Chương 7: Cô không xứng
Editor: Mân Côi
Tiếu Mặc Thần không qua đêm, Cố Thiển trợn tròn mắt nhìn trời dần sáng, kéo thân mình mệt mỏi rời khỏi giường, tự mình thu dọn một chút.
Vành mắt thâm đen đọng sâu trên mặt, nàng dùng phấn phủ một lớp dày mới miễn cưỡng che dấu đi.
Nàng tỉ mỉ trang điểm, sau đó gọi điện cho Lâm Khả hân, hẹn nàng ra ngoài gặp mặt một lần.
Nghe tiếng trả lời sảng khoái bên kia điện thoại, Cố Thiển mặt không chút thay đổi, mặc áo khoác đi ra ngoài.
Tới địa điểm hẹn thì Lâm Khả Hân đang ở ngã tư gần đó hút thươc, nàng ta tựa vào cột đèn đường ngáp mấy cái liền. Cố Thiển đi theo nàng vào nhà hàng Tây, gọi hai tách cà phê.
“Chuyện gì mà sáng sớm như vậy đã gọi cho tớ?”
Nàng ta nhìn Cố Thiển mỉm cười nhẹ nhàng.
“Đại tiểu thư, có phải không chịu nổi tớ quấn quýt lấy lão công của ngài phải không? Một hơi giá năm trăm ngàn, tớ lập tức cút.”
Cố Thiển nhìn biểu cảm thèm rỏ dãi của nàng, cả người chán ghét tới cực điểm:
“Cô yêu Tiếu Mặc Thần sao?”
Lâm Khả Hân nhìn Cố Thiển, biểu tình thảnh nhiên khoa trương há to miệng:
“Làm ơn, thời đại này đừng nói chuyện tình cảm, nói chuyện tiền bạc mới là tốt nhất.”
Lúc trước Lâm Khả Hân ở cùng một chỗ với hắn chỉ vì gia sản của nhà hắn, ai ngờ trong lúc vô ý nàng biết được, Tiếu Mặc Thần vậy mà không có nửa điểm hứng thú với xí nghiệp của gia tộc, thầm nghĩ giao công ty cho đệ đệ của hắn quản lý.
Điều này khiến cho Lâm Khả Hân rất bất mãn, cho nên biết chuyện Cố Thiển yêu Tiếu Mặc Thần mà nhà lại rất có tiền, nàng ta liền đưa ra yêu cầu muốn Cố Thiển cho nàng tiền, rồi thần không biết quỷ không hay rời khỏi Tiếu Mặc Thần.
Kết quả sống ở nước Mĩ chưa đến một năm, nàng chợt nghe nói Tiếu Mặc Thần tiếp nhận chức tổng giám đốc Hối Kim, cũng trong khoảng thời gian ngắn nâng giá trì bản thân lên mấy lần, thậm chí còn lên cả tạp chí tài chính và kinh tế nước Mỹ, trái tim tham lam của nàng lại bắt đầu rục rịch.
Khi Lâm Khả Hân quen biết Cố Thiển, Cố Thiển rất hào phóng, cho nên lúc trở về nàng ta trước hết tìm Cố Thiển, muốn lấy một số tiền để tạm biệt Tiếu Mặc Thần, sau đó cùng hắn ôn lại tình cũ.
Hai tay Cố Thiển đặt trên đầu gối, lẳng lặng nghe tiếng lải nhải oán giận của nàng ta, thật lâu sau, tay phải của nàng cầm tách cà phê trên bàn đặt lên môi nhấp một ngụm.
“Cố Thiển, tớ nói với cậu một câu, sảng khoái một chút, năm trăm ngàn, tớ cam đoan sẽ trở về nước Mĩ sống cả đời.”
“Trước đây không phải chỉ cần một trăm ngàn sao?”
Cố Thiển lấy tay chuyển động tách cà phê, cúi đầu, thần sắc mờ mịt, không rõ có phải là bởi vì chuyển động quá nhanh mà rơi vài giọt lên trên bàn.
“Bây giờ khác trước đây, giá trị con người Tiếu Mặc Thần tăng lên, yêu cầu của tớ tự nhiên cũng phải tăng.” Lâm Khả Hân không kiên nhẫn trả lời.
“Như vậy a… “
Cố Thiển lộ vẻ mặt do dự, đột nhiên ánh mắt hung hắc, đưa tay hắt tách cà phê lên người Lâm Khả Hân.
Cà phê nóng hắt lên người Lâm Khả Hân, nàng hét ấm lên, mọi người trong đại sảnh ghé mắt nhìn các nàng.
“Từ khi cô xuất hiện đến bây giờ tôi không đối phó với cô, bởi vì tôi khinh thường so đo với người như vậy, nhưng mà để cho tôi biết cô rỉ một vài lời chửi bới của tôi bên tai Mặc Thần, cũng đừng trách tôi không nhớ tình bạn cũ.”
Dứt lời, nàng lấy một tấm thẻ trong túi ra, “Cà phê tôi trả, không cần thối lại.”
Sau khi rời đi, Cố Thiển không chú ý tới ánh mắt oán độc của Lâm Khả Hân phía sau.
Sau khi nàng kết hôn với Tiếu Mặc Thần liền chuyển ra ngoài sống, thi thoảng gia gia Tiếu Mặc Thần gọi nàng qua nói chuyện phiếm một chút.
Bắt đầu từ thế hệ gia gia của nàng, Cố gia luôn luôn ở Hối Kim vì Tiếu gia bán mạng, có thể nói nhiều năm như vậy, nếu như không có Cố gia giúp đỡ, Hối Kim cũng không thể lớn mạnh như giờ.
Tiếu gia gia là thật tâm thích Cố Thiển. Cố Thiển tuy bình thường kiêu căng nhưng đối với trưởng bối luôn cư xử lễ phép, còn rất hiếu thuận. Mặc dù có chút không hiểu chuyện, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, còn nhỏ hơn Tiếu Mặc Thần chừng năm tuổi.
Cố Thiển là thật tâm thích người Tiếu gia, nếu không trước khi kết hôn với Tiếu Mặc Thần thường xuyên đến Tiêu gia, sau khi kết hôn cũng thường xuyên qua lại.
Chẳng qua hôm nay Cố Thiển có chút trầm mặc, nói chuyện cũng là hỏi một câu đáp một câu, Tiêu gia gia đặt mạnh chén trà xuống, nhìn Cố Thiển đang ngẩn người:
“Con hôm nay sao lại có chút không tập trung, có phải tên tiểu tử Mặc Thần lại chọc giận con hay không?”
Cố Thiển vội vàng lấy lại tâm trạng:
“Không phải đâu gia gia, là gần đây thân thể con có chút khó chịu.”
“Khó chịu như thế nào? Có cần mời bác sĩ không?”
Tiếu gia gia quan tâm hỏi nàng, vội vàng gọi người hầu kêu bác sĩ tới xem bệnh cho nàng.
“Không có việc gì đâu gia gia” Cố Thiển vội vàng ngăn lại “Là gần đây khẩu vị của con có chút không tốt.”
“Khẩu vị không tốt?”
Hai mắt Tiếu gia gia sáng rực lên, chớp mắt một cái:
“Có phải mang thai hay không?”
“Nào có, làm sao có thể.”
Cố Thiển liên tục xua tay.
“Hai đứa kết hôn đã một năm, sao còn chưa có động tĩnh? Ta vẫn đang chờ ôm tôn tử đay.”
Tiếu gia gia cười ha ha.
“Loại chuyện hai người này cũng không phải một người có thể quyết định…” Cố Thiển nhỏ giọng nói thầm.
Nghe được câu trả lời của nàng, Tiếu gia gia thiện ý nở nụ cười, đang muốn trêu ghẹo vài câu thì thấy Tiếu Mặc Thần đừng sau lưng nàng.
“Mặc Thần, trở về khi nào vậy? Sao không nói một tiếng, không chuẩn bị cơm phần con”
Cố Thiển kinh ngạc quay đầu lại, nhìn ánh mắt u ám tối tăm của hắn, trong lòng lộp bộp một chút.”