Chương 63
Lâm Lạc Tang một tay ấn làm cái nón trên đầu, bàn tay còn lại thì đặt lên trên bồn rửa tay, hoảng sợ nhìn tin nhắn được gửi đến từ phía bên kia.
Mãi cho đến khi giọt nước từ ngọn tóc nhỏ giọt lên trên màn hình thì tâm trí cô lúc này mới bị gọi trở về.
Cô lý trí suy nghĩ một hồi, tỉ mỉ phân tích khả năng bốn chữ “Có hơi nhớ em” thật sự là do người đàn ông Bùi Hàn Chu này gõ chữ gửi qua.
Quá viển vông.
Phải chăng trước đây nhắc đến chuyện ly hôn khiến anh bị cái gì đó kích thích, do đó đả thông hai mạch Nhâm Đốc ư?
Bùi Hàn Chu ở đầu bên kia vừa làm việc vừa chờ cô trả lời, bởi vì chờ quá lâu, có một cái chớp mắt anh thậm chí cảm thấy là mình tắt tiếng hoặc là xuất hiện vấn đề trên điện thoại…
Cũng may rất nhanh âm lượng được điều chỉnh ở mức đầy không phụ sự mong đợi của mọi người đã vang lên một âm nhắc nhở, còn kèm theo âm rung.
Anh dừng bàn tay đang đánh máy của mình rồi cầm lấy điện thoại lên đọc.
Lâm Lạc Tang: 【 Điện thoại anh bị nhiễm virus hả? 】
Bùi Hàn Chu: “……”
Tin nhắn của Lâm Lạc Tang mới vừa gửi qua không bao lâu, sau khi biết được nhạc mình soạn đều nằm yên ổn ở ổ cứng, Ma Đoàn cũng không nhảy lầu tự sát thì yên tâm, túm khăn lông trên đỉnh đầu lau nhẹ vài cái để vắt bớt nước từ chỗ đuôi tóc.
Video call của anh gọi đến vào lúc này.
Cô đang nặn tinh dầu dưỡng tóc nên trên tay ướt đẫm, chỉ có thể dùng ngón áp út gõ nhẹ lên trên màn hình, ấn nút chấp nhận thì dừng động tác, bắt đầu nghiêm túc chuyên chú chăm sóc mái tóc dài.
Ngay khi video được kết nối thành công, đập vào mắt Bùi Hàn Chu đó là trần nhà không có tình người của một đất nước xa lạ và một vùng sương mù rộng lớn trong phòng tắm.
Đừng nói đến mặt, ngay cả khuỷu tay Lâm Lạc Tang cũng chẳng lộ ra chút xíu nào.
“Lâm Lạc Tang.” Anh bỗng nhiên gọi cô.
Cô vỗ tay lau tóc, ậm ừ “ơi” một tiếng.
Xem ra không nhiễm virus.
Bùi Hàn Chu trầm giọng hỏi: “Em cảm thấy hơn nửa đêm anh video call cho em là vì xem trần nhà khách sạn em có hoa văn gì sao?”
Cô hé miệng chưa nói ra lời nào, lúc này mới lẩm bẩm hai câu, nhăn mũi đáp: “Em biết rồi, không phải em đang bận sao, điều chỉnh ngay đây.”
Vặn vòi nước rửa tay sạch sẽ, Lâm Lạc Tang cầm lấy điện thoại di chuyển lên xuống, gương mặt mộc chỉ xuất hiện 0.05 giây trong màn ảnh, lóe lên rồi biến mất, thậm chí còn nhanh chóng lung lay ra những hình ảnh chồng lên nhau
Anh nhìn cô không cảm xúc.
Ngay sau đó, màn ảnh quay cuồng, bên trong hình ảnh hoàn toàn mờ ảo, giọng cô nhẹ nhàng vang lên…
“Em cho anh xem chiếc kính đặc trưng của khách sạn, được làm mờ với những bông hoa chạm khắc, gõ hai lần còn biết ca hát đấy”
Sau đó, cùng với đốt ngón tay trắng nõn của cô gõ nhẹ vài cái, kính thủy tinh vang lên bản sonata vui vẻ.
Bùi Hàn Chu: “……”
Ngay lúc Lâm Lạc Tang dâng trào tình yêu, thậm chí muốn lấy cây đàn guitar của riêng mình để sáng tác một bài hát, giọng con nít máy móc của Ma Đoàn đã truyền qua tai nghe…
“Chủ nhân, ba nói nếu người không nghiêm túc video thì ba sẽ phải phá hủy tôi.”
Cùng với âm thanh của việc kéo ngăn kéo, một bộ tua vít gọn gàng xuất hiện trong video đối diện.
Ma Đoàn bị ép đến góc tường một cách đáng thương, đèn đỏ trước ngực chợt lóe.
Lâm Lạc Tang nhanh chóng rút bàn tay đang kéo ba lô ghi-ta, đặt điện thoại một cách trang trọng, camera được điều chỉnh lên phía trước để mặt của mình một lần nữa ổn định xuất hiện trong màn ảnh.
“Con trẻ có sai cái gì đâu, anh đừng xúc động.” Cô hướng dẫn từng bước, khuyên nhủ Bùi Hàn Chu bỏ dao xuống, “Mưu sát sẽ phạm pháp, phạm pháp sẽ ngồi tù, anh cũng không muốn Ma Đoàn tuổi còn nhỏ đã không có cha.”
Bùi Hàn Chu nhìn chằm chằm hình ảnh, sau khi xác nhận cô đã không trưng bày bất kỳ chiếc chăn nhung nào trong tủ kính nữa, lúc này mới ném tua vít lại vào trong ngăn kéo.
Ma Đoàn giành lấy cuộc sống mới, phe phẩy lỗ tai “Sống làm viên tròn con rất vui”.
Cô cũng không biết Bùi Hàn Chu rốt cuộc muốn nhìn mình làm gì, đối diện với anh qua ống kính hai mặt nhìn nhau mấy giây, lúc này mới tiếp tục nghiệp lớn chăm sóc của mình mới vừa rồi chưa được hoàn thành, nên sấy tóc thì sấy tóc, nên đắp mặt nạ thì đắp mặt nạ.
Nên viết nhạc…… Âm nhạc lại không dám viết, cô sợ Ma Đoàn tuổi xuân ch.ết sớm.
Trên bàn trà của khách sạn đặt rượu bạc hà màu xanh, để đi vào giấc ngủ tốt hơn nên Lâm Lạc Tang định dùng cồn thúc giục thôi miên, tự rót cho mình một ly nhỏ, rồi sau đó đặt cái chai ở tủ đầu giường.
Lúc cô nâng ly muốn uống thì Bùi Hàn Chu vừa lúc đọc xong tiếng Anh trên thân chai nên nhíu mày: “Ở bên ngoài em còn dám uống rượu?”
“Chỉ một ly nhỏ như vậy, sẽ không sao đâu,” cô lung lay, “Tửu lượng của em cũng ổn.”
“Khó nói,” sắc mặt anh thản nhiên nhắc nhở, “Em quên lần trước mình say thành cái dạng gì rồi à?”
Cô nghiêng đầu: “ Là quán quân lần đó?”
Bùi Hàn Chu lời ít mà ý nhiều: “Du thuyền.”
Ký ức là chung, một khi nhớ tới lần đó uống say trên du thuyền thì theo bản năng sẽ nghĩ đến phòng tắm và buổi tối hỗn loạn ngày đó.
Vành tai cô ửng đỏ, ho khan chuyển đề tài: “Hôm nay quản lý và trợ lý ở cách vách, sáng sớm ngày mai sẽ kêu em rời giường.”
“Lần trước quản lý và trợ lý cũng có,” anh phản bác không chút để ý, “ giờ sáng cũng gọi cho em rất nhiều cuộc điện thoại.”
“Có gì khác biệt sao? Còn không phải em hoảng hốt chạy bừa đến phòng anh à.”
Lâm Lạc Tang cảm thấy lượng tin tức trong hai câu nói này của anh hơi lớn nên ngước mắt: “ giờ sáng hôm đó bọn họ gọi điện thoại cho em chuyện này anh cũng biết hả? Lúc em đi anh cũng biết ư?”
Bùi Hàn Chu trầm giọng đáp lời: “Anh không chỉ biết mà anh còn biết em lấy đi chiếc áo sơ mi trắng duy nhất trong tủ rồi mặc đi mất.”
Cô phản ứng một lát: “Nhưng mà……”
Nhưng mà cả buổi cũng chưa nói ra nguyên cớ gì, cô đi tìm ngọn nguồn nguồn gốc nhớ tới cảnh tượng ngày đó khẩn trương xin giúp đỡ thì bỗng nhiên cười: “Cũng không biết nghĩ như thế nào, khi đó vậy mà lại đi tìm anh.”
“Mỗi lần em ở một mình trong khách sạn, có người ấn chuông cửa bình thường em đều sẽ không mở, trừ phi là đưa cơm.” Cô cụp mắt, “Cho nên thật ra lúc gõ cửa ấy em lại cảm thấy bản thân hình như thất sách, có cảm giác anh không phải người sẽ đến mở cửa, không ngờ anh sẽ mở, có thể là do lá gan của đàn ông cũng phải lớn hơn một chút.”
“Không phải.” Bùi Hàn Chu nói.
Cô nhìn qua: “Không phải sao?”
“Anh cũng chưa bao giờ mở cửa giúp người ta,” anh nói, “Nhưng ngày đó là ngoại lệ.”
Trong lòng cô nhảy dựng, bài hát chủ đề của những bộ phim thần tượng như “you are my Destiny” bắt đầu vang lên tuần hoàn trong não cô một cách không kiểm soát, một số thứ trong bóng tối quả nhiên là vận mệnh, người nên gặp gỡ sẽ luôn có cơ hội……
Kịch bản nữ chính phim Hàn còn chưa đi xong thì nghe thấy anh nói liên tục.
“Ngày đó tâm trạng không tốt, muốn tìm ai đó mắng một chập.”
“……”
Lâm Lạc Tang cúp điện thoại.
Cho dù cô cúp điện thoại nhưng anh vẫn như cũ không nhanh không chậm, lời nên nói nhất định phải nói hết, đưa câu còn lại một lần nữa vào khung thoại với cô.
Anh nói: 【 Không ngờ nhặt được vợ ở cửa. 】
Cô trở mình, nghiến răng nghiến lợi nhập vào: 【 Xem như anh gặp may mắn. 】
Nhanh chóng nhận được câu trả lời, tuy rằng không nhìn thấy nhưng cô đoán, hẳn là anh đang cười.
Bùi Hàn Chu: 【 Đúng vậy, coi như anh gặp may mắn. 】
*
Trong ba ngày ở Mỹ hiệu suất của cô rất cao, đầu tiên là hoàn thành thu âm bài hát thứ tư rồi sau đó cô trò chuyện với các nhạc sỹ rất có danh vọng trên thế giới về thị trường gần đây, cuối cùng đã xác nhận vũ đạo của ca khúc chủ đề, thêm rất nhiều yếu tố đứng đầu.
Không chỉ có thể phát các bài hát của cô trong phần mềm âm nhạc mà nhảy múa trên Weibo hoặc các APP video ngắn cũng là một cách hay để tuyên truyền.
Rất nhiều nhạc sĩ nước ngoài đều chơi theo cách này, tìm một số vũ công đường phố nhảy một đoạn bài hát của mình, sau đó tải lên phần mềm video, sức lan toả cực lớn.
Huống chi cô còn có một kênh tự nhiên để phát ca khúc:《 Kế hoạch bồi dưỡng phát triển 2》.
《 Kế hoạch bồi dưỡng phát triển 》 mùa này cũng coi như là càng quay càng thuận lợi, Lâm Lạc Tang vốn tưởng rằng cho dù mùa thứ hai có nổi bật hơn nữa thì cũng không so được với mùa thứ nhất, không ngờ bây giờ chỉ ghi hình một phần thôi mà mức độ phổ biến và số lượng phát sóng của hai mùa đã ngang nhau.
Làm cố vấn đứng đầu trong một chương trình tạp kỹ, cô không những có thể thưởng thức những bài hát nhẹ nhàng và phổ biến khi học sinh khen ngợi mà còn có thể có được màn hợp tác sân khấu với cố vấn, nhất tiễn song điêu.
Sau đó, cô nhận được kịch bản gốc quay MV ca khúc chủ đề của album đầu tay.
Kịch bản nói chung là tương đối vừa ý, cô giao lưu một chút với đạo diễn và quyết định vào cuối tuần tiến hành quay một phần nội dung tư liệu sống.
Đạo diễn cũng rất tôn trọng ý kiến của cô, việc trình chiếu một số cảnh quan trọng đều được bàn bạc với cô ấy.
Từ trước đến nay cô đều hào phóng, toàn bộ album này cũng đã được sản xuất với rất nhiều tiền, ca khúc chủ để 《 Đón lửa 》 càng không cần phải nói, đầu tư tài chính rất lớn.
Để có được hiệu ứng hình ảnh tốt nhất, hơn nữa bài hát 《 Đón lửa 》 này tương đối bùng nổ, hình thức thể hiện trong MV nhất định là càng có sức dãn càng tốt, đạo diễn nói với cô: “Nơi này có một cảnh quay nổ ô tô. Trước tiên, chúng ta hãy tìm một chiếc xe mô hình Rolls-Royce, sau đó làm một chút hiệu ứng động, cuối cùng tìm công ty hiệu ứng đặc biệt cho phần phát nổ…”
Lâm Lạc tang cắn môi dưới: “Hiệu ứng đặc biệt có thể làm vô cùng giống thật sao?”
“Chỉ cần có tiền là được, hiệu ứng đặc biệt nhất định phải tìm đúng công ty hàng đầu thực hiện “ đạo diễn như nói thật, “Nhưng làm dù sao cũng là làm, nhất định là không có lực bộc phát bằng trực tiếp nổ xe thật, nhưng khán giả cũng xem một cảnh quay trong hai giây, không có sự khác biệt lớn cho lung.”
“Không khác biệt lớn cho lắm thì chứng tỏ cũng có chênh lệch.” Lâm Lạc Tang nói, “Đã nói như vậy… Vậy tại sao chúng ta không cho nổ một chiếc xe thật?”
Nhạc Huy:?
Đạo diễn:
Đạo diễn tuyệt đối không thể ngờ mình chẳng qua là suy nghĩ nhiều thuận miệng nhắc đến, cô hoàn toàn mang tính lựa chọn xem nhẹ hai câu an ủi đằng sau, toàn tâm toàn ý muốn đạt được hiệu quả cao nhất.
Đạo diễn cũng muốn khuyên nhủ: “Không bằng…”
Lâm Lạc Tang nghiêm túc nhìn về phía đạo diễn: “Xe thật hiệu ứng đặc biệt nhất định rất thật, đồng thời đẹp mắt, đúng không?”
“Vậy nhất định rồi!” Đạo diễn không cần nghĩ ngợi, “Cô không biết chúng tôi đã cho nổ một chiếc xe hơi sang trọng cách đây ba năm, lúc nổ tung trái tim và xe đồng dạng bị nổ thành từng mảnh vỡ, đệch, nhưng hiệu quả kia thật sự tuyệt vời, bây giờ tôi cũng còn nhớ rõ! Mỗi lần nhìn thấy cảnh kia đều nổi da gà, quá có cảm giác!”
“Nhưng là….“
Lâm Lạc Tang: “Được thôi, đã làm hiệu ứng đặc biệt cũng cần tiền, nổ xe thật cũng cần tiền, bốn bỏ lên năm tiêu xài cũng kém không nhiều, vậy còn không bằng chọn cái hiệu quả tốt hơn.”
Đạo diễn: Bốn bỏ lên năm lên không kém nhiều lắm là thế nào
“Anh cũng biết tôi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, làm cái gì cũng phải làm tốt nhất, “ Lâm Lạc tang gật đầu, “Quyết định như vậy đi, đêm nay tôi sẽ chọn một chiếc trong gara nhà tôi, chúng ta ngày mai cho nổ, tôi sẽ để Nhạc Huy liên hệ với tổ cho nổ sập.”
Đạo diễn: …
Người ta cho nổ xe thật tối thiểu cần một tuần, đầu tiên là thẩm tr.a đối chiếu dự toán, sau đó tính toán so sánh giá cả, cuối cùng mua xe dẫn xe, Lâm Lạc tang ngược lại thì hay rồi, trực tiếp chọn một chiếc từ trong gara để xe ngày mai sẽ khai nổ thật sao?
Buổi tối trở về, Lâm Lạc Tang trao đổi một chút với anh về vấn đề nổ xe: “Anh có chiếc xe nào không cần sử dụng có thể cho em mượn nổ tung một chút không? Cần quay trong MV.”
Nghĩ một lúc lại nói, “Nếu không có, em sẽ đi mua.”
“Sao cũng được,” anh chẳng có chút gợn sóng nào lật tạp chí, trả lời, “Đều có thể cho nổ.”
“Xe mới thì sao?”
“Muốn nổ là nổ, nổ xong mua lại là được.”
Thân là người đàn ông đang trong kỳ thực tập chưa chuyển chính thức nên có tư tưởng giác ngộ cao hơn giám đốc cấp cao, nói có sách mách có chứng: “Xe vẫn luôn có kiểu mới, MV chỉ có thể quay vào lúc này.”
“Có đạo lý,” Lâm Lạc Tang cũng bị thuyết phục, “Trước kia làm sao không phát hiện anh có ý tưởng như vậy.”
“……”
Sau đó, cô xuống lầu chọn xe, thuận tiện gửi WeChat đến nhóm công việc cho mọi người chọn: 【 Mọi người cảm thấy chiếc màu đen đẹp hay là màu đỏ đẹp? Hoặc là màu xám? Màu trắng cũng được, nhưng lực đánh vào hình như không đủ mạnh. 】
Cô đã gửi liên tiếp rất nhiều video, một video là mấy chiếc xe, mọi người nhìn vào mà quên mất hình như là mình đang chọn xe để nổ, tựa như đang tự đánh giá siêu xe, thậm chí còn lớn mật trồng cỏ.
Không bao lâu, nhìn thấy một nửa đạo diễn gửi tin nhắn cho cô: 【 Tôi rút lại lời nói buổi chiều không cho cô nổ xe. 】
Lâm Lạc Tang: 【? 】
Đạo diễn: 【 Không biết gara nhà cô nhiều xe như vậy, quấy rầy. 】
Đạo diễn: 【 Nổ đại đi, nhiều xe như vậy còn cẩn thận cái JJ. 】
Cuối cùng, ba chiếc xe vinh dự vào top 3 của trận chung kết xe bị nổ tung, mở ra một cuộc đua vinh quang xem ai sẽ bị nổ.
Mọi người thảo luận được một nửa, Lâm Lạc Tang bỗng nhiên biến mất, trong lúc nhất thời có tiếng ồn ào nổi lên bốn phía trong nhóm, còn có người nói giỡn: 【 Người đâu rồi? Không phải là trộm xe bị bắt đó chứ ha ha ha. 】
Vài phút sau Lâm Lạc Tang online: 【 Ngại quá, vừa rồi em lạc đường ở gara lầu 3, không có tín hiệu. 】
【 Hiện tại đã trở lại, mới vừa xem xong tin nhắn của mọi người, vậy chọn chiếc màu đen kia đi, em cũng cảm thấy nổ tung lên vừa phải.】
Cô mới vừa nói xong, có người chụp màn hình “Gara tầng 3” trong tin nhắn, cũng chậm rãi gõ ra một dấu chấm hỏi.
Ngay sau đó..
【 Tiểu Trịnh tổ phá sập 】 rời khỏi nhóm.
【 Tổ ánh sáng 】 rời khỏi nhóm.
【 Tiểu Hoa tổ đạo diễn 】 rời khỏi nhóm.
Nhạc Huy đổi tên nhóm thành 【 Lego của tôi đều không có ba tầng 】, sau đó cũng rời khỏi nhóm.
Lâm Lạc Tang: “……”
Ngày kế, cô mang theo ba chiếc xe đến hiện trường nổ tung.
Nhạc Huy hỏi: “Không phải nói nổ chiếc màu đen sao?”
“Đúng vậy, nhưng em nghĩ lỡ như một lần ngoài ý muốn không thành công được thì sao?” Lâm Lạc Tang nói, “Phòng trước vô họa.”
Nhìn nét mặt phức tạp của Nhạc Huy, Lâm Lạc Tang hỏi: “Sao vậy, anh muốn cho em mượn chiếc Land Rover anh mới mua sao?”
“Em nằm mơ!!” Nhạc Huy bỗng nhiên như gà mẹ bảo vệ con, “Chiếc xe đạp điện hai ngàn của anh cũng sẽ không cho em mượn làm nổ đâu!!!”
“Bình tĩnh một chút đi anh Huy,” Tiểu Noãn kéo anh ra xa chút, “Thật sự chịu không nổi, không bằng anh đi vào phòng nghỉ ngơi đi.”
“Anh không muốn, anh muốn nếm thử mùi vị đau lòng,” Nhạc Huy che ngực lại, nhỏ giọng nói, “Đợi lát nữa anh ngỏm củ tỏi nhớ rõ gọi 115 giúp anh.”
Lâm Lạc Tang nói: “Nổ là Bùi Hàn Chu chứ không phải anh, sao anh còn phản ứng kịch liệt hơn ảnh vậy.”
“Cậu ấy không đau lòng nhưng anh đau,” nghĩ một lúc, Nhạc Huy lại dựa sát vào hỏi, “Vậy nếu xe không nổ thì có thể cho anh không?”
Lâm Lạc Tang:?
Hành động cho nổ xe nhanh chóng được bắt đầu, mọi người đều đứng trong phạm vi an toàn, đếm ngược ba hai một xong thì thuốc nổ được dẫn đốt, cả chiếc xe “đùng” một tiếng vang lớn, ánh lửa ngút trời, sương khói như là những đám mây lớn tràn ra.
Nhạc Huy nhắm hai mắt lại.
Lâm Lạc Tang đi đến trước màn hình để xem hiệu quả, đạo diễn tấm tắc tán thưởng: “Xe thật vẫn tốt hơn hiệu ứng đặc biệt nhiều, hiệu ứng đặc biệt dù thế nào đi nữa cũng là giả, cảm giác chân thật và ba chiều không thể so sánh được.”
Thấy Lâm Lạc Tang một lúc lâu không nói lời nào, ông nghiêng đầu: “Cô nghĩ như thế nào?”
“Tôi cảm thấy độ cong của lật xe hình như còn thiếu chút cảm giảm nữa, nếu chất nổ được di chuyển xa hơn một chút về bên phải có thể tốt hơn hay không?”
Đạo diễn cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu: “Nên vậy.”
“May mắn là tôi còn có một chiếc đen, thử lại một chút đi,” Lâm Lạc Tang nói, “Cảm giác di chuyển một chút là có thể đến cảm giác trong lòng tôi.”
Có tiền thật tốt.
Đạo diễn một mặt khâm phục sự dũng cảm theo đuổi đến tột cùng của cô, một mặt lại không kìm được mà đau đớn, đau xót cũng phải vui sướng sắp xếp một vụ nổ tiếp theo.
Nhạc Huy đi tới: “Làm sao vậy? Sao anh nghe thấy bọn họ nói đợi lát nữa còn phải nổ nữa?”
Nhìn thấy vẻ mặt của đạo diễn, anh ấy hiểu ra nên che lại trái tim kèm theo giọng nói run rẩy: “Album này không bán 30 triệu anh thật sự khó nguôi ngoai.”
“30 triệu?” Lâm Lạc Tang ngước mắt, “Yêu cầu của anh đối với em cũng quá thấp rồi đó.”
……
Cuối cùng hiệu quả đặc biệt tốt, không chỉ hình ảnh có cảm giác vô cùng đẹp mà lực đánh vào cũng rất mạnh, nhất định có thể cho người ta lưu lại ấn tượng khắc sâu về mặt thị giác.
Sau khi tiếp tục quay MV xong, nể tình Bùi Hàn Chu đưa ra hai con xe, cô chọn một buổi trưa trời trong gió nhẹ đi đến Tại Chu, định đến cảm ơn ông chồng yêu của mình.
Lúc cô đến thì anh đang tổ chức một cuộc họp video ở sảnh phụ của văn phòng, Lâm Lạc Tang không quấy rầy, bảo thư ký Chu Lương đưa mình đến phòng nghỉ của anh, nói chờ anh ở nơi đó là được.
Làm việc liên tục mấy ngày, không phải làm album thì chính là dắt học sinh, mọi hành trình đều thiêu não và bào thể lực. Trong lúc chờ đợi, cô nằm cuộn trên ghế ngủ thiếp đi.
Sau 40 phút anh mới kết thúc hội nghị, nghe Chu Lương báo cáo xong thì không trực tiếp mở cửa vào phòng nghỉ mà là thông qua một cánh cửa khác vào ban công ngoài phòng nghỉ.
Anh đứng trên ban công nhìn xuyên qua cửa kính, vừa lúc có thể nhìn đến cô đang ngủ thoải mái, cánh mũi mấp máy, hít thở đều đều.
Đôi tay cô khép lại lót ở dưới gương mặt mình, có một bóng tam giác hẹp ở đuôi mắt, môi nhuốm màu đỏ cà chua.
Bùi Hàn Chu cứ nhìn như vậy một hồi, nhịn không được bám người muốn đến gần hơn một chút để quan sát, bóng người cũng hạ xuống theo anh, ánh nắng giữa trưa chói mắt lại chiếu thẳng lên mi mắt cô.
Cô kêu rên vài tiếng, bị phơi kinh khủng nên theo bản năng trở mình đưa lưng về phía anh tiếp tục ngủ.
Anh cụp lông mi cười cười rồi đứng thẳng thay cô ngăn ánh nắng kia, quả nhiên, một lúc sau cô lại xoay trở về, tiếp tục ngủ ngon lành.
Tư thế ngủ của cô luôn luôn không tốt, giờ phút này đang cởi áo khoác trong phòng nghỉ của anh, chỉ có một chiếc áo len hơi mỏng. Khi nếp uốn gấp xếp chồng chéo lên nhau thì mơ hồ có thể nhìn thấy cổ áo lộ ra một vùng da thịt trắng như tuyết, trắng đến lóa mắt, vải áo không an phận lộn xộn theo cô, thậm chí còn có xu thế tiếp tục rộng mở.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên một giọng nói: “Làm sao vậy? Sao boss có thể ở ban công, phơi nắng hả? Chu Lương cậu đừng ức hϊế͙p͙ con người thành thật như anh, ai mà không biết tổng giám đốc moá nó là quỷ hút máu, ghét nhất là phơi nắng.”
Tổng giám nói nói rồi đi về phía ban công, khi phát hiện bóng dáng anh thì bị dọa mạnh nhảy dựng, nuốt rất nhiều không khí vào bụng.
Anh lui lui ra sau, kề lên tấm kính chắn đi mặt và cơ thể của Lâm Lạc Tang cùng với tư thế ngủ khác thường.
Tổng giám cái gì cũng không thấy được, càng cảm thấy kỳ quái, không biết anh đứng thẳng như vậy là làm cái gì: “Cậu…… Làm gì vậy?”
Quỷ hút máu thong thả ung dung, híp híp mắt với ánh nắng bỏng rát:
“Phơi nắng.”
Tổng giám:
……
Lâm Lạc Tang ngủ gần hơn một tiếng mới tỉnh, là tiếng đóng cửa khi tổng giám rời đi đánh thức cô.
Cô vừa mở mắt đã phát hiện ánh mặt trời bên ngoài rất gắt lạ thường, cánh tay và trên đùi mình đều là ánh nắng màu mật nhưng khuôn mặt lại bị bóng người che khuất một cách kỳ lạ.
Cô hoảng hốt ngẩng đầu nhìn, anh đút tay vào túi quần cụp mắt thu hết dáng vẻ của cô vào đáy mắt.
Biết bên ngoài có ban công nhưng không ngờ anh sẽ chờ cô ở ban công.
Lâm Lạc Tang mở cửa bên hông ra, vừa lòng vươn vai và hỏi anh: “Chờ em đã bao lâu rồi?”
“Không lâu.”
Chờ em, bao lâu cũng không tính là lâu.
Say khi ngủ no say nét mặt cô toả sáng, búng tay một cái thỏa mãn: “Đi thôi, hôm nay mời anh ăn cơm chiều.”
Anh dù bận vẫn ung dung: “Sao bỗng nhiên mời anh?”
“Cảm ơn anh cung cấp hai con xe.” Cô vuốt tóc dọc theo trán, “Không vui hả?”
“Cung cấp viện trợ trong khả năng cho phép mà thôi, không phải theo đuổi con gái nên làm ư?”
Bùi Hàn Chu trầm giọng nói, “Cho nên, vẫn là anh……”
Đột nhiên có tiếng cọt kẹt dưới sàn nhà dưới chân cô, Lâm Lạc Tang sửng sốt một chút xoay người nhìn, trùng hợp thấy Chu Lương bước lên trước một bước, cúi người nói: “Bà Triệu và ông Bùi đến.”
Cô thoáng nhíu mày, nhanh chóng bị anh kéo đến phía sau, Triệu Toàn Nhã bước trên giày cao gót xuất hiện trong tầm mắt cô sau một giây.
Trong không khí lập tức tràn ngập hương nước hoa cỏ hoa quen thuộc, kiêu căng như Triệu Toàn Nhã, cho dù mẫu nước hoa này chưa gượng dậy nổi nhưng bà ta vẫn muốn duy trì kiêu ngạo của mình, sử dụng tác phẩm đắc ý của mình.
Lâm Lạc Tang kéo Bùi Hàn Chu lui ra sau mấy bước.
Cũng may nơi này là ban công ngoài trời, hương cũng không nồng như ở trong không gian kín.
Triệu Toàn Nhã đánh đòn phủ đầu, không chờ Bùi Hàn Chu nói chuyện đã mở miệng: “Cuộc gọi lần trước có ý tứ gì, sao mày có thể nói chuyện với mẹ như vậy?”
Anh bình tĩnh trong hai giây, lúc mở miệng kèm theo buồn cười trào phúng: “Bà mà không nói, tôi cũng không biết tôi thế mà còn có mẹ.”
Triệu Toàn Nhã dùng sức ném túi xách trong tay xuống: “Mày có ý gì!”
“Từ nhỏ đến lớn bà làm một chuyện nào xứng đáng với nghĩa vụ chưa? Bà không thẹn với lương tâm cho dù là một phút sao?” Bùi Hàn Chu cong khóe môi, “Nếu không phải bà cảm thấy tôi ảnh hưởng đến việc làm ăn, một tuần này cũng không thể cứu vãn thì các người thậm chí sẽ không đến tìm tôi.”
Một cặp vợ chồng này ngược lại cũng là trời đất tạo nên, người đàn bà ích kỷ chỉ biết cho bản thân, người đàn ông thích tránh ở sau phụ nữ. Lúc cảm thấy anh có giá trị lợi dụng mới có thể xuất hiện, một khi giá trị biến mất, bọn họ lập tức trốn đến rất xa, giống như sợ bị quấn lấy.
“Nói như thế nào thì mày cũng là cốt nhục của bọn tao, sao mày lại có thể làm trò trước mặt mọi người nói đoạn tuyệt quan hệ như vậy, mày có biết sau khi nói xong chỗ đứng của tao và ba mày như thế nào không?” Triệu Toàn Nhã nhịn không được tăng âm lượng, “Dù nói thế nào, máu mủ tình thâm!”
Bùi Hàn Chu không chút để ý: “Không sao cả, dù sao hai người cũng không cần người thân.”
Triệu Toàn Nhã trừng mắt nhìn anh, cắn chặt hàm răng.
“Con biết lời mình nói có bao nhiêu vớ vẩn không!”
“Trên thế giới này chuyện vớ vẩn nhất,” Bùi Hàn Chu nói, “Là làm cha mẹ không cần ngạch cửa mới đúng.”
Triệu Toàn Nhã hít sâu vài lần, lúc này mới nói: “Hôm nay mẹ không phải tới để cãi nhau với con, chúng ta đừng giương cung bạt kiếm đến như vậy, con nói cái gì cũng có thể, đều là ba mẹ không đúng, làm sai ba mẹ có thể xin lỗi, con hy vọng ba mẹ đi tế bái ba mẹ cũng có thể đi.”
“Hàn Chu,” lúc này Triệu Toàn Nhã thậm chí thân mật hẳn, cố hết sức để bản thân trông có kiên nhẫn, “Nếu con khăng khăng muốn đoạn tuyệt quan hệ, con biết đối với chúng ta sẽ tạo thành bao lớn tổn thương không? Sao con lại có thể không màng đến thể diện của ba mẹ? Cuộc đời của ba mẹ cũng còn có mấy chục năm!”
Bùi Hàn Chu không lên tiếng nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy những câu nói đều vô cùng châm chọc.
“Đều lúc này, các người cũng không ngẫm lại vấn đề, chỉ nghĩ cho mặt mũi của mình.”
Anh vẫn chưa bị bọn họ ảnh hưởng, bước chân đều không có dao động nửa phần, kéo Lâm Lạc Tang bước nhanh rời đi, khi đi ngang qua, Triệu Toàn Nhã nghe thấy anh nói…
“Thật đáng buồn.”
……
Bùi Hàn Chu đẩy nhanh tốc độ chuyển hộ khẩu, vào một buổi sáng nào đó đã thuận lợi nhận được thông báo, anh đã không còn liên quan đến Triệu Toàn Nhã và Bùi Lâu nữa.
Đáng trách là trước đây anh luôn ngây thơ, luôn cảm thấy con người chắc chắn sẽ đi nhầm đường. Thời gian trôi qua, quỹ đạo kiểu gì cũng sẽ từ từ được sửa chữa, nhưng thói hư tật xấu của con người sẽ chỉ giết ch.ết những cơ hội mà anh cho đi hết lần này đến lần khác…
Sau khi gặp được cô anh mới hiểu được cuộc đời của một người quá ngắn ngủi, liều ch.ết cọ xát với người mình yêu vẫn không đủ, nơi nào có kiên nhẫn để lãng phí thời gian dư thừa cho những người không bao giờ chịu hối cải.
Không bao lâu, Bùi Hàn Chu cần đến thành phố G để thảo luận công việc trong năm ngày, cho dù trước khi rời đi đã căn dặn xong mọi việc, nhưng sau khi anh hạ cánh vẫn nhịn không được gửi rất nhiều nhắc nhở cho cô.
Lâm Lạc Tang mới tỉnh ngủ đã nhìn thấy mấy mẩu tin nhắn trên điện thoại, lúc lướt xuống cuối thì thoắt hiểu ra vấn đề gì đó, cảm thấy một thứ gì đó đã có thể kết thúc, vì thế tìm Nhạc Huy cần một số điện thoại lạ, biên soạn một tin nhắn cho anh:
【 Chúc mừng bạn [ trái tim ][ trái tim ] ở Khuyên Khuyên Đại Lạc. Bạn đã trúng giải nhất, vui lòng soạn ngay tên và số thẻ ngân hàng của bạn và gửi đến 530026. Khi đến điểm quay số đổi thưởng, bạn sẽ có cơ hội chuyển chính thức trị giá chục triệu! Đang chờ bạn! [ trái tim ][ trái tim ]】
Sau khi gửi xong cô mừng rỡ vô cùng, không biết anh có báo cáo nó là tin nhắn lừa gạt không.
Mà một chỗ khác sau khi anh nhìn thấy tin nhắn tràn đầy vẻ màu mè thì phản ứng đầu tiên thật sự là lừa đảo cấp thấp.
Nhưng khi nghĩ lại thì cảm thấy hình như không đúng lắm.
Ai lừa đảo mà không nói số tiền thưởng?
Vì thế anh lại cẩn thận đọc tin nhắn một lần, cuối cùng nhìn chỗ mấu chốt nhất trong đó “đến điểm quay số đổi thưởng chuyển chính thức”.
Xem giọng điệu cũng biết là ai.
Lâm Lạc Tang mới vừa nằm ở trên giường trở mình, bỗng nhiên nhận được WeChat của anh, giơ điện thoại lên nhìn thoáng qua, là ảnh chụp sân bay tư nhân.
Tin nhắn của anh nhanh chóng đến, chỉ có bốn chữ:
【 Lập tức trở về. 】
Cô vùi ở gối đầu, nở nụ cười trong im lặng.