Chương 30: Vấn đề sinh con
Ngày hôm sau, cô bắt đầu cùng yêu nghiệt thảo luận một đề tài nghiêm túc, đó là thời điểm XXOO hắn phải tránh thai, bởi vì cô không muốn làm mẹ khi tuổi còn trẻ!
“Anh phải mang áo mưa.” Cô vẻ mặt nghiêm nghị nhìn yêu nghiệt, hy vọng hắn hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề cô đang nói.
“Vì sao? Mang theo cái kia thì một chút kích tình đều không có.” Lục Cẩm hiển nhiên thập phần không đồng ý đề nghị của cô.
“Không được, tóm lại anh nhất định phải mang theo cái kia, bằng không em cự tuyệt tiếp tục cùng anh XXOO.” Ngữ khí cô thập phần kiên định, nên cũng không thể nhượng bộ. Lục Cẩm nhìn biểu tình của cô, thở dài một hơi, sau đó ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô hỏi: “Vì sao không muốn có đứa nhỏ?”
“Không phải không muốn có, là hiện tại chưa muốn thôi, bởi vì chính em còn chưa chơi đã mà.” Cô giải thích, nhưng đây là lý luận của lão đại, tuy rằng, khu… khụ,… cô biết lão đại cùng nam nhân nhà cô cũng thường xuyên XXOO, thường xuyên bị sắc dụ mà thần hồn điên đảo nhưng lão đại đối với chuyện tránh thai là cố định.
“Không quan hệ, em chơi của em. Chờ đứa nhỏ sinh ra, anh giúp em nuôi thì tốt rồi.” Lục Cẩm thập phần thoải mái nói.
“…” Khóe miệng cô hơi run rẩy, sau đó nhìn yêu nghiệt chậm rãi hỏi: “Bạn Lục Cẩm, chẳng lẽ anh không biết phụ nữ trước khi sinh con còn phải mang thai 10 tháng sao?”
“Biết, cũng chỉ mang thai 10 tháng thôi,” Nói đến đây, Lục Cẩm chỉ chỉ chú chó xù nhỏ đang chơi trên mặt đất, sau đó nhìn cô nói: “Em với chú động vật nhỏ chơi cùng nhau giải buồn, không bằng sinh một đứa nhỏ.”
“Nhưng mà động vật nhỏ lại không cần em dành nhiều tâm tư để ý nó, chỉ cần em cho nó ăn, ngẫu nhiên giúp nó tắm rửa thì tốt rồi, nhưng đứa nhỏ thì không như vậy,” Cô giơ ngón tay tính từng bước từng bước, vừa tính vừa nói: “So với việc dỗ tiểu động vật, buổi tối động cũng không động chút sẽ khóc nháo.”
“Những gì em nói anh đều có thể giúp em làm tốt.” Lục Cẩm cười cười, một chút hiển nhiên cũng không thèm để ý đến vấn đề cô nói, “Như vậy, bây giờ em còn vấn đề gì không?”
Nếu như vậy, cô cắn môi, nhìn Lục Cẩm nói: “Nhưng có thể giúp chăm đứa nhỏ mãi sao? Anh có thể làm tốt sao!” Nói xong, cô âm thầm cười trộm, nhìn hắn lần này cãi lại cô như thế nào
“Này càng đơn giản, nếu em lười tự tay chăm, anh có thể ôm em cùng đứa nhỏ vào trong ngực, chính anh tự tay chăm.” Lục Cẩm vẻ mặt mỉm cười nhìn cô nói.
“…” Sắc lang quả nhiên là sắc lang, cô thập phần không nói gì nhìn yêu nghiệt trước mắt này cười đến thập phần đáng đánh đòn. Lục Cẩm nhìn thoáng qua đồng hồ, rồi nhìn cô nói: “Đã đến giờ, chúng ta nên đến cửa hàng áo cưới.”
“Cửa hàng áo cưới? Nhanh như vậy sao?” Cô vẻ mặt kinh ngạc nhìn yêu nghiệt, khoảng cách cô chọn được áo cưới tốt cũng mới có vài ngày thôi, nhanh như vậy làm tốt sao?
“Ừ, đi thôi!” Lục Cẩm gật đầu, sau đó dắt tay cô liền hướng về phía trước đi đến. Chờ sau khi yêu nghiệt dẫn cô đến cửa hàng, cô cư nhiên phát hiện lão đại đã ở trong tiệm áo cưới.
“Lão đại.” Cô lập tức phốc vào lòng lão đại, cao hứng kêu lên.
“Oa, ngươi xú nha đầu này, có thể cẩn thận chút hay không, cà phê của chị thiếu chút nữa bị em làm đổ.” Trịnh Phi Diễm vội vàng cầm cà phê trong tay đặt ở trên bàn, sau đó đưa tay dùng lực lớn gõ đầu của cô một chút.
“Lão đại, sao chị lại ở chỗ này?” Cô cười hì hì nhìn lão đại hỏi.
Trịnh Phi Diễm không nói gì đảo cặp mắt trắng dã, nhìn cô nói: “Hôm nay, không phải là ngày nha đầu em thử áo cưới sao? Xét thấy ánh mắt ngu ngốc của em, đương nhiên muốn qua xem.”
Ánh mắt… Ngu ngốc… Được rồi, nhìn được lão đại vẫn có tâm, cô tự động không nghe thấy những lời này đi.
“Nhìn em kích động như vậy, đem nam nhân nhà em để qua một bên.” Trịnh Phi Diễm hướng Lục Cẩm bên cạnh cô gật đầu, sau đó trừng mắt liếc nhìn cô cái.
“Không có việc gì, các ngươi cứ tán gẫu.” Ngữ khí Lục Cẩm thản nhiên, sau đó gọi nhân viên cửa hàng tới nói: “Cô đi đem áo cưới đem ra đây, đưa cho vị tiểu thư này mặc thử.”
“Vâng.” Nhân viên cửa hàng kia cẩn trọng hướng yêu nghiệt cúi đầu, sau đó hướng cô nói: “Tiểu thư, xin mời theo tôi.”
“Được.” Vì thế, cô lôi kéo tay lão đại đi theo nhân viên cửa hàng kia.
“Ngài khỏe, chính là cái áo cưới này, xin hỏi ngài có thích không?” Nhân viên cửa hàng đem chiếc áo cưới thuần trắng triển lãm trước mắt cô, trên mặt thêu hoa văn tinh xảo mà tinh tế, làm đẹp thêm mấy hạt trân châu trắng, khiến áo cưới đơn giản mà mộc mạc.
“A, đây a, lần này nha đầu ánh mắt không sai nha.” Trịnh Phi Diễm tiếp nhận áo cưới trong tay nhân viên cửa hàng, cẩn thận quan sát áo cưới, thuận tiện còn khen thưởng liếc nhìn cô cái.
“Hì hì.” Cô có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, kỳ thật cũng là yêu nghiệt cùng cô chọn, hai người họ đều nhìn trúng bộ áo cưới đó.
“Đến, nhanh đi thử xem.” Lão đại đem áo cưới ném vào trong tay cô, sau đó nói với nhân viên cửa hàng: “Cô đi giúp cô ấy mặc áo cưới đi, miễn cho đến lúc đó cô ấy sẽ không mặc liền dọa người.”
“Vâng.” Nhân viên cửa hàng kia gật gật đầu, sau đó hướng cô cười cười ý bảo cô đi theo cô ấy.
“Lão đại, không phai mang theo chị để chị chửi bới em.” Cô đi phía trước, ai oán nhìn lão đại nói một câu.
Một lát sau, cô nắm chặt hai áo cưới, sau đó từng bước một đi vào bên trong phòng thử áo cưới. Mới vừa vào phòng thử áo cưới, liền nhìn thấy mắt lão đại đang ngồi trên ghế ở xa ánh mắt sáng lên, sau đó rất nhanh hướng bên này đi đến, vây quanh cô tinh tế đánh giá.
“Chậc chậc chậc, áo cưới này thực thích hợp với em, có thể đem khí chất của em toát ra, tuy rằng cũng không được là bao.” Trịnh Phi Diễm một bên vây quanh cô, vừa xem vừa nói.
“Lão đại, chị có thể không hạ thấp em sao?” Cô vẻ mặt ai oán nhìn lão đại nói.
“Mau đi ra, cho nam nhân nhà em nhìn, phỏng chừng bây giờ nam nhân nhà em đã đợi đến nóng nảy.” Trịnh Phi Diễm nói với cô.
“A… Vâng…” Vì thế, cô đi ra bên ngoài, đồng dạng theo yêu nghiệt trong mắt kinh diễm, hơn nữa giờ này khắc này cũng mặc một thân âu phục màu đen. Lục Cẩm chậm rãi đi đến trước mặt cô, nâng nhẹ tay của cô lên khẽ hôn một cái, thâm tình nhìn cô nói: “Vũ Vũ, em thật đẹp.”
“Ôi, buồn nôn ch.ết!” Trịnh Phi Diễm từ bên trong đi ra, nhìn thấy bọn họ như vậy liền lớn tiếng nói: “Đến… đến, đến, đứng vững, tôi đến giúp các vị chụp ảnh.”
Sau đó, Lục Cẩm nhanh chóng ôm thắt lưng cô, nhìn màn ảnh lão đại, chỉ có cô còn không có phản ứng lại, ngây ngốc nhìn lão đại. Răng rắc một tiếng, Trịnh Phi Diễm hướng bọn họ giơ giơ tay lên, “Chụp tốt lắm, đến xem bộ dạng Vũ Vũ, thực khôi hài.”
“A, không phải đâu.” Bây giờ cô mới phản ứng lại, sau đó vội vàng chạy đến bên cạnh lão đại, nhìn ảnh chụp bên trong di động của lão đại, không khỏi đưa tay muốn đoạt lấy.
“Ôi chao, em muốn làm gì? Muốn tạo phản sao?” Trịnh Phi Diễm bắt tay bỏ điện thoại vào trong túi liền, hung ác trừng mắt cô.
“Lão đại, đem ảnh chụp kia xóa đi, xấu như vậy.” Cô lắc lắc cái mặt, nói với lão đại.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Trịnh Phi Diễm hừ nhẹ một tiếng, sau đó hướng Lục Cẩm phất phất tay nói: “Lục Cẩm, tôi đi về trước, các người chậm rãi chụp ảnh áo cưới đi.”
“Ừ.” Lục Cẩm nhẹ nhàng gật đầu.
“A… Lão đại… Không được a…” Cô vô cùng ai oán nhìn bóng dáng lão đại đắc ý rời đi, không khỏi đem tức giận rơi trên người yêu nghiệt, sau đó đi đến bên người yêu nghiệt trừng mắt hắn, “Lục Cẩm, anh tên ích kỷ này, chỉ lo tạo dáng chi chính mình, cũng không nói cho em biết một tiếng.”
“Cô ấy không phải lão đại nhà em sao?” Lục Cẩm cười cười nói: “Có quan hệ gì sao?”
“Làm…” Ngạch… Được rồi, quên đi, dù sao cũng là lão đại của cô.
“Tiên sinh tiểu thư, xin hỏi có thể chuẩn bị chụp áo cưới sao?” Thanh âm nhân viên cửa hàng chậm rãi vang lên.
“A, thì ra hôm nay còn chụp áo cưới a.” Cô có chút kinh ngạc, sau đó nhìn yêu nghiệt.
“Ừ.” Lục Cẩm gật gật đầu. Cô hơi hơi mị hí mắt, phát ra ánh mắt uy hϊế͙p͙, nhỏ giọng nói: “Vậy tối qua anh còn làm em ngủ trễ như thế, hại em giờ này thiếu ngủ nghiêm trọng.”
Lục Cẩm dắt tay cô, đi theo sau nhân viên cửa hàng, nhẹ giọng nói: “Đêm nay cho em ngủ bù.”
“…” Cô.
“Đến, tiểu thư mời đến gần tiên sinh một chút nha.” Nhân viên cửa hàng đứng ở bên cạnh nhiếp ảnh gia, ôn nhu nói với bọn họ.
“Nha nha.” Cô càng dựa thêm vào yêu nghiệt.
“Tiểu thư mỉm cười muốn tự nhiên một chút nga.” Nhân viên cửa hàng lại tiếp tục nói.
“Nga nga.” Kỳ thật bây giờ cô tươi cười thật đúng là có chút cứng nhắt, bởi vì có điểm trở tay không kịp.
“Tốt lắm, tiên sinh tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài chụp ngoại cảnh đi.” Nhân viên cửa hàng mỉm cười nói.
“Còn ngoại cảnh nữa hả?” Cô nháy mắt nhìn về phía yêu nghiệt hỏi.
“Ừ, có ngày chụp xong đi, dù sao lễ kết hôn của chúng ta cũng càng ngày càng gần.” Lục Cẩm nói.
“…”
Vì thế, đến lúc bị nhân viên cửa hàng áo cưới cùng yêu nghiệt tr.a tấn tới hoàng hôn, cô mới thở hồng hộc ngồi nghỉ trên xe của yêu nghiệt.
“Mệt như vậy sao?” Lục Cẩm vặn mở một chai nước khoáng, đưa tới trước mặt cô.
“Đương nhiên.” Cô vội vàng tiếp nhận uống mấy ngụm, sau đó hưởng thụ để yêu nghiệt dùng khăn mặt giúp cô lau mồ hôi. Lục Cẩm khẽ cười một tiếng, sau đó khởi động ô tô, ánh mắt nhìn về phía trước, “Kế tiếp đến nhà anh ăn cơm.”
“Nga!” Cô lên tiếng, có chút kỳ quái vì sao yêu nghiệt nói những lời này, trong khoảng thời gian này mỗi ngày cô đều không ở nhà hắn ăn cơm sao? Nhưng lại ngủ ở nhà hắn.
“Phải đến đại gia đình của anh, ông cùng ba anh đều không có gặp qua em.” Lục Cẩm liếc nhìn cô cái, nhẹ giọng nói.
“Ha?” Cô nhất thời sợ tới mức thiếu chút nữa phun hết nước trong miệng ra, sau đó vẻ mặt hoảng sợ nhìn sườn mặt yêu nghiệt đang lái xe.
“Em không cần sợ hãi như vậy, bọn họ ở chung tốt lắm, bọn họ vốn đã sớm muốn gặp em, nhưng bởi vì công việc bận rộn, cho nên vẫn chậm lại đến bây giờ.” Lục Cẩm chậm rãi nói.
“Em…” Cô cầm nước khoáng trong tay đậy nắp lại đặt qua một bên, trong lòng có chút do dự, tuy biết rằng con dâu xấu này sớm hay muộn cũng phải gặp cha mẹ chồng. Lúc này, Lục Cẩm giơ tay ra nhanh nắm chặt lấy tay cô, cười nói: “Không cần lo lắng, có anh ở đây.”
Nghe vậy, cô nhẹ thở dài một hơi, được rồi, vậy đi.
Vì thế, Lục Cẩm liền lái xe chở cô đến nhà hắn.
Một lát sau, liền nhìn thấy yêu nghiệt dừng xe tại một tòa cổ bảo tràn ngập mãnh liệt hơi thở cổ đại. Hai bên cổ bảo sắp xếp hai hàng quân nhân rất đều, gặp xe yêu nghiệt dừng lại, đồng loạt hướng yêu nghiệt kính một cái quân lễ, sau đó cửa lớn chậm rãi mở ra.(AN: a!! Dinh tổng thống a!! *mắt chớp chớp*)
Lục Cẩm khẽ gật đầu, sau đó chạy xe vào. Sau khi chạy xe đến bãi đỗ xe dừng lại, liền đi tới bên cô mở cửa xe, vươn cánh tay thon dài tới cô nói: “Đi thôi.”
“Được.” Cô đem tay đặt trên tay yêu nghiệt, yêu nghiệt nháy mắt nắm chặt, nắm tay cô đi vào bên trong. Dọc theo đường đi, đều nhìn thấy không ít người mặc quân trang canh gác, thậm chí còn có người đang tuần tra. Chậc chậc, không hổ là nhà cán bộ cao cấp, trong lòng cô thầm than.
“Cúi chào.”
Lúc yêu nghiệt mang cô đến trước cửa lớn, quân nhân đứng ở hai bên đồng loạt cúi chào yêu nghiệt, sau đó đẩy cửa lớn ra. Lúc này, hai tay cô nắm chặt cánh tay yêu nghiệt, từng bước theo yêu nghiệt đi vào bên trong. Nhìn gia sản cùng vật trang trí vô cùng sang quý, trong lòng lại thầm than, quả nhiên là gia đình danh giá, tuy rằng mấy thứ này trong nhà yêu nghiệt cũng có rất nhiều.
Nhìn nhìn, bỗng nhiên nghe được phía trước truyền đến thanh âm sang sảng khí phách.
“Nga, A Cẩm, Vũ Vũ, đã tới.”
Di, nơi này cư nhiên có người biết tên cô? Cô nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai người ngồi trên sô pha vô cùng xa hoa phía trước, một người tóc trắng xóa, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời hữu thần như trước, một vị khác là một người trung niên diện mạo ôn hòa. Không khó đoán ra, hai vị này là ông và ba yêu nghiệt.
“Ông, ba.” Lục Cẩm đứng trước mặt bọn họ, cung kính hô. Mà cô, đứng bên cạnh yêu nghiệt, vẻ mặt có chút xấu hổ nhìn bọn họ, nhẹ nhàng hô một câu: “Chào ông, chào bác, khỏe.”
“Ôi chao, như thế nào lại kêu như vậy.” Ông nội vẻ mặt không hài lòng, cau mày nói: “Con đều đã là người gả vào Lục gia, con hẳn là cùng A Cẩm giống nhau, kêu ông nội, kêu ba .”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Bác trai ôn hòa cười cười.
“Ông nội, không cần nghiêm túc như vậy.” Khóe miệng Lục Cẩm mang theo ý cười, sau đó nhìn cô nói: “Lần đầu tiên Vũ Vũ đến nhà chúng ta, sẽ có bao nhiêu điểm không thích ứng.”
“Ha ha ha, ngươi tiểu tử này, con dâu còn chưa có cưới vào, liền nhanh như vậy quên chúng tôi.” Ông nội nhất thời cười to, sau đó hướng cô vẫy vẫy tay, ý bảo cô đi qua. Cô sửng sốt một chút, sau đó hướng bước đến ông nội.
“Ôi chao, cúi đầu.” Ông nội nói.
“Nga.” Cô nghe lời cúi đầu, không rõ ông nội muốn làm gì.
“Ta hỏi con một vấn đề, bởi vì mỗi lần ta hỏi A Cẩm, A Cẩm đều nói sang chuyện khác không nói cho ta biết.” Ông nội nhỏ giọng nói vào bên tai cô.
“Ân, Ông hỏi đi.” Cô đáp.
Ông nội cười với cô, sau đó hỏi: “Có thai không?”
“Ông đang đùa phải không?” Cô không có phản ứng lại, ngây ngốc nhìn ông nội.
“Không phải đùa, là có hỉ, có đứa nhỏ không?” Ông nội kích động mạnh, liền lớn tiếng giải thích.
“…” Cô choáng váng, ông nội sao giống bà nội như vậy, đều thích hỏi cái này.
“Ha ha, ba ba! Ba dọa người ta rồi kìa.” Ba yêu nghiệt cười nói.
Lục Cẩm không nhịn được đi đến bên cạnh cô, đưa tay ôm thắt lưng cô, có chút xấu hổ nói với ông nội: “Ông nội, việc này không cần gấp.”
“Được rồi được rồi, thuận theo tự nhiên đi.” Ông nội cười ha ha, sau đó nhìn cô nói: “Vũ Vũ, nghe nói con thích ăn cháo thịt viên, ông đã cho phòng bếp chuẩn bị một chút, đến lúc đó con thử xem tay nghề nơi đây được không. Nếu thấy ngon, con liền thường xuyên trở về ăn, thuận tiện đem tiểu tử hỗn đản này về đây cho ông, bây giờ cả ngày nó chỉ biết ở nơi của nó, vài cái người già mẹ góa con côi chúng tôi trên cơ bản ít nhất hai tháng mới có thể nhìn thấy một lần.”
“A, như vậy, tốt lắm.” Cô nói xong, nhìn yêu nghiệt đầy chỉ trích liếc mắt một cái, hắn sao có thể không có hiếu tâm như vậy? Lục Cẩm hướng cô vô tội nhún vai, ai bảo em ôm lấy hồn anh rồi, khiến anh làm sao cũng đi không được.