lệ, hai tay đều cầm vài xâu này nọ thịt nướng, hơn nữa đều là đồ ăn nhiều mỡ! Cô nhất thời nuốt nuốt nước miếng, nhìn lão đại càng phát ra tươi cười sáng lạn, miễn cưỡng gật đầu nhỏ giọng nói: “Vâng… Được rồi…”


“Tốt lắm, nhóm cầm thú cố lên cầm đồ ăn trong tay nướng chín, ông thọ nhà chúng ta khẩn cấp chờ ăn.” Trịnh Phi Diễm buông tay ra, trở về vị trí của mình tiếp tục động tác trong tay.


“Được rồi, bạn Vũ Vũ, em trước ngồi một bên uống nước có ga đi, để cho nhóm phục vụ chúng tôi đến hầu hạ em.” Trương Mẫn quay đầy nhìn cô, quơ quơ hai tay cầm các loại vật thể không biết là gì.


Kỳ thật, cô rất muốn hỏi vài thứ kia có thể ăn sao? Cô nhìn vật thể không biết là gì trong tay Trương Mẫn, trong lòng lệ rơi đầy mặt suy nghĩ.


Một lát sau, Trương Mẫn đầu tiên đầu tiên bưng một cái đĩa miễn cưỡng có thể kêu là đĩa đồ ăn đi đến trước mặt cô, vẻ mặt mang ý cười đem cái đĩa đưa cho cô, “Đến, Vũ Vũ, đây là chị cẩn thận chuẩn bị cho bữa tối sinh nhật em nha, em nhất định phải ăn xong.”


Cô dùng sức gật gật đầu, sau đó chiến đấu run rẫy tiếp nhận đen tuyên nồng đậm mạo hiểm trong tay.
Bữa tối sinh nhật nướng cháy khét, trong lòng cô âm thầm rơi lệ.
“Đến, thử xem đi.” Hai mắt sáng trông suốt của Trương Mẫn nhìn cô, vẻ mặt chờ mong.


“Vâng… Được rồi…” Cô tiếp nhận chiếc đũa Trương Mẫn đưa qua, thật cẩn thận gắp khối thoạt nhìn miễn cường xem như bình thường cũng miễn cưỡng nhìn ra được là thịt gà, nhẹ nhàng thổi tan khí nóng trên mặt, sau đó để vào miệng, nhẹ nhàng nhấm nuốt.


“Thế nào thế nào?” Trương Mẫn thấy cô rốt cục đem cái khối gọi là thịt gà kia nuốt xuống, lập tức hỏi.
“À…” Cô ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe miệng, sau đó nhìn Trương Mẫn ngồi ở một bên, ngạc nhiên nói: “Cung không tệ lắm a.”


“Hừ hừ, đó là, chị là cao thủ nướng thịt.” Trương Mẫn lập tức ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói.


“Ôi chao ôi chao, còn có tôi còn có tôi,” Lúc này, Lâm Gia Lệ cũng bưng một cái đĩa không biết tên còn đen tuyền hơn, chạy đến bên cạnh cô, vươn tay đưa nó cho cô, “Đến, thử xem của chị.”


Cô nhận đến, thật sự đối với cái đĩa này nọ không dám khen tặng, nhưng nhìn mặt Lâm Gia Lệ bị hỏa thiêu thoạt nhìn có chút tối như mực, trong lòng không khỏi cảm động vạn phần, cô khắng định đây là lần đầu tiên họ nướng thịt; vì thế, cô gắp một khối than đen trong truyền thuyết, dũng cảm bỏ vào miệng, cắn mấy miếng… Ừm… Kỳ thật… Cũng… Không có khó ăn như trong tưởng tượng


“Của chị sao? Ăn ngon không?” Lâm Gia Lệ vẻ mặt chờ mong nhìn cô hỏi.
“Gì,” Trương Mẫn đánh một cái lên đầu Lâm Gia Lệ, hèn mọn nhìn cô nói: “Đồ ăn của ngươi làm sao có thể ăn ngon?”


“Kỳ thật… Cũng không đến nỗi…” Cô mở miệng nói, tuy rằng bây giờ cô giống như cảm thấy trong lời nói cô bay ra một cỗ thiêu hết mọi vị giác…
“Ngươi xem ngươi xem, Vũ Vũ nói của tôi ăn ngon , hừ.” Lâm Gia Lệ ngẩng cao đầu, không phục nhìn Trương Mẫn.


“Người ta đó là nể tình ngươi.” Trương Mẫn khinh thường nói.
“Vậy, nếu không chúng ta làm nhiều lần? Xem ai nướng ngon hơn?” Lâm Gia Lệ đề nghị nói
“Được, so liền so.”
“Chúng ta hiện tại đi.”


Cô ngồi trên tảng đá lạnh lẽo, nhìn hai cầm thú vừa đi vừa đấu võ mồn, hé miệng cười cười, nghĩ rằng hai người này kíêp trước nhất định là oan gia.
“Hắc,” Bỗng nhiên, một cánh tay mạnh mà có lực khoát lên trên vai cô, cô quay đầu vừa thấy, thì ra là lão đại.


Trịnh Phị Diễm đem này nọ giống nhau đến trước mặt cô, cô định nhãn liếc mắt một cái, oa, thì ra là món thứ 6 trong đồ chơi Hải tặc vương mà McDonald mới ra.
Cô lấy tay chỉ chỉ chính mình, thử hỏi: “Lạo đại, này… Đây là cho em sao?”
Trịnh Phi Diễm không nói gì đảo cặp mắt trắng dã, sau đó


Vỗ đầu cô một chút, “Không phải cho em thì cho ai ? Đã đưa tới trước mặt em, nhanh chút nhận đi.”


“Cảm ơn lão đại.” Cô lập tức nhận sau đó gắt gao ôm vào trong ngực, vốn từ lúc vừa nghe nói món đồ chơi này đã có mặt trong cửa hàng McDonald cô liền tính mua. Nhưng là khi đó xảy ra rất nhiều chuyện làm chậm trễ, làm cô vẫn không mua được, cô còn đang lo lắng bị người bán hết.


“Nhạ, còn có cái này.” Trịnh Phi Diễm đem này nọ giống nhau đến trước mặt cô.
Cô giương mắt nhìn qua, nhất thời lệ rơi đầy mặt nhìn lão đại, bởi vì miếng gà nướng này là miếng gà nướng thoạt nhìn bình thường nhất cô nhìn thấy đêm nay, hơn nữa bán tướng khả gia.


“Hừ, biết là em chỉ xem vẻ bề ngoài mà,” Trịnh Phi Diễm đem thịt gà nướng nhét vào trong tay cô, vỗ vỗ tay, mắt nhìn về phía trước nhẹ giọng nói: “Kỳ thật đám cầm thú kia đến hôm nay mới biết sinh nhật em, hoàn toàn không có chuẩn bị gì, mà các cô biết ngươi gần đây có nghĩ đến ra biển chơi, cho nên nhóm các cô liền đề nghị đến bãi biển nướng gà.”


“Vâng, em biết.” Cô ngoài miệng ăn gà nướng lão đại làm, trong tay cầm một khối Lâm Gia Lệ làm, bên cạnh còn cầm của Trương Mẫn làm.
“Nhưng mà,” Trịnh Phi Diễm quay đầu nhìn cô, cười nói: “Các cô nướng thịt thật đúng là không dám khen tặng, nhất là Lâm Gia Lệ chưa từng nướng thịt qua.”


“Hắc hắc.” Cô một ngụm đem gà nướng Lâm Gia Lệ làm nhét vào miệng, vừa ăn vừa mói: “Mặc kệ thế nào, đây đều là một chút tâm ý nhóm cầm thú, em nhất định sẽ ăn xong.”


“Biết là tốt rồi,” Trịnh Phi Diễm xoa xoa tóc cô, sau đó nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng nói: “Tâm nguyện nhiều năm qua của em, rốt cục đã được thực hiện.”


“A.” Nghe lão đại nói mắt cô có chút lên men, bởi vì mỗi lần cô tham gia sinh nhật nhóm cầm thú, cô đều thực hâm mộ, nhưng cô lại quên sinh nhật mình ngày nào; tuy rằng nhóm cầm thú cũng có kiên quyết đề nghị chọn ngày một ngày là ngày sinh nhật mới cho cô, cô lại không chịu, bởi vì ngày sinh nhật này, dũ sao cũng là từ người thân nhất giao cho, sao có thể nói đổi liền đổi được?


“Lão đại, có thể hỏi chị một chuyện không?” Cô cầm gà nướng trong tay đặt ở một bên, sau đó nhìn vào mắt lão đại.
“Có chuyện thì nói, lề mề như vậy làm gì?” Trịnh Phi Diễm nói.


“Lão đại, chị cùng Trang Minh hạnh phúc sao? Ý em là cuộc sống sau khi kêt hôn của hai người, chị cảm thấy hôn nhân của chị hạnh phúc sao?” Cô cắn cắn môi, thanh âm có chút chậm chạp hỏi.
Trịnh Phi Diễm nhíu nhíu mày, lập tức nhìn cô cười nói: “Như thế nào? Lục Cẩm cầu hôn em sao?”


“Vâng…” Cô nhẹ nhàng gật đầu, nhìn lão đại nói: “Kỳ thật không xem như cầu hôn, chính là anh ấy vẫn nói đến chuyện kết hôn với em, nếu không… Chính là chuyện đứa nhỏ.”
“Vậy trong lòng em là nghĩ như thế nào?” Trịnh phi
Diễm không đáp hỏi ngược lại.


“Em…” Cô chậm rãi cúi đầu, nhìn hạt cát thật nhỏ phía dưới, “Em cũng không biết nên làm gì bây giờ, kỳ thật trong lòng em biết Lục Cẩm đối với em rất tốt, nhưng là… Nhưng là…”


“Nhưng là cảm thấy như vậy quá đột nhiên, khiến em khó tiếp thụ, đúng không?” Trịnh Phi Diễm tiếp được ý của cô nói.
“Ừ.” Cô lập tức gật đầu, chính là ý tứ này.


“Còn nhớ rỡ lúc trước chị nói với em về việc thử Lục Cẩm không?” Trịnh Phi Diễm bắt tay khoát lên vai cô, nghiêng đầu nhìn cô nói.
“Ân, nhớ rõ.” Cô nói.


“Kỳ thật, chị cảm thấy vấn đề lớn nhất của em bây giờ, không phải là sợ hãi Lục Cẩm đối với em như thế nào, mà là sợ hãi hôn nhân!” Trịnh Phi Diễm vừa chuyển đề tài, nhìn thẳng vào ánh mắt cô nói.


“Em…” Cô há miệng thở dốc nghĩ nghĩ, sau đó nhìn lão đại nói: “Lão đại, chị cũng biết, bây giờ em hoàn toàn không có trí nhớ trước đây, em căn bản không biết hôn nhân là như thế nào mà. Cho nên… Em không dám đáp ứng Lục Cẩm.”


Trịnh Phi Diễm nghe vậy, nở nụ cười, đưa tay đem tóc cô xoa càng loạn, “Như thế nào? Hôn nhân đối với em mà nói liền đáng sợ như vậy?”


“Vâng,” Cô gật gật đầu, ngón tay đan vào nhau, “Hôm nay Lục Cẩm nói cho em biết một ít về trí nhớ trước đây, anh ấy nói ba em từ lúc em còn nhỏ đã qua đời, mà mẹ, là vì cứu người mà qua đời.”
“Mẹ em thật là người vĩ đại.” Trịnh Phi Diễm nói.


“Đúng vậy.” Cô nhìn lão đại, cười đáp.


Trịnh Phi Diễm nhìn bộ dạng này của cô, bất đắc dĩ liếc cô một cái, “Kỳ thật, hai chữ hôn nhân này, nói nặng cũng không nặng, nói không nặng cũng nặng. Bởi vì sau khi em kêt hôn, trên lưng em đeo, không chỉ đơn giản là chung thủy đối với tình yêu, còn có trách nhiệm đối với hôn nhân.”


Cô hơi hơi nhíu nhíu mày, có chút khó có thể lý giải lời nói của lão đại.


“Chị cùng Tranh Minh kêt hôn lâu như vậy, nói chúng tôi trong lúc đó không có cải nhau, đó là chuyện không thể,” Trịnh Phi Diễm cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn kim cương trong tay, hơi nở nụ cười, nhìn cô nói: “Kỳ thật hôn nhân thường thường thản nhiên, vậy không phải là hôn nhân, thì phải là một dòng suối nhỏ không hề gợn sóng, mà hiện tại hôn nhân của chị, chính là một dòng nước xiếc thác nước đổ mạnh!!”


“Thác nước…” Nghe xong lời nói của lão đại, cô nghiêng đầu nhìn phương xa yêu nghiệt đang cùng Trang Minh nói chuyện phiếm, nhìn sườn mặt tuấn tú của hắn, thân hình thẳng, cùng với một thân âu phục màu đen; tảng đá vẫn giấu kín trong lòng tựa hồ biến mất không thấy, kỳ thật, có một người đàn ông tốt như vậy sủng cô yêu cô, cô còn thiếu cái gì nữa đâu?


“Vũ Vũ,” Trịnh Phi Diễm kéo đầu cô lại gần, nhìn vào mắt cô nói: “Nhanh chút đi bổ nhào vào người đàn ông của em đi.”
“Lão đại,” cô vươn tay ôm chặt lão đại, trong lòng vô cùng cảm động, “Cảm ơn chị.”


“Khụ khụ… Em muốn bóp ch.ết chị a… Xú nha đầu.” Trịnh Phi Diễm tuy nói như vậy, nhưng vẫn vươn tay vỗ nhẹ nhẹ lưng cô.
Cô buông lão đại ra, cười tủm tỉm nhìn cô.
“Làm sao, nhìn chị như vậy?” Trịnh Phi Diễm có chút nghi hoặc khó hiểu nhìn cô hỏi.


“Lão đại,” cô đến gần bên tai lão đại, nhỏ giọng hỏi: “Kia, toilet ở đâu? Em muốn đi toilet.”
“Choáng váng,” Trịnh Phi Diễm nhất thời không nói gì, “Không phải là đi toilet sao? Làm gì lén lút như vậy?!” Nói xong, cô đưa tay chỉ một hướng nào đó.


“Hì hì, cám ơn lão đại.” Cô lập tức đứng lên, rất nhanh hướng nơi đó chạy tới.
Xa xa.
Một gã nam tử lẳng lặng đứng ở dưới cây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hướng Ly Vũ Vũ chạy tới…






Truyện liên quan