Chương 24: Cuộc chiến hoang dã trên đỉnh núi

“Lão đại, em đã trở về.” Cô chạy vội đến bên người lão đại, sau đó ôm chặt lão đại một chút.
Ai ngờ, Trịnh Phi Diễm lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, hỏi: “Nam nhân nhà em không phải đi tìm em sao? Sao giờ chỉ có một mình em trở về?”


“Hả?” Cô chấn động, vội hỏi: “Lão đại, chị vừa mới nói Lục Cẩm đi tìm em?”
“Đúng vậy, em không thấy hắn?” Trịnh Phi Diễm nhìn cô nói.


“Không có.” Cô lắc lắc đầu, trong lòng thầm kêu không xong, nếu yêu nghiệt đi tìm cô, vậy hắn có nhìn thấy một màn em trai phi lễ cô hay không? Hắn là… Không có đi, bằng không hiện tại cô sao có thể an toàn trở lại.


“Làm sao vậy, nhìn vẻ mặt bộ dáng chột dạ của em, vừa rồi làm chuyện xấu gì?” Trịnh Phi Diễm rõ ràng phát giác không thích hợp của cô, mở miệng hỏi.


“Lão đại…” Cô lén lút nhìn xung quanh một chút, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói với cô: “Vừa rồi lúc em đi toilet xong, em nhìn thấy Hướng Văn.”


“Hướng Văn?” Trịnh Phi Diễm nhíu mày, thử tính nói: “Là đừa nhỏ lần trước xuất hiện tại văn phòng chúng ta lên án hành vi phạm tội của em đó sao?”


available on google playdownload on app store


“Phốc…” Trời, cô tốt xấu còn có thể gọi hắn là em trai, không nghĩ tới lão đại trực tiếp gọi hắn là đứa nhỏ, cô có chút kinh sợ liếc nhìn lão đại cái, nhưng chính sự vẫn là quan trọng hơn, “Ừ, hắn.”


“Oa, hắn bị thần kinh sao? Cư nhiên theo em theo vào toilet nữ luôn?” Trịnh Phi Diễm lập tức lớn tiếng nói.
Nhìn nhóm cầm thú chung quanh đều dùng ánh mắt kỳ quái vừa hỗn loạn đáng khinh hướng đến đầu bên này, cô lập tức nói với lão đại: “Lão đại không cần lớn tiếng như vậy.”


Trịnh Phi Diễm nghe vậy, hiển nhiên cũng biết vừa rồi mình nói quá lớn tiếng, hơn nữa cũng biết cô không muốn để cho nhiều người biết, vì thế, cô ấy hướng nhóm cầm thú khoát tay áo, “Nơi này không có gì bát quái, các ngươi lo ăn phần của mình đi.”


Nháy mắt, cô nhìn thấy ánh mắt thất vọng của nhóm cầm thú, nhưng là mệnh lệnh lão đại ai dám cãi lời? Cho nên, nhóm cầm thú chỉ có thể than tiếc liếc nhìn cô, sau đó quay đầu tiếp tục ngược đãi đồ ăn trong tay.
“Rồi, tiếp tục nói.” Một bàn tay Trịnh Phi Diễm lực lớn vỗ vỗ vai cô, nói với cô .


“Sau đó, em… Em…” Nói đến đây, cô lại lén lút liếc nhìn chung quanh cái, sau đó cúi đầu nói với lão đại: “Hướng Văn kia hắn cư nhiên cường hôn em.”


“Oa!” Lần này hiển nhiên Trịnh Phi Diễm càng kích động, nhưng hoàn hảo là lần này cô khống chế được thanh lượng, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô hỏi: “Vậy còn em? Phản ứng như thế nào?”


“Em đạp vào phía dưới hắn một cái.” Nói đến đây, cô hướng lão đại lộ ra một nụ cười chiến thắng, kèm theo mở tay làm động tác hình chữ ‘V’
“Được lắm, không hổ là thành viên gia tộc cầm thú.” Với chuyện này, Trịnh Phi Diễm giơ một ngón cái lên với cô.


“Nhưng là.” Cô lập tức lắc lắc mặt, vẻ mặt ai oán nhìn lão đại chậm rãi nói: “Lão đại, chị vừa rồi nói Lục Cẩm đi tìm em, nhưng em không có nhìn thấy anh ấy, giờ em lo lắng anh ấy có thể nhìn thấy một màn kia hay không.”


“À… Này…” Trịnh Phi Diễm gãi gãi đầu, sau đó nhìn cô nói: “Kỳ thật thì, chị cảm thấy hắn hẳn đã thấy được”


“Hả, vậy làm sao bây giờ?” Nghe lão đại nói như vậy, nội tâm cô vô cùng khủng khoảng, bởi vì đắc tội với yêu nghiệt kết cục thực nghiêm trọng, vì thế, cô lập tức nhìn lão đại cầu cứu, “Lão đại, chị giúp em với.”


“Ách… Này…” Trịnh Phi Diễm nhíu mày nghĩ nghĩ, sau đó nhìn cô lời nói thấm thía nói: “Hiện tại nếu chị là em, trong đêm xuân chị sẽ biểu hiện tốt một chút, ít nhất sẽ chủ động một chút.”
“Đêm xuân…” Cô ngẩn người, nhất thời không có phản ứng.


“Ngu ngốc,” Trịnh Phi Diễm lực lớn gõ đầu cô một chút, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô: “Các người vượt qua nhiều đêm xuân như vậy, cư nhiên còn không biết là cái gì.”
“Em…” Lão đại, chị rất thẳng nha , cô âm thầm thầm nghĩ trong lòng.


“Nhìn kìa, nam nhân nhà em đi ra.” Bỗng nhiên, Trịnh Phi Diễm vội vàng kéo cánh tay cô, ngón cái chỉ hướng nào đó.
Cô thuận mắt nhìn lại, quá nhiên nhìn thấy yêu nghiệt từ toilet nữ đi ra, hơn nữa, như cô cẩn thận quan sát, khóe miệng yêu nghiệt thậm chí còn mang theo một tia mỉm cười?!


“Còn không mau đi đến nam nhân nhà em chịu đòn nhận tội.” Trịnh Phi Diễm bỗng nhiên đẩy cô một phen, hướng cô nói.


Cô đứng ở đó, vặn vặn ngón tay, kỳ thật cô thật sự không dám đi đến trước mặt yêu nghiệt, bởi vì lúc cô nhìn thấy yêu nghiệt từ trong toilet nữ đi ra cô chỉ biết yêu nghiệt khẳng định đã nhìn thấy một màn em trai phi lễ cô. Chính là, em trai lại sao không theo phía sau yêu nghiệt đi ra, sẽ không là… Trong đầu cô nháy mắt hiện lên một màn yêu nghiệt cường X em trai.


Phốc… Rất đáng khinh …
Nhưng mà, chung quy vẫn phải đối mặt với sự thật, cô nhìn thấy yêu nghiệt từng bước một đi về phía cô, cô cũng từng bước một đi về phía hắn, bất đồng là, yêu nghiệt mang vẻ mặt tươi cười nhìn cô, cô thì vẻ mặt chột dạ nhìn hắn.


“Lục…” Đi đến trước mặt yêu nghiệt vừa định mở miệng, lại bị yêu nghiệt giành nói.
“Chơi đã?”
“Gì?” Chân cô nhất thời có chút như nhũn ra, thảm, ngữ khí yêu nghiệt không ấm không lạnh, cô thực đoán không ra tâm tình của hắn ~


Ai ngờ Lục Cẩm khẽ cười một tiếng, nhìn cô nói: “Hiện tại không còn sớm, chơi đã chúng ta về nhà.”
“Ách, được.” Hô, thì ra
Là vậy a, thật là một cú sốc đáng sợ nhất của cô.
Bên trong xe.


Cô im lặng ngồi ở chỗ của mình, ánh mắt thường thường trộm ngắm một bên chính là yêu nghiệt đang chuyên tâm lái xe liếc mắt một cái, trong lòng bất an không yên, vì sao yêu nghiệt không có phản ứng gì.
“Ly Vũ Vũ.” Bỗng nhiên, Lục Cẩm gọi cô một tiếng.


“Vâng.” Cô nháy mắt trả lời, tâm lý khuất phục nhìn thẳng phía trước.
“Em có cái gì cần nói với anh sao?” Lục Cẩm quét cô liếc mắt một cái, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ tay lái


“Ách…” Giờ phút này, lòng cô thập phần do dự, yêu nghiệt quả nhiên nhìn thấy một màn em trai phi lễ cô, chính là không biết hắn thấy được bao nhiêu đây? Cô chậm rãi nhìn về phía yêu nghiệt, nhẹ giọng nói: “Lục Cẩm a ~ kia cái kia, em vừa nhìn thấy Hướng Văn.”


Tuấn mi Lục Cẩm hơi chuyển, biểu tình nhìn không ra vui giận, “Sau đó?”
“Sau đó, hắn… Hắn thừa dịp em không chú ý vụng trộm hôn em một chút.” Cô càng nói càng nhỏ giọng, càng nói càng chột dạ, càng nói càng bất an.


Lúc yêu nghiệt muốn mở miệng, cô còn nói thêm: “Nhưng là, trong lòng em thập phần xác định đối với hắn không có cảm giác gì, hơn nữa tin tưởng anh cũng nhìn thấy, sau khi hắn hôn em… em là lần đầu tiên trong tiểu sử của mình xuất ra tuyệt kỹ.”


Lục Cẩm bật cười, giơ bàn tay lên búng nhẹ vào trán cô một chút, nhìn cô nói: “Tuyệt kỹ”
“Ân.” Cô dùng sức gật gật đầu, kỳ thật cũng không xem như tuyệt kỹ, chính là đây là thuật phòng thân duy nhất của cô.
“Quả nhiên là heo.” Lục Cẩm nói.
“…” Hắn mới là heo!


Nhưng mà, hiện tại đến phiên cô tò mò, bởi vì yêu nghiệt cùng em trai ở trong toilet đó ngây người lâu như vậy, bọn họ chắc chắn là có nói cái gì đó đi, vì thế, cô nhìn yêu nghiệt, nhỏ giọng thử hỏi: “Vậy còn anh?”


“Anh cái gì?” Vừa vặn phía trước đèn đỏ, Lục Cẩm dừng xe lại quay đầu nhìn cô.
“Anh cùng Hướng Văn nói cái gì?” Cô nhìn yêu nghiệt tò mò hói.
“Anh?” Lục Cẩm cười cười, nói với cô: “Anh cùng Hướng Văn nói, hắn thỏa mãn không được em.”


Phốc… Thế mà gọi là nói! Cô nhìn yêu nghiệt, khóe miệng nhẹ nhàng cọ lại.
“Hắn nói với anh không có khả năng, hắn hỏi anh anh mỗi ngày làm mấy lần.” Lục Cẩm tiếp tục nói.
Hắn nha nha , cô sao có thể mỗi ngày! Đã thế còn vài lần?!!


“Sau đó anh nói, dự đánh giá không được.” Lục Cẩm cười nói.
“Dự đánh giá không được…” Cô nhìn yêu nghiệt, nhất thời há hốc mồm…
Dự đánh giá không được ~ dự đánh giá không được ~ dự đánh giá không được ~


Trong một khắc, trong đầu cô chỉ phiêu đãng nhừng lời này, sau đó, chờ đến lúc cô lấy lại tinh thần, lại phát hiện không biết khi nào yêu nghiệt đã mang cô đến đỉnh núi?!
“Anh dẫn em đến nơi này làm gì?” Cô nhìn yêu nghiệt nghi vấn nói.


Sau khi Lục Cẩm cởi bỏ dây an toàn của hắn lại cởi bỏ dây an toàn của cô, sau đó nháy mắt đem cô ôm ngồi ở trên đùi hắn.
Cô bị hành động của yêu nghiệt biến thành có chút phản ứng nhưng mà vẫn ngây ngốc nhìn hắn.


Lục Cẩm thổi một ngụm khí nóng lên mặt cô, khẽ cười nói: “Em nói đi?”
“Ha?” nhìn dục vọng trong mắt Lục Cẩm, trong lòng cô âm thầm rơi lệ, không phải đấy chứ, muốn làm ở đây?!


“Em bị Hướng Văn đánh lén thành công, em nói, anh có phải hẳn là nên trường phạt em hay không?” Lục Cẩm cúi đầu hôn vành tai cô, nhẹ giọng hỏi.


“Ngô… Nhưng là… Kia cũng không phải là em tự nguyện.” Cô cố nén nội tâm bị yêu nghiệt khơi mào nhiệt liệt, tay đẩy mạnh hắn ra, muốn ngăn cản hắn, bởi vì nơi này là đỉnh núi nha, lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện.


“Cho dù như thế, em vẫn bị hắn hôn, không phải sao?” Lục Cẩm không có chút ý định muốn dừng lại, đưa tay thâm nhập vào váy của cô, dọc theo đùi trong vuốt ve đi lên.


Được rồi, cô biết hôm nay trốn không thoát, vì thế, cô hồng mặt nhẹ nói: “Kia … Kia có thể không cần ở trong này hay không, em … Em sợ bị người khác phát hiện”
“Sợ?” Lục Cẩm ngẩng đầu, tuấn mi hơi nhíu.
“Ừ.” Cô gật mạnh đầu, ánh mắt chợt lóe chợt lóe nhìn yêu nghiệt.


“Vậy đổi vị trí,” nói xong, Lục Cẩm cong thắt lưng, đem cô ôm đến trên mặt sau ghế ngồi, làm cho cô nằm thẳng ở đó, hắn lập tức thân xuống, nhìn cô khóe miệng gợi lên vẻ tươi cười, “Như vậy, em liền không cần sợ bị phát hiện.”


“Em…” Cô còn chưa nói ra miệng, liền bị Lục Cẩm cúi đầu hôn, thừa dịp cô giật mình khẽ hở miệng đầu lưỡi thuận thế mà vào, hập thụ mật nước trong miệng cô, cũng cùng nhau chơi đùa. Tay hằn cũng không an phận thận nhập vào trong áo cô, nắm bắt đóa hoa của cô nhẹ nhàng xoa bóp.


“Ngô…” Cô khó nhịn la lên một tiếng, nhìn yêu nghiệt bỗng nhiên nhớ tới những lời vừa rồi lão đại nói với cô, vì thế, cô vươn hai tay chủ động ôm cổ yêu nghiệt, vẻ mặt ngượng ngụng nhìn hắn.


Nháy mắt trong mắt Lục Cẩm hiện lên tia kinh ngạc, cánh tay trắng nõn thon dài ôn nhu vuốt ve cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên, nhìn bộ dáng đỏ mặt của cô, hắn cúi đầu hôn nhanh cô một chút, sau đó bắt đầu động tay cởi bỏ âu phục của hắn khóa kéo trên qυầи ɭót.


Trong lòng cô khẩn trương vạn phần, tay không an phận vặn cùng một chỗ, nhìn yêu nghiệt lại thân xuống.
“Lục… Lục Cẩm, em sợ…” Lần đầu tiên làʍ ȶìиɦ trong hoàn cảnh này, trong lòng cô thật thập phần sợ hãi.
“Không sợ, có anh,


“ Lục Cẩm cười cười, đưa tay chui vào phía dưới cô, kéo nhỏ nhỏ bên trong của cô ra ném sang một bên, nhìn cô chậm rãi nói: “Bảo bối, anh muốn đi vào.”
Cảm nhận phía dưới bị dị vật chậm rãi đẩy mạnh, cô hơi đau nhíu mày, “Lục Cẩm, em đau…”


“Rất nhanh sẽ tốt thôi.” Lục Cẩm nói xong, cúi đầu cách lớp quần áo hôn môi cô, nhẹ nhàng hấp tất cả.
“Ngô…” Cô nhắm hai mắt lại, cảm thụ được yêu nghiệt gây cho cô mỗi một phân khoái hoạt.


Nháy mắt, cô mở hai mắt, hét ầm lêm; bởi vì tốc độ yêu nghiệt bắt đầu nhanh hơn, cô bị va chạm liên tiếp lui về phía sau.
“A… A… Lục… Lục Cẩm, chậm… Chậm một chút…” Cô ôm chặt lấy yêu nghiệt không muốn buông ra.


“Bảo bối, loại cảm giác này như thế nào?” Lục Cẩm nữa ngồi dậy, hai tay xoa bóp nhẹ hai khỏa mật đào phía trước của cô.


“Ngô…” Cô ngẩng cao đầu, cảm thụ yêu nghiệt gây cho cô mật tầng lại mật tầng khoái hoạt, nhưng là trong lòng đồng thời sợ hãi bị người lạ phát hiện, thật sự là vô cùng rối rắm.


“Nha…” Lục Cẩm gầm nhẹ một tiếng, nhìn cô nói giọng khàn khàn: “Bảo bối, thoải mái một chút, em đang bấm anh.”
“Ân? Ân?” Vũ Vũ hai măt mê ly nhìn yêu nghiệt đang bay bổng trên ngươi cô, có chút không nghe rõ hắn vừa rồi nói với cô cái gì.


Lúc này Lục Cẩm ôm lấy cô, ngồi dậy làm cho cô nhằm ngay cự long của hắn chậm rãi buông cô xuống, làm cho cô ngồi trên đùi hắn.


“Ngô…” Cô dùng sức hắt lấy bả vai yêu nghiệt, nhìn yêu nghiệt khóe mắt ứ lệ, yêu nghiệt làm như vậy rất khi dễ người, bởi vì bộ dáng này ngược lại làm cho hắn tiến vào càng sâu.


“Bảo bối, cảm giác này như thế nào?” Lục Cẩm vẻ mặt cười xấu xa nhìn cô, □ không ngừng luật động , hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.


“A…” Cô nức nỡ, nhìn yêu nghiệt quần áo đầy đủ, lại cúi đầu nhìn váy bị yêu nghiệt kéo lên cao, thậm chí loáng thoáng nhìn thấy cự long của yêu nghiệt ở dưới đang ra vào, trong lòng nhất thời ngượng ngùng vạn phần, bả đầu chuyển sang một bên không hề nhìn.


Bông nhiên, tốc độ yêu nghiệt lại nhanh hơn, cô lại hét rầm lên, hai mật đào phía trước bị va chạm nhảy lung tung.
“Đủ… Đủ… Em không cần a…” Cô nhẹ nhàng vuốt lồng ngực yêu nghiệt, hy vọng hắn nhanh chút dừng lại.


“Nói, em còn dám đi trêu chọc Hướng Văn nữa hay không?” Ai ngờ, yêu nghiệt không có chút ý muốn dừng lại, ngược lại tốc độ càng nhanh, hai tay hắt lấy mật đào phía trước đang nhảy lên của cô, nhu biến thành đủ loại hình dạng.


“Nhưng… Cũng không phải em chủ động đi trêu chọc hắn a…” Cô không ngừng khóc, nhìn yêu nghiệt bất mãn lên án nói.;
“Có dám hay không? !” Lục Cẩm làm cho thân mình cô tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay đem cô mở càng lớn, làm cho hắn va chạm càng thêm mãnh liệt.


Xem ra yêu nghiệt không nhận được trả lời của cô sẽ không chịu buôn tha cho cô, vì thế cô ngay lập tức nói: “Không… Không dám…”
Nhận được câu trả lời của cô, Khóe miệng Lục Cẩm gợi lên một tia mỉm cười, rất nhanh va chạm hơn mười lần, vừa đụng liền hô: “Bảo bối, chúng ta cùng nhau đi.”


“A…” Cô lớn tiếng thét chói tai …
Sau đó, một cỗ mầm móng nóng cháy chảy vào trong cơ thể cô.
Hô, Cô thở hồng hộc nhìn yêu nghiệt, rốt cục xong việc , sau đó mắt nhắm lại, liền như vậy hôn đã ngủ.
Cho nên mọi người yên tâm đi






Truyện liên quan